Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 337: Đương nhiên hận bà (2)



Mạc Lan vội vàng chạy đến bên người Cảnh Dật Nhiên, đau lòng ôm lấy hắn, nổi giận với Cảnh Dật Thần: “A Thần, sao con lại như thế, sao con lại đánh em mình! Con muốn đánh nó chết thì con mới yên lòng sao?”

Cảnh Dật Thần đứng thẳng tắp ở nơi đó, cứ như một pho tượng điêu khắc, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Là do nó muốn chết, nhưng mà không chết được đâu, con đã đồng ý với ba, sẽ để nó sống.”

Mạc Lan gào khóc: “Mở miệng ngậm miệng đều là làm nó chết, nếu con hận, vậy hận bà là được, là bà làm chủ giữ A Nhiên lại! Nó không có làm gì sai, mà phải chịu con bắt nạt như thế! Con có gì tức giận thì cứ hướng đến bà già này, dù sao thì bà cũng sống không được vài năm nữa, con cứ giải toả tức giận lên người người bà, sau này không nên đánh A Nhiên nữa!”

Cảnh Dật Thần đang xoay người bước đi, nghe được những lời của bà, lại bước ngược lại.

Anh siết chặt nắm đấm, trên mặt không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày, mà là tức giận hiếm thấy: “Hận bà? Đương nhiên là con hận bà!”

Anh từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Mạc Lan, giống như người đó không phải bà nội anh, mà là kẻ thù.

“Cho dù Cảnh Dật Nhiên không làm gì sai, nó cũng sẽ bị tôi giẫm nát dưới lòng bàn chân!” Giọng nói của Cảnh Dật Thần lạnh lùng hà khắc, lời nói ra lại giống như là một cây đao, hung hâm đâm vào trái tim Mạc Lan, “Cảnh Dật Nhiên không sai, vậy mẹ tôi đã làm sai cái gì, mà phải bỏ mạng ở tuổi hai mươi tám!”

“Một mạng người, bà trả cho tôi đi!” Cảnh Dật Thần vươn tay đến trước mặt Mạc Lan, gằn từng tiếng giận dữ: “Trả-cho-tôi!”

Trong phòng khách, giọng nói Cảnh Dật Thần quanh quẩn bên tai, trả cho tôi trả cho tôi...

Anh nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mạc Lan, trên mặt liền xuất hiên vẻ lạnh lùng khinh thường: “Sao, không trả được à, đúng không? Mẹ tôi chết thật oan uổng, mẹ không làm gì sai, lại phải chịu đựng việc người phụ nữ khác sinh con cho người đàn ông mình yêu thương, dựa vào cái gì, đâu phải mẹ không sinh được? Dựa vào cái gì, rõ ràng mẹ đã có một đứa con vĩ đại!”

“Tôi ba tuổi đã không có mẹ, đúng là hạnh phúc! Tôi cũng không biết khi gọi một tiếng mẹ, đó sẽ là cảm giác gì, đúng là hạnh phúc!”

Mạc Lan chưa từng nhìn thấy một Cảnh Dật Thần như vậy.

Từ trước đến nay, Cảnh Dật Thần đều lạnh nhạt, cho dù có tàn ác, nhưng sẽ không tức giận như bây giờ, ít nhất, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không tức giận với bà.

Cảnh Dật Thần rất xa cách, nhưng chưa bao giờ không tôn trọng trưởng bối là bà.

Bà kích động nói: “Chương Dung đã chết, cũng đã trả giá, còn A Nhiên vô tội!”

Cảnh Dật Thần cười to, chính là trong tiếng cười của anh không có một chút vui vẻ nào, chỉ có khinh thường và lạnh lùng, làm cho lòng Mạc Lan lạnh lẽo.

Đến khi đã cười đủ, Cảnh Dật Thần mới lạnh lùng nói: “Đúng, Chương Dung đã chết, chết rất dễ dàng! Chết chậm ba mươi năm! Tôi để một người phụ nữ độc ác như vậy, sống nhiều năm như vậy, đúng là nhân từ mà! Không biết là ai đã giải thoát cho bà ta, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ làm bà ta nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào! Người mà tôi không cho chết, ai dám chết!”

“Sai lầm của mấy người, tại sao mẹ tôi lại là người gánh chịu! Dựa vào cái gì mà mấy người còn sống thoải mái, mẹ lại cô đơn nằm dưới nấm mồ, làm bạn mới ma quỷ! Mẹ đáng chết sao? Không, mẹ rất lương thiện! Nhìn thấy một người ôm bụng đến tìm, vì sao không dùng một dao đâm chết cho rồi!”

Hốc mắt Cảnh Dật Thần đỏ bừng nhìn chằm chằm Mạc Lan, không hề xem bà là trưởng bối, anh cười khẩy: “Bà đúng là ích kỷ đến buồn cười, muốn Cảnh gia sung túc, tại sao lại xuống tay trên người ba tôi? Sao bà không để ông nội cưới thêm vài phu nhân, sinh cho ông vài đứa con!”

