Đây là muốn đem người đang sống sờ sờ như cậu hù chết hay sao?! Vừa mới thoát khỏi cơn nguy kịch hôn mê tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như một người chết vậy mà vẫn còn đi lung tung! Thuộc hạ sao không ngăn cản anh lại!
Trên thực tế, A Hổ và Lý nhiều đã ngăn cản rồi, nhưng căn bản là bọn họ không ngăn được, sợ dùng biện pháp mạnh sẽ động đến miệng vết thương của anh.
Mộc Thanh lớn đến ngần này cũng chưa bao giờ chịu phải sự kinh hãi như vậy, thế nên dao phẫu thuật trên tay chưa bao giờ cầm run, nhưng giờ phút này cũng phải run lên, kém chút nữa là chọc thủng tay Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng cũng thấy Cảnh Dật Thần, cô vừa đi mà anh đã đi theo đến phòng giải phẫu, căn bản là quên mất mình vừa làm phẫu thuật, lập tức ngồi dậy nói: "sao anh lại tới đây. Mau quay lại giường bệnh nằm đi!"
Cô vừa nói, vừa muốn đứng dậy xuống giường.
Cô cử động làm cho dao phẫu thuật của Mộc Thanh cắt chệch, làm cho vết miệng thương nhỏ của Thượng Quan Ngưng rách ra.
Mộc Thanh bực mình, mém tí nữa là đem dao phẫu thuật ném xuống!
Hai cái người này quả thực không thể làm cho cậu bớt lo!
Một người thì không muốn lấy viên đạn, hiện tại vừa lấy ra, chưa khâu miệng vết thương lại đã đòi đi!
Một người thì cậu phí sức của chín trâu hai hổ đem anh ta cướp từ tay Tử Thần về, hiện tại lại tùy hứng muốn xuống giường đứng ở chỗ này để xem giải phẫu! Miệng vết thương nứt toạc còn không phải muốn cậu phải khâu lại một lần nữa, việc này còn nhỏ, nếu mà nội tạng của Cảnh Dật Thần vừa bị tác động quá mạnh dẫn đến xuất huyết nhiều, thì cho dù hắn có là đại la thần tiên cũng không thể cứu được!
anh vốn dĩ dự tính Cảnh Dật Thần ngày mai mới có thể tỉnh lại, không nghĩ đến thân thể và tố chất của anh so với mong muốn của cậu còn tốt hơn rất nhiều, hơn nữa âm thanh ầm ĩ muốn chấn vỡ màng tai kia lại làm anh ta tỉnh đầu tiên!
Sớm biết vậy thì cậu đã tiêm cho anh nhiều thuốc an thần một chút, như vậy sẽ làm cho anh lâu tỉnh một chút, cũng không đến mức hiện tại lại đem chính mình làm cho một cái đầu hai cái đại!
Mộc Thanh một tay đem ấn Thượng Quan Ngưng trở lại giường giải phẫu, một mặt tiếp tục cắt miệng vết thương, không quay đầu lại nói: “Anh hiện tại tốt nhất nên về phòng bệnh nằm, bởi vì mạch máu trong lồng ngực anh bởi vì đi lại mà nứt toạc, y thuật của tôi có hạn, xin cảnh đại thiếu mau chóng chuyển viện đi! Nơi này của tôi xem chừng không cứu được anh!”
Thượng Quan Ngưng vừa nghe, nước mắt đều rơi xuống, năn nỉ nói: “Dật thần, anh mau trở về giường đi! Em không có việc gì, một lát là ổn, anh mau trở về chờ em!”
Cảnh Dật Thần nhìn máu trên cánh tay cô, đau lòng tột đỉnh, trong lồng ngực đau đớn cũng bởi vậy càng đau thêm kịch liệt.
Anh cũng biết tình huống hiện tại của chính mình không hề lạc quan, thấy Thượng Quan Ngưng tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng cũng không có nguy hiểm gì lớn, anh rốt cuộc yên tâm, gật gật đầu với cô, xoay người ra khỏi phòng giải phẫu.
Nhìn Cảnh Dật Thần đi rồi, Thượng Quan Ngưng với Mộc Thanh đồng thời th ở ra.
Mộc Thanh lúc này phát huy hết teifnh độ cao siêu, khâu lại vết thương cũng rất nhanh, cậu chỉ sợ mình làm chậm một tí thì Cảnh Dật Thần sẽ lại đi vào tìm, đến lúc đó không chỉ riêng miệng vết thương của Thượng Quan Ngưng bị phù.
Cứ như đời trước cậu thiếu Cảnh Dật Thần vậy!
Thượng Quan Ngưng cũng biết là tạo phiền toái cho Mộc Thanh, cô có chút áy náy xin lỗi: "Bác sĩ Mộc, thật sự ngại quá, cảm xúc của tôi vừa rồi khó khống chế, anh đừng để ý."
Mộc Thanh đương nhiên sẽ không thật sự tức giận với hai vợ chồng nhà này, cậu đã sớm bị Cảnh Dật Thần lăn lộn thành quen, nghe vậy chỉ cười cười, nói: “Không có việc gì, lần tới chị dâu chỉ cần đừng nhẫn tâm đòi để lại viên đạn ở cánh tay là được! Đến Cảnh thiếu còn sốt ruột."
