Thượng Quan Ngưng mới vừa đi ra cửa lớn biệt thự, đã thấy Cảnh Dật Thần đi đến.
Anh dịu dàng nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng vươn ra, giúp cô cài lại lọn tóc chạy loạn ra sau vành tai tinh xảo, dùng âm thanh trầm thấp dễ nghe nói: “Các hình phạt có phải đã quá nhẹ?”
Đôi mắt Thượng Quan Ngưng mở lớn, ngạc nhiên nói: “Nhẹ sao? Nhưng em thấy vậy là rất nặng rồi, phải không?
Cô phá hỏng hôn lễ của người ta, biệt thự cũng đã đốt, còn tặng cho Tạ Trác Quân một phần đại lễ, nhắm mắt cũng đoán được hiện giờ cả hai bên gia đình kia đều đang rất lộn xộn, ở trước mặt khách khứa mất hết mặt mũi, sau này bọn họ ra khỏi cửa sẽ còn chẳng dám ngẩng đầu nữa ấy chứ!
Đối với những người coi trọng thể diện như Tạ gia và Thượng Quan Nhu Tuyết, vậy là không hề nhẹ.
Cảnh Dật Thần cưng chiều cười cười, cảm thấy vợ mình khiến hôn lễ của người ta phá đến rối tinh rối mù cũng chả có điểm nào sai, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé như không xương của cô, che chắn trên đỉnh đầu đưa cô vào xe, sau đó cùng ngồi bên cạnh cô, nói với A Hổ lái xe về nhà rồi quay sang cô: “Trước kia Thượng Quan Nhu Tuyết làm ra những hành động đó, bây giờ cũng xứng đáng để chết lắm rồi. Hơn nữa hôm nay hôn lễ bị phá hỏng, cô ta đã sớm sắp xếp, cố ý dụ em đến, cũng vì đã cùng Cảnh Dật Nhiên hợp tác từ trước. Nên mọi chuyện này hôm nay, là do cô ta gieo gió gặt bão.”
Thượng Quan Ngưng không hề biết rằng Thượng Quan Nhu Tuyết bảo Tạ Trác Quân gửi thiệp mời đến, là vì cô ta muốn cô đi.
Rõ ràng cô ta biết hôn lễ của mình sẽ bị phá hỏng, vậy mà vẫn gửi thiệp mời đến!
Tạ Trác Quân không phải là rất quan trọng với cô ta hay sao? Không phải đã chờ đợi thời khắc đám cưới này nhiều năm hay sao? Nhưng chỉ vì muốn hại cô, tình nguyện phá hủy cả hôn lễ của bản thân và Tạ Trác Quân!
Ngày hôm nay Thượng Quan Ngưng xả giận, trong lòng cảm thấy thật sự thoải mái, nhớ lại trước kia, nếu Triệu An An không đúng lúc phát hiện ra cô, cô đã sớm vì sự tàn nhẫn của Thượng Quan Nhu Tuyết, mất đi trong sạch!
Hơn nữa, mười chín tuổi cô cùng Tạ Trác Quân đính hôn, chăm sóc hắn hơn hai năm, sau đó lại bị hắn không một lí do tuyệt tình từ hôn, cho hắn một cái tát thật sự là đã quá nhẹ!
Vì vậy, hôm nay cô làm hỏng đám cưới, không có áp lực.
Hai vợ chồng về đến nhà, cơm trưa còn chưa kịp ăn, Cảnh Dật Thần đã bị một cú điện thoại của Cảnh Trung Tu gọi đi.
Thượng Quan Ngưng lờ mờ nghe được, trong điện thoại giọng Cảnh Trung Tu dường như rất giận.
Cô có chút không yên tâm, sau khi Cảnh Dật Thần đi được một lúc, cô nghĩ, hay là lái xe đến biệt thự Cảnh gia.
Hiện tại tất cả nhân viên an ninh Cảnh gia đều biết Thượng Quan Ngưng, không chỉ bởi vì cô là Thiếu phu nhân, hơn nữa bởi vì cô, Nhị thiếu gia đã liên tục mấy tháng bị Đại thiếu gia đánh nửa chết nửa sống đuổi về đây!
Tất cả nhân viên an ninh Cảnh gia đều sống từ trong khổ sở mà sống ra, bọn họ thường xuyên thay phiên nhau phụ trách an toàn hai anh em Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên, biết rõ tính cách của hai anh em, Đại thiếu gia giống như lời truyền trong huyền thoại, không hề có hứng thú với phụ nữ, Nhị thiếu gia thì chẳng giống như lời đồn, cậu ta tuy rằng có rất nhiều hứng thú với người đẹp, nhưng chân chính ăn đến miệng, kỳ thật cũng không có mấy người, hơn nữa dù cho có quan hệ với bất kì người phụ nữ nào, cậu ta cũng chỉ có một đêm hứng thú mà thôi, sau khi đã ăn qua, cậu ta sẽ vứt bỏ người đó như một cái chổi cũ.
Vì thế, mọi người ở Cảnh gia, đối với người phụ nữ cả hai vị thiếu gia thật sự kính trọng cũng thật sự tò mò.
Bọn họ nghe nói, Nhị thiếu gia thích chị dâu của mình, một một hai hai phải đoạt lấy từ Đại thiếu gia, còn Đại thiếu gia yêu chiều Thiếu phu nhân như bảo bối, và sẽ không chịu đánh mất, thế là hai anh em bọn họ vốn đã bất hòa gần đây càng đánh nhau chết đi sống lại, hiện tại đã quấy rầy đến tai lão gia và lão thái gia.
