Những lời Thượng Quan Ngưng nói, trước nay anh chưa từng nghĩ đến, từ nhỏ đến lớn anh luôn buộc bản thân phải làm được tốt nhất, hi vọng bản thân có thể khiến Cảnh Trung Tu vừa lòng, cho ông biết anh là người ưu tú nhất, không giống suy nghĩ của Thượng Quan Ngưng, bởi vì giới tính mà phương pháp giáo dục khác nhau.
Hơn nữa anh và Cảnh Dật Nhiên đều là con trai, nhưng đối xử hoàn toàn không giống, mỗi ngày anh phải tiếp thu vô số kiến thức nặng nề và chịu đựng những khóa huấn luyện hà khắc, nhưng Cảnh Dật Nhiên chả cần làm cái gì, cậu ta thích thì đi học, không thích thì tùy ý ở nhà vui chơi.
Hôn nay một lời của Thượng Quan Ngưng đã giúp anh thức tỉnh.
Hóa ra, xưa giờ Cảnh Trung Tu chưa từng xem Cảnh Dật Nhiên là người thừa kế mà bồi dưỡng, người thừa kế trong lòng ông, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một mình anh!
Cuối cùng anh đã thấu hiểu, tại sao mà những người trong nhà, bà nội, Chương Dung, hay thậm chí là ông nội, tất cả đều nói, cha thiên vị anh.
Anh từng cho rằng, Cảnh Trung Tu dung túng Cảnh Dật Nhiên là một loại thiên vị, nhưng thật ra cha đối với anh nghiêm khắc, mới là chân chính thiên vị.
Trong lòng Cảnh Dật Thần nơi nào đó mở rộng thông suốt, khiến anh có chút áy náy, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt ý cười.
Anh hôn lên trán Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “A Ngưng, em thật sự là phúc tinh của anh.”
Thượng Quan Ngưng chẳng có một tí xiu cảm kích nào đối với lời khen ngợi của anh, giọng nói ngập tràn đau xót: “Em sao là phúc tinh của anh được, em là mầm sao chổi thì đúng hơn, anh vì em thiếu chút nữa mất mạng, muốn nói phúc tinh, anh mới chính là phúc tinh của em.”
Cảnh Dật Thần bật cười: “Chúng ta đều phúc tinh của lẫn nhau, vậy được rồi chứ?”
Hai vợ chồng nói nói cười cười, ở lại trong bện viện được nửa tháng, kiểu như cũng muốn xem đây là nhà của mình. Đầu bếp Đỗ cùng hai người làm chị Lan chị Phương cũng đến đây luôn, phục vụ cuộc sống hằng ngày.
Thời gian nửa tháng, vết thương trên cơ thể hai người cơ bản đã hồi phục tốt, vì vậy nhanh chóng xuất viện về nhà.
Nếu không phải vì muốn Cảnh Dật Thần có được phương tiện thiết bị và sự chăm sóc tốt nhất từ bệnh viện, Thượng Quan Ngưng cũng đâu phát rồ mà nguyện ý ở tại bệnh viện lâu đến vậy, bên ngoài dù sao cũng không thoải mái bằng nhà mình.
Nửa tháng qua Thượng Quan Ngưng cũng không được tắm rửa sạch sẽ kĩ càng cho lắm, về đến nhà liền đi vào phòng tắm, khi cô vừa từ phòng tắm bước ra, thì nghe được âm thanh trầm thấp của Cảnh Dật Thần nói: “A Ngưng, em thay áo quần, anh đưa em đến nơi này.”
“Đi đâu, mặc gì cho thích hợp?”
Cảnh Dật Thần lấy từ trong tủ quần áo một chiếc váy đen dài tay đưa cho cô: “Mặc cái này đi.”
Anh nói xong, sau đó cũng chọn cho mình một bô âu phục màu đen, rồi đến phòng khách chờ Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng dùng tốc độ rất nhanh mặc chiếc váy, sấy khô tóc, sau đó cầm tay Cảnh Dật Thần ra khỏi cửa.
Xe đi một đoạn đường rất xa, rất lâu, Cảnh Dật Thần mới ngừng xe lại.
Một tay anh cầm bó cúc trắng từ ghế sau, một tay nắm tay Thượng Quan Ngưng, nói nhẹ nhàng: “Đi thôi.”
Thượng Quan Ngưng không hỏi gì, yên lặng đi theo anh về phía một con đường nhỏ.
Con đường hẹp được rải kín đá cuội xanh nhạt, rất dài nhưng cũng rất sạch sẽ, rõ ràng là có người thường xuyên đến quét dọn, xung quanh là hai hàng thông xanh cao tươi tốt, có vẻ yên ả mà tĩnh mịch.
Đi hết con đường đá cuội xanh nhạt, xuyên qua hàng thông cao lớn, hiện ra trước mặt, là một ngôi mộ nhỏ.
Cảnh Dật Thần nắm tay Thượng Quan Ngưng đi đến trước ngôi mộ, nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tấm bia, thấp giọng nói: “A Ngưng, đây là mẹ anh, hôm nay là ngày giỗ của bà.”
Ban đầu Thượng Quan Ngưng đã đoán ra được Cảnh Dật Thần sẽ đưa cô đến gặp mẹ anh, nhưng cô không nghĩ tới hôm nay là ngày mất của bà.
