Tuy rằng Cảnh Dật Thần muốn hung hăng đẩy Thượng Quan Nhu Tuyết xuống bậc thang, nhưng anh vẫn cố nhịn xuống.
Làm như vậy, tuy rằng sẽ làm Thượng Quan Nhu Tuyết thống khổ một chút thời gian, nhưng là quá tiện nghi cho cô ta!
Cảnh Dật Thần muốn làm cho cô ta thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh, huỷ hoại cả đời cô ta!
Chứng cứ, anh đã thu thập hết, chỉ còn chờ cô ta với Tạ Trác Quân kết hôn, rồi sẽ vạch trần bộ mặt khác của cô ta!
Anh vừa hy vọng Tạ Trác Quân không đổi ý mà kết hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, thì hắn ta liền thấy việc này.
Đúng vậy, mọi việc vừa xảy ra, Tạ Trác Quân đã thấy tất cả, hắn đã thấy rõ ràng Thượng Quan Nhu Tuyết một mặt dùng vẻ mặt thiện lương không thể lại thiện lương hơn để chạy theo Thượng Quan Ngưng nói chuyện, một mặt lại ngoan độc đá đầu gối Thượng Quan Ngưng!
Thượng Quan Ngưng mà ngã từ bậc thang xuống, kết quả sẽ thành cái gì, căn bản không cần suy đoán.
Tạ Trác Quân phẫn nộ đi lên, đối với con người mà hắn vĩnh viễn nhìn không thấu kia hung hăng ráng xuống một bạt tai!
“Thượng Quan Nhu Tuyết, cô vẫn còn là người sao?! như thế nào mà tôi lại không biết cô là ác độc như vậy!”
Thượng Quan Nhu Tuyết bởi vì Cảnh Dật Thần xuất hiện mà khiếp sợ, giờ phút này nhìn thấy Tạ Trác Quân thì càng ngây ngẩn cả người, mà điều làm cô không nghĩ tới chính là, Tạ Trác Quân vẫn luôn ôn tồn lễ độ thế nhưng lại động thủ đánh cô!
Trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, nhưng Thượng Quan Nhu Tuyết căn bản không rảnh lo đau, bây giờ cả trái tim cô đều rất khủng hoảng.
Chẳng lẽ mọi việc vừa rồi, tất cả đã bị Tạ Trác Quân thấy hết?!
Làm sao bây giờ?! nhận sai sao?
Không được, cô không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận! Một khi thừa nhận, Tạ Trác Quân nhất định sẽ rời cô mà đi, cô không thể mất đi hắn!
Lần này không cần giả vờ, ánh mắt cô trong chốc lát đều chứa đầy nước mắt, rồi sau đó rào rạt rơi xuống, thoạt nhìn làm cho người khác rất thương tiếc.
“Trác Quân, sao anh lại có thể đánh em? Em yêu anh như vậy, trên đời này làm gì còn có ai yêu anh bằng em? Anh không tin em sao? Vừa rồi là do chị ấy tự ngã xuôang, em muốn đỡ chị ấy nhưng không giữ chặt được, anh không thể trách em! Em thà tình nguyện ngã xuống chứ không muốn nhìn thấy chị ấy ngã xuống!"
Giọng nói của cô vẫn là ôn nhu dễ nghe như vậy, giống như chim hoàng oanh phát ra tiếng kêu thanh thúy, nhưng khi đi vào lỗ tai Tạ Trác Quân, thì hắn chỉ cảm thấy cực kì chói tai.
“Thượng Quan Nhu Tuyết, cô cho rằng mắt tôi mù sao?! Tới bây giờ mà cô còn gạt tôi, rốt cuộc cô muốn gạt tôi đến khi nào! Cho đến hôm nay tôi mới biết được bộ mặt thật của cô, cô quá thành công đi, vẫn là do Tạ Trác Quân tôi làm người quá thất bại?!"
Tạ Trác Quân bởi vì quá mức phẫn nộ, nháy mắt cả khuôn mặt đều đỏ lên, gân xanh trên trán nổi lên, hắn giờ phút này đã mất khống chế.
Hắn còn tưởng sẽ lại cho Thượng Quan Nhu Tuyết một bạt tai nữa, nhưng cuối cùng lại không động thủ được, hắn phẫn nộ hét lớn một tiếng rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Cha mẹ Tạ Trác Quân biết được Thượng Quan Chinh hôn mê bất tỉnh, liền chạy tới bệnh viện thăm.
Lúc bọn họ đến, Tạ Trác Quân đã rời đi, chỉ có Dương Văn Xu cùng Thượng Quan Nhu Tuyết canh giữ ở bên giường bệnh Thượng Quan Chinh.
Sắc mặt của hai người đều rất kém, Tạ Đông Phong cùng Vương Lộ đều cho rằng hai người là vì lo lắng cho Thượng Quan Chinh, cho nên sôi nổi mở miệng khuyên bảo.
Thượng Quan Nhu Tuyết xốc lại tinh thần nói chuyện với cha mẹ chồng tương lai, nhưng trong nháy mắt, tựa như không còn chút thể lực nào chống đỡ, liền lập tức ngã xuống mặt đất.