Nói cái gì... Đại thiếu gia bởi vì Thiếu phu nhân, trái với quy tắc trong nhà, bây giờ muốn chia một nửa quyền thừa kế, đưa cho Nhị thiếu gia.
Mọi người quanh năm làm việc ở Cảnh gia đều biết, Nhị thiếu gia và Đại thiếu gia hoàn toàn khác nhau, thế lực của Cảnh gia, lời nói của Đại thiếu gia đặc biệt có trọng lượng, là người chèo lái tập đoàn Cảnh Thịnh khổng lồ, bời vì xuất thân của Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia hoàn toàn không muốn một người thừa thãi đến thừa kế.
Tuy nhiên, nếu Đại thiếu gia giao ra một nửa quyền thừa kế, như vậy chẳng khác nào lời nói của Nhị thiếu gia cũng sẽ có tiếng nói quan trọng trong gia tộc! Tương lai, Cảnh gia sẽ không còn do một mình Đại thiếu gia quyết định, Nhị thiếu gia cũng sẽ kề thừa một khối tài sản khổng lồ, có được một sự nghiệp giàu có!
Mà gốc rễ của những điều này, tất cả đều bắt đầu từ một cô gái, đang lái xe hướng về giữa sườn núi.
Bọn họ báo cáo tin tức về Thượng Quan Ngưng đến quản gia tổng của Cảnh gia.
Quản gia nhìn bầu không khí căng thẳng trong phòng khách, lời đã đến bên miệng mấy lần, nhưng vẫn không đem tin tức Thượng Quan Ngưng đến nói ra.
Hai cha con Cảnh gia đang cãi nhau, thật giống như sự hủy diệt của sao Hỏa chạm vào Trái Đất, ông ta chỉ là một chức quản gia nho nhỏ, căn bản không có mồm để chen vào nha!
“Cậu cứng cánh rồi, cho nên không để tôi trong mắt?! Dật Nhiên cũng là một thành viên trong nhà này, tôi sẽ không để nó chết trong tay cậu! Cảnh gia hiện tại vẫn chưa phải là của cậu, quy tắc trong nhà cậu nhất định phải tuân theo! Giao một nửa cổ phần ra cho nó!” Âm thanh Cảnh Trung Tu lạnh nhạt vô tình, cùng với ngữ khí thần thái khi Cảnh Dật Thần tức giận cơ hồ giống nhau như đúc, bá đạo mà ngang ngược.
Thái độ của Cảnh Dật Thần so với ông còn bá đạo ngang ngược hơn, giọng nói so với ông còn lạnh nhạt vô tình hơn: “Cảnh gia vẫn luôn là của tôi, ai cũng đừng nghĩ sẽ chạm vào! Chỉ là một đứa con riêng, mà cũng muốn tài sản? Ngủ mơ! Chỉ cần cậu ta không chết, tôi sẽ luôn đánh, đánh đến khi nào cậu ta chết mới dừng! Dù cho mẹ tôi Triệu Tình đã bị các người hại chết, bà cũng sẽ vĩnh viễn là nữ chủ nhân của nơi này, không phải một con chó một con mèo sinh ra đứa con thì có thể trở thành phu nhân của Cảnh gia! Tôi chắc chắn sẽ khiến cho người phụ nữ không biết xấu hổ kia cùng con trai bà ta cút đi khỏi nơi này!”
Cảnh Trung Tu bị anh trả lời làm cho mặt mũi trắng bệch, Triệu Tình chết luôn là một nỗi đau trong lòng ông ta, người khác đều không dám nhắc tới, vậy mà Cảnh Dật Thần không chút nể nang chọc đến nỗi đau trong tim ông.
Mặc dù ông đã cưới Chương Dung, nhưng từ sau khi Triệu Tình chết, ông đã không bao giờ chạm đế bà ta! Quan hệ vợ chồng của bọn họ chỉ là hoa gấm trên áo mà thôi!
Ông thậm chí còn không muốn thấy Chương Dung, bởi vì chỉ cần nhìn thấy bà ta, ông sẽ nhớ đến cái bẫy chính bà ta giăng ra khiến Triệu Tình bỏ nhà đi gặp tai nạn xe mà qua đời!
Nhưng Cảnh Dật Nhiên không có tội, càng không có sai!
Nếu không phải bởi vì Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Trung Tu tuyệt đối sẽ không cưới Chương Dung, ông cho Chương Dung một cái danh phận, tất cả cũng đều vì Cảnh Dật Nhiên.
Đó cũng là con trai Cảnh Trung Tu, cho dù là vì bị Chương Dung bỏ thuốc mà sai lầm sinh ra đứa con, thì đó cũng là con ông!
Ông đã tạo ra cậu ta, thì người làm cha như ông không thể không quan tâm!
“Cậu im miệng cho tôi! Tôi chưa từng nói qua mẹ cậu không phải là nữ chủ nhân của ngôi nhà này! Cút ra ngoài, quyền thừa kế Cảnh gia sau này nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không cần một con người kiêu ngạo cuồng vọng, tất cả mọi thứ cậu có đều là tôi cho, tôi nói muốn lấy lại, cậu một phần cũng đừng mơ mà lấy đi!”