Cảnh Dật Thần đang ở nước ngoài công tác, nhưng rất nhanh liền biết việc Cảnh Dật Nhiên giúp đỡ Thượng Quan Chinh.
Anh cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ là nhàn nhạt phân phó A Hổ: “Chúng ta trước tiên không cần xen vào, chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động của nó, xem nó sau khi thông đồng với Thượng Quan Chinh sẽ làm ra việc gì. Chú ý thu thập vài chứng cứ của Thượng Quan Chinh và Thượng Quan Nhu Tuyết, không có,sự phân phó của tôi thì không được để lộ ra ngoài."
A Hổ cung kính, có chút do dự xem có nên đem việc Thượng Quan Ngưng xung đột với Cảnh Dật Nhiên nói với Cảnh Dật Thần không.
Cảnh Dật Thần nghe xong, thanh âm lập tức lạnh xuống: “Thiếu phu nhân có bị thương hay không?”
A Hổ lập tức nói: “Không có, Thiếu phu nhân không có việc gì, chỉ có nhị thiếu gia bị Thiếu phu nhân dùng bình hoa đập vào đầu, bị thương rất nghiêm trọng, đã về nhà dưỡng thương. Nghe quản gia nói, lão gia rất tức giận, đem nhị thiếu gia hung hăng mắng một trận, bà Chương liên quan cũng bị mắng, hai người bị lão gia cấm túc một tháng, hơn nữa, lão gia còn sai người mang quà đến chỗ Thiếu phu nhân để xin lỗi.”
A Hổ trung thành đi theo Cảnh Dật Thần làm một thủ hạ tận tâm, tất cả thủ hạ của Cảnh Dật Thần đều xưng hô gọi người mẹ ruột Triệu Tình đã mất của Cảnh Dật Thần là phu nhân, còn xưng hô với Chương Dung vẫn luôn là "bà Chương".
Ở trong mắt bọn họ, chỉ có Cảnh Dật Thần mới là người thừa kế chính thống của Cảnh gia, hai người Chương Dung với Cảnh Dật Nhiên ở trong lòng bọn họ căn bản là không có địa vị gì.
Nghe nói Thượng Quan Ngưng không có việc gì, Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng thở ra.
Mà Cảnh Dật Nhiên và Chương Dung bị cấm túc, anh lại càng không đoán được.
Ngày thường anh cùng Cảnh Dật Nhiên đấu đến ngươi chết ta sống, Cảnh Trung Tu chưa từng hướng về anh, trước nay đều cảm thấy anh đem Cảnh Dật Nhiên đánh quá nặng, chỉ cần hai người đánh xong, thì người bị cấm túc và trừng phạt đều là anh, mà bà nội chỉ quan tâm chiếu cố đến Cảnh Dật Nhiên.
Không giống như bây giờ, Thượng Quan Ngưng bình yên vô sự, Cảnh Dật Nhiên bị đập cho đầu rơi máu chảy nhưng vẫn phải chịu sự trừng phạt, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng sảy ra!
Vợ của anh lại phá thêm một cái kỷ lục ở Cảnh gia.
Chắc giờ này Cảnh Dật Nhiên với Chương sắp tức chết rồi! Chẳng những bị thương bị phạt, lại còn có chọc giận Cảnh Trung Tu, làm ông phải tặng quà xin lỗi cho Thượng Quan Ngưng. Quà của Cảnh Trung Tu từ trước đến nay đều có giá trị xa xỉ, Chương Dung yêu tiền như vậy, nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Làm song việc, Cảnh Dật Thần ngay lập tức gọi điện thoại cho vợ, anh vẫn không yên tâm, muốn chính miệng mình hỏi cô, có bị thương nặng lắm không, có bị Cảnh Dật Nhiên dọa đến không.
Thượng Quan Ngưng đối diện với món "quà xin lỗi" của Cảnh Trung Tu đưa tới trợn mắt há hốc mồm, ngay lúc đó nhận được điện thoại của chồng mình.
“A Ngưng, Cảnh Dật Nhiên nổi điên ở công ty? Em có khỏe không? Có bị thương hay không? Nếu bị hoảng sợ thì về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi! ngày mai anh sẽ về nước, em ở nhà chờ anh, anh sẽ giúp em hết giận.” âm thanh Cảnh Dật Thần quan tâm nói qua điện thoại truyền tới, làm Thượng Quan Ngưng đang có chút bất an thì bây giờ trong lòng lại thêm ấm áp.
Cảnh Dật Nhiên kém chút nữa là bị cô dùng bình hoa đập chết, bác sĩ kiểm tra cho hắn xong, liền nói hắn bị đập khá nghiêm trọng khiến não chấn động, yêu cầu phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm!
Cảnh Dật Thần nếu lại còn mang theo cô đến Cảnh gia tìm hắn tính sổ, phỏng chừng bà mẹ Chương Dung sẽ không ngồi yên, con trai bà bị đập nặng như thế, bà không đau lòng mới lạ!