Bác sĩ làm kiểm tra cho cô, lúc sau khẩn chương đi đến vui vẻ nói: “Chúc mừng mọi người, cô ấy mang thai, đại khái đã hơn một tháng. Về sau phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể để quá mệt mỏi, bằng không sẽ không tốt cho cả mẹ lẫn con."
Hai vợ chồng Tạ thị nghe vậy cả kinh, Dương Văn Xu lại rất vui.
Con gái mang thai thật đúng lúc!
Vương Lộ cùng Tạ Đông Phong liếc nhau, liền thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Gần đây con trai Tạ Trác Quân đối xửa với Thượng Quan Nhu Tuyết có sự thay đổi, lúc hỏi thì hắn cái gì cũng không nói, không nghĩ muốn kết hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết!
Nếu không phải thật sự không muốn, mà hắn vẫn thích Thượng Quan Nhu Tuyết thì với tính cách mềm lòng của hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
Hai người đều đã đính hôn, bạn bè thân thích tất cả đều biết việc hai người muốn kết hôn, Tạ gia và Thượng Quan gia ở thành phố A đều là những gia tộc có uy tín danh dự, làm sao có thể lật lọng như vậy.
Nhưng là, nếu con trai thật sự không thích, không muốn chung sống với Thượng Quan Nhu Tuyết thì vợ chồng bọn họ vẫn nghe theo con trai, cũng chỉ là đính hôn mà thôi, việc thoái hôn này không phải là bọn họ chưa làm qua. Lúc trước Thượng Quan Ngưng vì con trai họ mà trả giá nhiều như vậy mà bọn họ còn từ hôn được nữa là.
Nhưng nếu Thượng Quan Nhu Tuyết mang thai thì mọi việc không còn giống nhau nữa!
Lúc trước sở dĩ có thể không hề cố kỵ mà từ hôn Thượng Quan Ngưng đó là bởi vì cô cùng Tạ Trác Quân cũng chưa phát sinh chuyện gì với nhau cả, cô vẫn còn là một cô gái trong trắng, nhưng Thượng Quan Nhu Tuyết đã mang cốt nhục của Tạ gia, không thể nói từ hôn là từ hôn được.
Thượng Quan Chinh lúc này tuy rằng hôn mê bất tỉnh, chờ đến lúc ông ta tỉnh lại mà biết con gái mình bị từ hôn, khẳng định là sẽ giận dữ.
Vương Lộ và Tạ Đông Phong đều đã lặn lộn ở thương trường nhiều năm, giờ phút này trong lòng nghĩ gì thì trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đều vui mừng khen Thượng Quan Nhu Tuyết, dặn dò cô bồi dưỡng thân thể cho tốt.
Vương Lộ còn lập tức lấy từ trong túi một tập tiền đưa cho Thượng Quan Nhu Tuyết, cười nói: “Đây là mẹ cho con một chút tâm ý, muốn ăn cái gì thì đi mua, hiện tại con không thể qua loa được, hôm nay mẹ không thể nấu gì vì phải ngày ăn chay, nên không được sát sinh."
Thượng Quan Nhu Tuyết cười đáp ứng, bốn người lại hoà thuận vui vẻ hàn huyên vài câu, mới đem tâm tư của từng người buông bỏ.
Vợ chồng Tạ thị hôm nay tới không thấy con trai đâu, trong lòng có chút dự cảm không lành.
Tạ Trác Quân đã sớm tới bệnh viện, nhưng sao lại không thấy đâu? Việc Thượng Quan Nhu Tuyết mang thai, khẳng định hắn còn chưa biết, phải nhanh nói cho hắn biết mới được.
Muốn cho hắn nghỉ ngơi rồi mau chóng bàn chuyện kết hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết.
Mà thượng quan nhu tuyết ở bên này, chờ vợ chồng Tạ thị vừa thì thẹn thùng trên mặt cùng hạnh phúc thoáng chống tất cả đều không còn.
Trên mặt Dương Văn Xu trên mặt cũng đã không còn ý cười, bà lôi kéo tay con gái, thấp giọng hỏi: “Tiểu Tuyết, không phải con không muốn có con sớm như vậy sao? Đây là có chuyện gì? Tạ gia bây giờ đã biết con có thai, ước mơ,là diên viên của con giờ phải làm sao!”
Thượng Quan Nhu Tuyết luôn coi trọng sự nghiệp nhất, cô đã sớm không thỏa mãn với việc làm người dẫn chương trình, bởi vì độ nổi tiếng quá ít, cô đã cùng vài đạo diễn, nhà làm phim tiếp xúc qua. Muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ, đem việc làm người dẫn chương trình và diễn viên phát triển song song.
Nếu lúc này cô mang thai thì sẽ rất ảnh hưởng tới tiền đồ của cô.
Vốn dĩ Tạ gia đã không muốn cho cô tiến vào giới giải trí, sau khi biết cô mang thai thì càng không đồng ý cho cô đi làm diễn viên đóng phim.
Hai tay Thượng Quan Nhu Tuyết nắm chặt chẽ, trong thanh âm đã không còn sự ôn nhu, chỉ còn có sự lạnh lùng ngoan độc: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đứa nhỏ này con cũng không muốn, con lựa chọn lúc này nói ra, là có nguyên nhân cả! Việc này chỉ là kế sách tạm thời!”