Lời nói của anh, một câu lại càng đại nghịch bất đạo hơn một câu, nhưng mà Mạc Lan lại không thể phản bác.

Bà ôm Cảnh Dật Nhiên, cả người run rẩy, sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.

Cảnh Dật Thần lại làm như không phát hiện, giọng nói sắc bén như đao, không hề nương tay mà cứa vào người Mạc Lan: “Thế nào, bà không muốn, tôi trút giận lên bà, bà vui không? Vừa lòng chưa? Bà nghĩ tôi là cháu trai của bà, là tôi không dám chửi bà sao? Ngại quá, tôi xem tình thân như cặn bã, không có tự giác của hậu bối, bởi vì từ khi tôi ba tuổi, đã không còn ai dạy tôi, phải hiếu kính trưởng bối thế nào!”

“Vì sao hôm nay tôi đánh thằng cháu mà bà yêu thương nhất, bà biết không? Bởi vì nó muốn cướp đồ của tôi, muốn cướp Cảnh Thịnh của tôi, tốt nhất là bà nên dạy nó, nói cho nó biết, tất cả mọi thứ của Cảnh gia, đều là của một mình tôi! Muốn nhúng tay vào? Nằm mơ đi! Nó không xứng!”

Anh nói xong, cũng không để ý Mạc Lan đang lung lay sắp ngã, lập tức cử động chân dài rời đi.

Đi khỏi biệt thự, lên xe, Cảnh Dật Thần đã bình tĩnh trở lại.

Tự chủ của anh luôn tốt, hôm nay, nếu không phải lời nói của Mạc Lan đụng chạm tới mẹ anh, anh cũng sẽ không tức giận.

Nếu có thể làm cho mẹ anh sống lại, anh nguyện ý lấy tất cả đồ vật ra đổi, anh có thể không cần Cảnh gia, không làm người thừa kế, không cần Cảnh Thịnh.

Chỉ cần mẹ có thể sống.

Nhưng mà, không thể nào.

Mạc Lan đã tạo ra sai lầm không thể vãn hồi, anh không có cách nào thuyết phục bản thân vui vẻ với bà.

Bà luôn không biết phân biệt tốt xấu mà cứ hướng về Cảnh Dật Nhiên, không sao, bất công thì bất công, anh không cần Mạc Lan quan tâm.

Hôm nay anh đến Cảnh gia, chính là đến báo cho Cảnh Dật Nhiên biết, bởi vì bàn tay của hắn quá dài, bởi vì hắn đoàn kết với người ngoài, chứ không có liên quan đến ân oán năm xưa.

Buổi chiều hôm nay, đột nhiên Quý Bác gọi đến, yêu cầu anh để Cảnh Dật Nhiên thay mặt Cảnh Thịnh đến hợp tác với tập đoàn Quý thị, chỉ khi hai người Cảnh Dật Nhiên và Thượng Quan Ngưng cùng nhau quản lý tài chính, hắn mới có thể yên tâm tiếp tục để đội tài chính ở lại Cảnh Thịnh, mới có thể bắt đầu hợp tác sâu hơn.

Anh biết rõ, đây chắc chắn là Cảnh Dật Nhiên cố ý dâng Cảnh Thịnh vào miệng người khác.

Cảnh Dật Thần cười lạnh, Quý Bác, bao tử của mày, cũng hơi lớn rồi, mày không sợ ăn đến chết à!

Hợp tác?

Ha ha, Cảnh gia không thiếu người, nhưng chỉ có một mình anh quyết định! Mà Quý gia đó, không phải do một mình Quý Bác quyết định!

Bởi vì chuyện của Trầm Lăng Băng mà Cảnh Dật Nhiên đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Cảnh gia, bây giờ còn muốn vươn tay đến Cảnh Thịnh, chẳng qua là do ngày dài trôi qua quá trôi chảy mà thôi.

Mà Quý Bác, vậy mà dám nhớ thương Thượng Quan Ngưng, hắn ngại mình sống quá lâu rồi hay sao.

Cảnh Dật Thần lái xe, trở lại nhà mình.

Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang bận rộn trong phòng bếp, lạnh lùng trên mặt anh dần biến mất, vẻ mặt trở nên ôn nhu.

Thượng Quan Ngưng quay đầu nhìn thấy anh liền cười chào đón, múc một muỗng canh hải sân mà mình vừa làm đưa đến bên môi anh: “Nếm thử xem có ngon không? Em mới học với chú Đỗ đó!”

Cô cười toả nắng, vẻ mặt đắc ý, làm lòng Cảnh Dật Thần mềm mại.

Anh uống canh, cười nói: “Ngon lắm, đầu tiên Thượng Quan.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv