Trịnh Luân đôi mắt sáng ngời không ngừng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thể chờ anh trai tớ trở về nấu! Anh trai tớ nấu ăn rất được, chúng ta sẽ không phải chịu đói!”
Thượng Quan Ngưng vừa nghe ba nam nhân đều sẽ nấu cơm, lập tức yên tâm, không hề lo lắng chuyện cơm trưa nữa.
Ba cô gái này không chút nào ý thức được, các cô rốt cuộc là ngốc và không hiền huệ tới mức nào, thế nhưng còn muốn chờ mấy người đàn ông làm xong việc, trở về rửa tay làm canh nấu cơm hầu hạ các cô.
Giữa trưa 12 giờ, ba người với khí chất khác nhau nhưng lại đều đẹp trai giống nhau trước sau mở cửa tiến vào.
Hôm nay là sinh nhật Triệu An An, Thượng Quan Ngưng cùng Trịnh Luân đều mua bánh kem, Mộc Thanh giờ phút này tiến vào trong tay cũng xách một cái, hơn nữa là do hắn tự làm.
Bụng đói kêu vang, lại là sinh nhật Triệu An An, không có ai hỏi chuyện Thẩm Lăng Băng.
Mộc Thanh đem bánh kem đưa cho Triệu An An, cười nói: “An An, sinh nhật vui vẻ!”
Triệu An An tiếp nhận bánh kem, hiếm khi nào không lạnh mặt với hắn mà là ý cười nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, làm cho Mộc Thanh một trận sững sờ.
Hắn bị Triệu An An ngược đãi đã quen, đột nhiên trở nên dịu dàng làm hắn không kịp thích ứng!
Trịnh Kinh cũng cười nói “Sinh nhật vui vẻ”, chỉ có Cảnh Dật Thần vẻ mặt thản nhiên, không nói một lời, không chút biểu tình đi vào lập tức ngồi cạnh Thượng Quan Ngưng.
Trừ bỏ Thượng Quan Ngưng, tất cả mọi người đã quen với việc Cảnh Dật Thần hờ hững, hắn đối với ai cũng đều như vậy, đối với Triệu An An đã rất khách khí.
Nếu hắn hôm nay nói “An An, sinh nhật vui vẻ” mới có thể làm người khác giật mình!
Hắn luôn luôn cảm thấy mấy việc này rất vô nghĩa, trừ bỏ lúc ở bên Thượng Quan Ngưng nói nhiều một chút, với người khác hắn có thể cả ngày không nói một câu.
Thượng Quan Ngưng cũng biết tính cách của hắn, nhưng không nghĩ tới hắn đối với người em họ như Triệu An an cũng “Bủn xỉn” như vậy.
Cô ôm lấy cánh tay Cảnh Dật Thần, trừng mắt nói: “Ngày sinh nhật của An An, anh phải nói sinh nhật vui vẻ mới được, lát nữa chúng ta còn phải hát mừng sinh nhật cô ấy, mau nói!”
Cảnh Dật Thần trừ bỏ đối với Thượng Quan Ngưng có thể nói ra những lời như vậy, đối với những người khác hắn căn bản nói không nên lời! Kể cả Triệu An An cũng không được!
Hát bài mừng sinh nhật?!
Chê cười! Hắn là Cảnh Dật Thần, sao có thể hát mừng sinh nhật! Không phù hợp với khí chất cùng tính cách lạnh lùng của hắn!
Hắn lớn như vậy, chưa từng hát bao giờ!
Triệu An An trước nay đều không trông cậy vào Cảnh Dật Thần nói lời chúc phúc, ngay cả sinh nhật bà ngoại, hắn đều chưa từng nói qua! Hôm nay nếu không phải Thượng Quan Ngưng tới ăn sinh nhật với cô, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không tới!
Với tính tình lạnh nhạt của hắn liền không coi sinh nhật có gì quan trọng, ngay cả sinh nhật chính mình cũng vậy đừng nói tới người khác.
Cô bỗng nhiên rất hiếu kì, ngày hôm qua là sinh nhật Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần cũng cô ấy trôi qua như thế nào, chẳng lẽ nửa ngày cũng không hé răng sao?
Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười: “A Ngưng, cậu đừng làm khó anh trai tớ, tớ năm nay hai mươi bảy tuổi, anh ấy trước nay đều không ăn sinh nhật cùng tớ, đương nhiên, tớ cũng không ăn cùng anh ấy, anh ấy hôm nay có thể tới, tớ đã phải thắp nhang cảm ơn! Đừng ép anh ấy đi mất, tớ chính là mất nhiều hơn được!”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt mở miệng, nói sang chuyện khác: “Cả một buổi sáng ba người cũng chưa làm được một đĩa đồ ăn nào sao?”
Những lời này lực sát thương mười phần, ba cô gái tức khắc giống như bóng cao su hết hơi.
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh cũng giật mình nhìn ba cô gái, theo sau liền đều lắc đầu, nhận mệnh đi vào phòng bếp.
“Ai, hiện tại các cô ấy đều bị chúng ta chiều hư, nếu chúng ta không ở nhà, bà người này sẽ đói đến chết!” Mộc Thanh cười lắc đầu, động tác thuần thục cuộn tay áo sơ mi lên cao, sau đó xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Triệu An An tung ta tung tăng đi theo phía sau hắn, phản bác nói: “Nói linh tinh, ba người chúng ta đã ăn khoai tây chiên, một chút cũng không đói bụng! Lại nói, A Ngưng cùng Luân Luân đều mua bánh kem mang đến, làm sao có thể đói chết!”
Tuy miệng cô phản bác nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
Kỹ năng sống của cô vẫn là số không!
Cô nhìn Mộc Thanh thuần thục rửa rau, cắt rau, phối gia vị, sau đó mở bếp, nhanh chóng xào nấu, trong lòng cảm thấy giờ khắc này Mộc Thanh đẹp trai ngây người!
Cô trước kia chỉ cảm thấy, hắn mặc áo blouse trắng, thao thao bất tuyệt dùng thuật ngữ chuyên nghiệp giải thích các chứng bệnh cho người bệnh là đẹp nhất nhất, cảm thấy Mộc Thanh lúc cứu sống một một sinh mệnh là ghê gớm nhất.
Hiện tại, lại cảm thấy lúc hắn nấu cơm lại quyến rũ như vậy!
Là bởi vì cô đói bụng sao?
Mộc Thanh đương nhiên chú ý tới vẻ mặt của Triệu An An, khóe môi hắn hơi nhếch lên, lại giống như cái gì cũng chưa thấy, nghiêm túc xào rau —— hắn hiểu Triệu An An, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là không nói lời nào, nếu không hắn vừa mới nói, Triệu An An yên tĩnh hiện tại sẽ lập tức biến thành Triệu An An chuyên mắng người.
Lúc đồ ăn sắp xong, Mộc Thanh dùng chiếc đũa gắp một miếng ngó sen, giống như không chút để ý đưa tới trước mặt Triệu An An: “Há mồm, nếm xem có nhạt ko.”
Kỳ thật Mộc Thanh xào rau vô số lần, khống chế độ mặn nhạt đã cực kì chính xác, hắn chẳng qua muốn gắp cho Triệu An An ăn mà thôi.
Triệu An An còn đắm chìm trong sự sùng bái với Mộc Thanh, nghe vậy ngoan ngoãn há mồm, ngay sau đó ánh mắt sáng lên: “Đầu gỗ, anh làm cơm ngon thật!”
Đó là đương nhiên!
Hắn học nấu đã lâu!
Khóe môi Mộc Thanh lộ ra ý cười không thể che dấu, tâm tình rất tốt đem nồi rửa sạch sẽ, sau đó lại đi chuẩn bị đồ ăn khác.
Triệu An An như cũ nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, thấy hắn đem cà tím cẩn thận thái, lập tức nóng lòng muốn thử: “Mộc Thanh, anh để em làm thử chút thôi! Nhanh lên, anh dạy em, em cũng muốn xào rau!”
Mộc Thanh thật sự là không nghĩ để Triệu An An cầm dao, hắn sợ cô không biết thái cà tím, ngược lại cắt trúng tay mình!
Hắn tuy rằng là bác sĩ, nhưng cũng không thể để Triệu An An không chút để ý bị thương a!
Nhưng mà chỉ cần Triệu An An không rời xa hắn, bất cứ yêu cầu nào của cô hắn đều sẽ đáp ứng.
Thái rau mà thôi, để ý một chút là được, cùng lắm thì cô thái hơi khó coi một chút, bàn thức ăn này hắn tự mình ăn.
Triệu An An cầm dao, theo cách chỉ dạy của Mộc Thanh, ra dáng ra hình thái rau.
Mộc Thanh dán vào sau lưng cô, hai tay cầm tay cô, tự tay chỉ dạy.
Thái một chút rau mà thôi, cũng không có gì khó, Triệu An An rất nhanh liền biết làm, chẳng qua thái cà tím không thành dạng sợi, chỉ có thể gọi là cục mà thôi, hơn nữa tốc độ thái rau của cô chậm như rùa.
Hai quả cà tím đầu cắt tốt, vẻ mặt cô rất hưng phấn phấn khoe ra: “Đầu gỗ, em sẽ nấu cơm!”
Đại tiểu thư, quả cà tím chỉ miễn cưỡng cắt được thôi, so với việc nấu cơm còn cách xa vạn dặm?
Mộc Thanh ở trong lòng cười, trên mặt lại rất nghiêm túc, trợn mắt nói nói dối khen: “Được, An An của anh biết nấu cơm, rất lợi hại!”
Chỉ cần Triệu An An vui vẻ là được, còn lại, mặc kệ nó!