“Em không sao, người bị gì là Cảnh Dật Nhiên mới đúng, lúc em đập bình hoa kia không chút nương tay, lần sau mua nhiều bình hoa một chút, chỗ nào cũng để vài chậu, đến lúc mấu chốt còn dùng đến!" lời nói của Thượng Quan Ngưng không có một chút nào là bị dọa sợ, ngược lại đánh người còn có chút cảm giác đê mê!
Nếu không phải Cảnh Dật Nhiên làm cô hơi kém chút nữa là không thở nổi, thì có khả năng không bị cô đập nặng như vậy, lúc ấy cô chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ngạt chết, nào còn coa tâm trạng mà suy xét đập nặng hay đập nhẹ!
Cảnh Dật Thần nghe được Thượng Quan Ngưng ngữ khí nhẹ nhàng, hoàn toàn không có đã chịu kinh hách dấu hiệu, trong lòng rốt cuộc thả lỏng lại, nhàn nhạt nói: “Là muốn nhiều mua một ít bình hoa, đặc biệt muốn mua chất lượng tốt bình hoa, như vậy có thể cam đoan lần sau một bình hoa liền đem người trực tiếp cấp tạp chết, không cần lại phí một lần kính.”
Việc của Cảnh Dật Nhiên, Thượng Quan Ngưng cũng không để ở trong lòng, cô không bị thương, mà ngược lại là hắn tự tìm đến rắc rối. Làm cô có chút bất an, nên Cảnh Trung Tu đưa tới chút quà để xin lỗi!
Cô đùa nghịch hai tờ giấy mỏng đại diện cho khối tài sản khổng lồ trong tay hạ giọng hỏi anh: “Dật thần, cha biết Cảnh Dật Nhiên ở công ty bắt nạt em, liền thay hắn đem quà để xin lỗi em, nhưng món quà này... Hình như quá nặng nha?"
Cảnh Dật Thần hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Ông ấy đưa quà gì?”
Cảnh Trung Tu làm người luôn luôn hào phóng, ông lại thích Thượng Quan Ngưng như vậy, đem cô coi như con gái, đương nhiên quà cáp không thể quá nhẹ."
“cha đem hai cái mỏ than ở thành phố S đưa cho em, em……vậy là thành chủ của mỏ than đá sao?”
Thượng Quan Ngưng có chút bất an, lại có chút nhảy nhót, cảm thấy bản thân mình thành chủ mỏ than đá lão bản thật sự là một việc kinh ngạc.
Cảnh Dật Thần nghe được lời cô nói mà trong lòng cũng run lên.
Thành phố S có hai cái mỏ than không thuộc Tập Đoàn Cảnh Thịnh, mà là tài sản cá nhân của Cảnh Trung Tu, đây là do ông hồi trẻ mua giá thấp từ trong tay người khác, mọi người đều tưởng là chỉ là một mỏ quặng đã khai thác được năm sáu năm sắp cạn, nhưng mãi lúc sau mới phát hiện ổ dưới còn có số lượng mỏ than lớn chất lượng tốt.
Hai cái mỏ than này, Cảnh Trung Tu vẫn luôn giữ lại hơn hai mươi năm, cũng không khai thác.
Mấy năm gần đây rất nhiều mỏ than tài nguyên đều đã khô kiệt, hai cái mỏ than này giá trị ngày càng tăng, hiện tại cũng tầm khoảng bảy tám trăm triệu, Chương Dung không ngừng nói muốn ông cho Cảnh Dật Nhiên hai cái mỏ than này, nhưng Cảnh Trung Tu lại trước sau đều không có nhả ra.
Cảnh Dật Thần cũng chú ý tới hai cái mỏ than, nhưng Cảnh Trung Tu cũng không cho anh.
Không nghĩ tới, ông có thể lại dễ dàng đưa cho Thượng Quan Ngưng!
Cảnh Dật Thần lại một lần cảm thán, Thượng Quan Ngưng được đãi ngộ không bình thường.
Như thế nào mà anh đem Cảnh Dật Nhiên đánh một chút thì sẽ bị phạt, mà Thượng Quan Ngưng đem Cảnh Dật Nhiên đánh thành trọng thương như vậy mà còn thu được món quà tài sản kếch xù?
Anh cười cười, trấn an vợ đang bất an: “Không có việc gì, ông ấy cho em, em là ngươi nên được nhận, cứ cầm lấy là được, nếu khai thác than được tiền, nhớ là phải bao nuôi anh đấy."
Thượng Quan Ngưng bị anh nói đùa mém chút là bật cười lên, người này nói chuyện càng ngày càng có ý tứ, không nghĩ tới người coa bề ngoài lạnh nhạt như anh, lại có tế bào hài hước như vậy.
“Vậy được, em bao nuôi anh, hai ta cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày chỉ cần đào than đá đã đủ ăn đủ mặc mấy đời!” Thượng Quan Ngưng nói với anh cười vài câu, rồi sau đó lại cảm thán: "cha cũng quá rộng rãi đi? Cho em món quà lớn như vậy, làm em hoảng sợ, đây là cha khuyến khích em lần sau đập chết Cảnh Dật Nhiên sao? Hơn nữa, hai cái mỏ than lớn như vậy, em có nên tìm nhiều vệ sĩ một chút, phòng cho việc có người muốn chộm than đá!”