Cậu vừa làm song, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, xong rồi, miệng vết thương của chị xử lý xong rồi, mấy ngày này không để dính nước, đừng ăn thức ăn kích thích, chú ý..."
Cậu còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngưng đã xuống giường giải phẫu, kéo cửa đi ra ngoài.
Mộc Thanh đứng một mình ở phòng giải phẫu, dở khóc dở cười lầm bầm lầu bầu: “Hai vợ chồng này tính tình sao lại giống nhau như thế, đều thích dùng tôi song liền trực tiếp ném xuống! Tôi đường đường là thanh niên tài tuấn, thật là muốn nghẹn khuất mà chết!”
Thượng Quan Ngưng vừa ra khỏi phfng giải phẫu, Lý Nhiều đang canh giũe bên ngoài liền lập tức nói: “Thiếu phu nhân, đi với tôi, thiếu gia ở bên này!”
Phòng bệnh bên kia toàn mảnh vỡ của kính, đương nhiên Cảnh Dật Thần phải thay đổi phòng khác.
Xem ra Cảnh Dật Thần cố ý an bài Lý nhiều ở chỗ này chờ cô, cô lập tức nói: “Được!”
Vẫn là phòng bệnh cao cấp như cũ, chẳng qua là đổi tới một bên dãy khác, bởi vì bên ngoài là một đường cái rộng lớn, mà không có kiến trúc cao lớn gì.
Khẳng định là sợ sát thủ lại tiến hành bắn tỉa, cho nên tìm một gian phòng an toàn.
Thượng Quan Ngưng hiện tại đã hận sát thủ kia tới thấu xương, đối với người đứng sau lưng sát thủ lại càng hận.
Có lẽ làm tổn thương cô, cô sẽ không có hận ý mãnh liệt như vậy, nhưng tổn thương đến Cảnh Dật Thần, cô sẽ rất hận.
A Hổ mở cửa cho Thượng Quan Ngưng, cô vội vàng đi vào.
Vừa mới nhận được một tràng giáo huấn, A Hổ đã cùng mấy người bảo vệ ở Cảnh gia đi vào trong phòng để tiến hành trông coi bảo vệ.
Thượng Quan Ngưng giờ phút này trong mắt căn bản là không có những người khác, cô đau lòng gọi một tiếng “Dật Thần”, ba bước liền nhanh chóng đi đến bên người anh. Cô muốn ôm anh, rồi lại sợ làm nứt miệng vết thương trên người anh, đành phải cầm tay anh thật chặt.
Cảnh Dật Thần có chút cố sức nâng lên một tay khác lên, muốn sờ sờ mặt cô, lại bị Thượng Quan Ngưng lập tức đè lại.
“Thân thể của anh đang rất nghiêm trọng, đừng lộn xộn, nằm im đi.”
“Còn em, có bị thương nặng lắm không? Không cần ngồi ở chỗ này, lên trên giường nằm đi!” Cảnh Dật Thần tiếng nói vẫn rất khàn khàn như cũ, nhưng vẫn nghe được sự thương tiếc trong đó.
Phòng bệnh cố ý kê hai giường, rõ ràng là chuẩn bị cho Thượng Quan Ngưng.
Nhưng cô một chút không muốn nằm trên đó, chỉ muốn ngồi bên cạnh Cảnh Dật Thần, nắm tay anh, nhìn ánh mắt giống như sao trời của anh phgản chiếu hình ảnh của cô ở trong
Như vậy sẽ làm cô cảm thấy an tâm!
Cô không có mất đi anh, anh vẫn ở bên người cô như cũ, thật sự là quá tốt!
Cảnh Dật Thần hoàn toàn có thể hiểu rõ cảm thụ của cô, anh đã từng cho rằng mình đã mất đi cô, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này, căn bản không cách nào hình dung, không chỗ sắp đặt, chỉ muốn ở gần cô một chút, chỉ muốn bảo đảm cô sẽ bình yên vô sự.
Căn phòng bệnh cao cấp, chiếc giường hai mét trong phòng bệnh, hai người cùng nhau nằm cũng không vó vấn đề gì.
Anh vỗ nhẹ nhẹ chỗ trống bên người, nhàn nhạt nói: Em lên đây, chúng ta nằm cạnh nhau là được.”
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, cô sợ chính mình không cẩn thận sẽ đụng vào miệng vết thương của anh, hơn nữa A Hổ còn mang theo một đám người canh giữ ở trong phòng, bọn họ sao có thể không hề cố kỵ mà nằm ở bên cạnh nhau.
Cô lưu luyến nhìn Cảnh Dật Thần trong chốc lát, sau đó chịu đựng sự ngượng ngùng mà nhanh chóng hôn một chút lên môi anh.
“Anh nằm nghỉ đi, em nằm ở giường khác. Có gì anh cứ kêu em!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Dật lộ ra một tia ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em yên tâm, anh không có việc gì, rất nhanh sẽ khỏe lên, em nghỉ ngơi đi."