Mấy năm trước, lúc Dương gia vẫn còn rất hưng thịnh, Mộc Thanh cũng không có sợ Dương Mộc Yên, không có sợ Dương gia, hắn đã từng muốn cưới Dương Mộc Yên, cũng chỉ là coi trọng tài chính của Dương gia mà thôi.
Hiện tại, Dương gia đã đổ, Mộc Thanh càng thêm không sợ hãi Dương Mộc Yên, tuy rằng cô ta thoạt nhìn là một người phụ nữ cực kỳ lợi hại.
Mộc gia ở thành phố A địa vị cao cả, ai không đau đầu nhức óc? Ai cả đời không cần chích thuốc, uống thuốc ở bệnh viện?
Bệnh viện Mộc thị được gọi là bệnh viện quý tộc, chính bởi vì tới nơi này xem bệnh, đại đa số đều là hào môn thế gia của thành phố A, nơi này không chỉ có hoàn cảnh cực tốt, tính bảo mật rất mạnh, mấu chốt nhất chính là thiết bị chữa bệnh, trình độ y học của bác sĩ, đều tiên tiến nhất toàn thế giới, tất nhiên thu phí cũng rất cao, người thường tới nơi này xem bệnh căn bản sẽ chịu không nổi.
Bệnh viện Mộc thị nổi danh cả nước, mỗi ngày đều có người hâm mộ tiếng tăm mà đến, trị liệu các loại chứng bệnh nan y. Nơi này không chỉ có Mộc Thanh là thiên tài y học, hơn nữa lại còn có chuyên gia về các phương diện y học, ngoại trừ bệnh viện Mộc thị, Mộc gia còn xây dựng bệnh viện chuyên bảo vệ sức khỏe cho bà mẹ và trẻ em ở thành phố A, bệnh viện chuyên khoa chỉnh hình, của những người còn lại của Mộc gia kinh doanh.
Đắc tội với Mộc gia, chẳng phải muốn mạng nhỏ của mình không còn?
Cho nên từ trước tới nay, sự an toàn của Mộc Thanh vẫn là rất cao, không có người dám tự tiện đánh chủ ý lên hắn.
Vừa mới bắt đầu Mộc Thanh đối với Dương Mộc Yên còn có vài phần khách khí, hắn làm người luôn luôn như vậy, trong xương cốt cũng không có tính khiêu khích hiếu chiến, đại đa số thời điểm đối với người khác đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, nhiệt tình hữu nghị.
Nhưng mà cũng không đại biểu Mộc Thanh là một người dễ nói chuyện.
Tươi cười trên mặt hắn hoàn toàn thu liễm, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra sự châm chọc: “Lam Vũ, cô đừng không biết xấu hổ, Mộc Thanh tôi muốn cưới dạng phụ nữ gì không được, tại sao phải cưới cô?!”
Không biết xấu hổ?!
Vẻ mặt Dương Mộc Yên tức khắc lạnh lùng, vốn dĩ trên mặt có chút tươi cười cứng đờ lập tức biến mất không thấy, con ngươi đen như mực hiện lên một tia âm ngoan.
Mộc Thanh đem biểu tình của cô ta tất cả đều thù vào trong mắt, cười lạnh nói: “Như thế nào, tôi mới nói hai câu cô liền chịu không nổi? Liền muốn giết tôi? Cô tàn nhẫn ác độc giống như quỷ vậy, ai dám lấy cô! Tôi ghét bỏ chính mình sống quá lâu sao?”
Dương Mộc Yên đột nhiên nắm chặt ngón tay, sau đó lại thả lỏng.
Cô ta thích Mộc Thanh, nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn ngập ánh mặt trời của Mộc Thanh, cô liền muốn cả đời đều ở bên cạnh Mộc Thanh, mặc dù hiện tại hắn tức giận phẫn nộ, mặc dù hắn mỉa mai cô ta, nhưng vẫn đẹp trai như cũ, vẫn tràn ngập mị lực nam tính như vậy!
Cô ta đặc biệt thích dáng vẻ khoác áo trắng của Mộc Thanh, sạch sẽ, ấm áp, lại cho người ta một loại cảm giác an toàn cùng tin cậy, thật giống như chỉ cần có hắn, sự đen tối sẽ rời khỏi cô ta, cô ta có thể vĩnh viễn sống dưới ánh nắng.
Dương Mộc Yên chán ghét giọng nói của mình, đặc biệt chán ghét việc để Mộc Thanh người mà cô ta yêu nhất nghe được giọng nói như vậy.
Nhưng mà dù cho cô ta cực kỳ chán ghét, vẫn hờ hững mở miệng giải thích nói: “Tôi không muốn giết anh, tôi chỉ muốn gả cho anh, tôi tưởng anh hẳn rất rõ ràng điểm này. Giết anh, cả đời này tôi phải ở góa. Trừ anh ra, tôi sẽ không gả cho bất luận kẻ nào!”
Mộc Thanh bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai, người phụ nữ này có biết nói chuyện hay không! Cái gì gọi là ở góa? Quý Bác chết đi thì cô ta mới phải ở góa, liên quan gì đến hắn!