Không thắc mắc Cảnh Dật Thần chọn ngày hôm nay xuất viện, hóa ra còn có một tầng nguyên nhân khác.
Người phụ nữ trên bức ảnh, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, khóe môi hơi cong lên, trông vô cùng dịu dàng và duyên dáng, mẹ anh và Triệu Chiêu mẹ Triệu An An cô đã từng gặp giống nhau đến sáu phần, nhưng nhìn qua Triệu Tình có vẻ như bà là người hoạt bát rộng rãi hơn.
Cô nắm chặt bàn tay Cảnh Dật Thần, nhìn vào tấm ảnh nhẹ giọng nói: “Mẹ, con là Thượng Quan Ngưng, là con dâu người, về sau, con sẽ thay mẹ chăm sóc Dật Thần, mẹ có thể yên lòng.”
Thượng Quan Ngưng nói xong, nhận lấy bó cúc trắng từ tay Cảnh Dật Thần, đặt đến trước mộ.
Mà trước ngôi mộ, sớm đã có một bó cúc trắng khác.
Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Dật Thần, thì thầm: “Là cha đến thăm mẹ sao?”
Cảnh Dật Thần gật đầu, giọng nói so với lúc nãy còn thấp trầm hơn nhiều: “Có lẽ, ông mỗi năm đều sẽ đến.” Hơn nữa, ông ấy luôn đến sớm hơn anh, và về muộn hơn anh.
Thượng Quan Ngưng nghĩ, trong sâu thẳm trái tim Cảnh Trung Tu mãi không quên người vợ này. Lần đầu tiên cô đến Cảnh gia đã nhận thấy, trong ánh mắt Cảnh Trung Tu nhìn Chương Dung, không có tình cảm, chỉ có lạnh nhạt, mà Chương Dung giống như đã sớm quen với cái nhìn đó.
Cơ bản cô cũng chỉ nghe sơ sài về thù hận năm xưa được Cảnh Dật Thần kể, nguyên nhân cụ thể, cô không biết rõ. Cô thật sự không hiểu, Cảnh Trung Tu nếu đã không yêu bà, thì tại sao lại cưới Chương Dung, tại sao lại có con với bà.
Mặc dù Cảnh Trung Tu có chút thiên vị Cảnh Dật Thần, nhưng ông cũng không hề lạnh nhạt với Cảnh Dật Nhiên, ngược lại, ông còn luôn che chở Cảnh Dật Nhiên, đề phòng trường hợp cậu ta chết trong tay Cảnh Dật Thần.
Mỗi nhà đều có chuyện khó xử riêng, cũng như vậy Cảnh gia là hào môn thế gia đứng trên cao, thì bên trong chưa chắc đã có cuộc sống an ổn hạnh phúc như một gia đình khá giả bình thường. Bởi vì phải chịu đựng sức nặng của chiếc vương miện vượt xa với tưởng tượng của người khác.
Hai người đứng được một thời gian, sau đó đi ngược trở lại con đường nhỏ về nhà.
Đi được nửa đường, gặp Cảnh Trung Tu trong tay mang theo hoa quả và thức ăn đi về phía trước.
“Cha!” Thượng Quan Ngưng hơi ngạc nhiên gọi ông, cô nghĩ rằng ông đến đặt bó hoa ở rồi sẽ đi, hóa ra ông không hề rời đi.
Cảnh Dật Thần không nói gì, chỉ nắm tay Thượng Quan Ngưng im lặng đứng ở đó.
Mỗi năm đến ngày giỗ của mẹ, anh đến đây nhìn thấy Cảnh Trung Tu sẽ vô cùng căm hận, nếu không phải chuyện năm đó của ông ta, thì ba tuổi anh đã không mất mẹ.
Nhưng hôm nay, anh lại không hận ông nữa, có lẽ do có Thượng Quan Ngưng bên cạnh, cho anh một cỗ ấm áp lớn lao, hoặc cũng có lẽ, bởi vì anh đã dần hiểu rõ, cái chết của mẹ, cha anh càng thống khổ hơn.
Bởi vì ngày thường Cảnh Trung Tu không bao giờ uống rượu, mỗi năm chỉ duy nhất ngày này, ông mới uống rượu, hơn nữa sẽ uống đến say mèm, lần nào cũng là quản gia đưa ông trở về nhà.
Anh im lặng hồi lâu, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Cha.”
Nghe được anh gọi ra từ này, cả người Cảnh Trung Tu cứng đờ.
Từ khi Cảnh Dật Thần hiểu chuyện, từ khi anh biết mẹ mình như thế nào qua đời, anh đã không còn gọi “cha”, Cảnh Trung Tu biết con trai hận mình, ông không trách con, bởi vì chính ông cũng hận bản thân mình, không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Ông hại chết người vợ mình yêu thương nhất, khiến đứa con trai mình yêu thương nhất không còn mẹ, từng có lần ông không thể đối diện với con, bởi vì ông cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm to lớn, một sai lầm không thể tha thứ.
Ông nghĩ rằng con trai cả đời sẽ không thể tha thứ ông, không ngờ rằng, hôm nay con trai lại nguyện ý mở miệng gọi ông.