Hơn nữa ngày hôm qua cô ta mới gả cho Quý Bác, hôm nay liền tới nói sẽ không gả cho bất kì kẻ nào, nghĩ hắn là một kẻ ngu ngốc thiểu năng chắc!
“Cô trong mắt tôi không khác gì một người điên! Tôi một chút cũng không thích cô! Không có người phụ nữ bình thường nào mới kết hôn được một ngày, ngày thứ hai liền chuẩn bị kết hôn với một người đàn ông khác? Quý Bác nếu không thỏa mãn được cô, cô liền đi tìm thêm mấy người đàn ông là được, mất mặt xấu hổ!”
Ít nhiều Quý Bác đã cùng người phụ nữ điên này kết hôn, một mình hắn bị Dương Mộc Yên tra tấn như vậy là đủ rồi, Mộc Thanh cũng không nghĩ đi theo chịu tra tấn.
Mộc Thanh cảm thấy lời nói của mình có một chút quá phận, nào biết trừ bỏ lúc bắt đầu Dương Mộc Yên có chút tức giận, lúc này hoàn toàn không thấy nửa điểm tức giận, trên khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ có sự bình tĩnh cùng…… Kiên định!
Bình tĩnh mà xem xét, khuôn mặt của Dương Mộc Yên kỳ thật lớn lên rất tốt, mặt trái xoan, mày lá liễu tinh tế, đôi mắt đen trắng rõ ràng, mũi thẳng tắp, chóp mũi khéo léo nhỏ nhắn, miệng anh đào nhỏ, là một người đẹp.
Hơn nữa cô ta xuất thân thế gia đại tộc, trên người tự nhiên mang theo hơi thở tiểu thư khuê các, giơ tay nhấc chân gian đều có khí chất ưu nhã quý tộc, nếu cô ta không mở miệng, hoặc là không cần dùng loại ánh mắt âm u này nhìn người khác, sẽ cho người ta ấn tượng không tệ.
Ít nhất, so với lần đầu tiên Mộc Thanh nhìn thấy cô ta thì dáng vẻ tốt hơn rất nhiều!
Làn da của cô ta tái nhợt gần như trong suốt, dáng người mảnh mai, cho người ta cảm giác Tây Thi bị bệnh.
Nhưng mà bề ngoài của cô ta cực kì nhu nhược, lại có nột tâm tàn nhẫn vô tình khiến người khác sợ hãi.
Người phụ nữ như vậy, Mộc Thanh không dám thiếu cảnh giác, hắn muốn dùng ngôn ngữ kích thích cô ta, nhanh chóng đuổi cô ta đi —— Trịnh Kinh vừa mới gọi điện thoại cho hắn, nói một lát liền nữa sẽ đưa Triệu An An đang chơi ở nhà hắn đến đây.
Sớm biết rằng người phụ nữ điên Dương Mộc Yên sẽ đến, hắn sẽ không tiếp người bệnh, trực tiếp đi Trịnh gia đón Triệu An An.
Dương Mộc Yên hờ hững liếc mắt nhìn Mộc Thanh một cái, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Anh là ghen tị sao?”
A?
Đây là như thế nào!
“Đầu óc cô bị nước vòa sao?!”
Người phụ nữ này căn bản là không cùng một tần số với hắn! Không có biện pháp nào nói chuyện cùng!
“Anh ghen sao, ăn dấm của Quý Bác.” Dương Mộc Yên giọng nói chắc chắn, khóe môi mang theo một tia ý cười, thoạt nhìn giống như tâm trạng rất tốt.
Chỉ là câu nói tiếp theo của cô ta, liền khiến Mộc Thanh như bị sét đánh thiếu chút nữa là nghẹn chết.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để Quý Bác chạm vào tôi, trừ anh ra, bất kì người đàn ông nào chạm vào tôi đều phải chết! Tôi vẫn không chung phòng, cái này anh không cần lo lắng.”
Mộc Thanh cảm thấy, cùng Dương Mộc Yên nói chuyện, quả thật là cứ vài phút lại bị cô ta chọc cho tức giận hộc máu một lần!
Người phụ nữ này rốt cuộc là chỉ số thông minh quá cao hay là chỉ số thông minh quá thấp, hoặc là cô ta quá đề cao bản thân mình! Dương gia làm sao lại dạy ra một người phụ nữ như vậy!
Cô có ở cùng phòng hay không, liên quan gì đến tôi!
Bệnh tâm thần!
Mộc Thanh một chút cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta, trực tiếp đuổi người: “Cô nhanh chóng cút đi, nơi này của tôi không chào đón cô! Đầu óc của cô có vấn đề bệnh viện của tôi không chưa được, cô vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện chuyên khoa thần kinh khám một chút thì tốt hơn, sớm một chút có lẽ vẫn có cách chữa trị!”
Dương Mộc Yên lại không chút quan tâm, vẻ mặt cũng không có biến hóa quá lớn, cô ta bưng cái cốc mà Mộc Thanh đã dùng qua, không chút nào để ý uống một hớp, sau đó đem cái chén để lại trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh mày nhăn càng sâu, trong lòng nghĩ một lát nữa Dương Mộc Yên đi rồi, hắn nhất định phải ném cái cốc này càng xa càng tốt!