Tạ Trác Quân không muốn nghe bọn họ nhiệt tình thảo luận về chuyện kết hôn của mình, nói một câu “Con lên trên phòng xem Tiểu Tuyết” nhanh chóng bỏ đi.
Trong thực tế, hắn không muốn thấy Thượng Quan Nhu Tuyết, dường như hắn không biết nên làm như thế nào.
Hắn không thể chấp nhận nỗi bản thân mình đã yêu một người phụ nữ cơ mưu sâu xa nhiều năm trời, hắn càng không chấp nhận nỗi, bản thân bị người phụ nữ này lừa bởi bộ mặt giả tạo nhiều năm như vậy!
Những lời Thượng Quan Ngưng nói lúc ban đầu, đều là sự thật!
Cô vẫn luôn nói Thượng Quan Nhu Tuyết đang diễn trò, hắn còn ‘chính nghĩa ngôn từ’ giúp Tiểu Tuyết giành lại công bằng, không do dự lựa chọn lời tổn thương Thượng Quan Ngưng, nói cô chẳng qua chỉ là vô cùng ganh tị!
Mặc kệ ra sao, hắn phải điều tra rõ chuyện Thượng Quan Nhu Tuyết, trước khi điều tra rõ ràng, hắn sẽ không kết hôn!
Hắn không cần người phụ nữ ngay đến chị ruột mình cũng hảm hại, không cần một người phụ nữ không biết xấu hổ!
Lúc đầu Tạ Trác Quân điều tra, cũng không hề thuận lợi, nhưng mấy ngày sau lại vô cùng thuận buồm xuôi gió, hắn nhanh chóng biết được, Thượng Quan Nhu Tuyết vô tội, tấm ảnh Thượng Quan Nhu Tuyết chụp cùng người đàn ông đó, là ảnh ghép, vốn dĩ không phải là Thượng Quan Nhu Tuyết.
Những người xung quanh cũng đánh giá rất cao Thượng Quan Nhu Tuyết, giống như trong nháy mắt mọi người đều nói đến ưu điểm của cô, mấy người phụ nữ trước đây nói cô ta giở trò thủ đoạn tâm cơ, cũng xoay chuyển ý tứ, dồn dập ca ngợi cô.
Thượng Quan Nhu Tuyết so với trước kia càng ôn nhu hơn, dường như cố gắng chăm sóc bản thân hơn, tựa hồ cũng trở nên càng xinh đẹp.
Tạ Trác Quân vốn là người có ý chí không kiên định, sau nửa tháng ở nơi nào cũng nghe người khác nói tốt về Thượng Quan Nhu Tuyết, hắn gần như cho rằng, bản thân vài ngày trước là bị hoa mắt, Thượng Quan Nhu Tuyết không hề cố ý va vào Thượng Quan Ngưng, là cô không cẩn thận ngã xuống sàn.
Những ngày gần đây không biết hắn xảy ra chuyện gì, dục vọng có vẻ mãnh liệt hơn so với ngày thường, đầu óc luôn có chút chệnh choạng, thấy Thượng Quan Nhu Tuyết y như rằng sẽ trực tiếp xé rách quần áo của cô ta, phát cáu muốn chiếm hữu cô.
Hắn hoài nghi cơ thể mình có vấn đề, nhưng đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói sức khỏe rất tốt.
Hắn đặt xuống lo lắng, dần đối với Thượng Quan Nhu Tuyết tốt hơn.
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy Tạ Trác Quân vui lòng gần gũi với cô ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta biết Tạ Trác Quân vẫn luôn điều tra mình, nhưng giống như có người giúp cô ta, cho dù hắn điều tra cái gì, kết quả cũng vô cùng tốt, sự việc đó hoàn toàn không bị bại lộ.
Nửa tháng sau, nghị quyết về ứng cử viên được chọn làm Thị trưởng thành phố A cuối cũng cũng được đưa xuống dưới, cùng với ngày chính thức nhậm chức.
Lúc Thượng Quan Chinh biết được mình không phải là người được chọn làm Thị trưởng, tức giận nóng nảy, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mọi người nhanh chóng đưa ông ta vào bệnh viện, sau đó bệnh viện liên lạc với người nhà đến nộp viện phí cùng chăm sóc người bệnh.
Dương Văn Xu và Thượng Quan Nhu Tuyết ngay lập tức đến bệnh viện, nhìn thấy Thượng Quan Chinh hôn mê nằm trên giường, hai mẹ con khóc như hoa lê đái vũ không ngừng nghỉ.
Tạ Trác Quân biết được Thượng Quan Chinh nằm viện, cũng dừng những công việc trong công ty đi đến bệnh viện.
Hai mẹ con Dương Văn Xu nhìn thấy hắn tựa như gặp được tâm phúc(*), mọi chuyện đều dựa dẫm vào hắn, Tạ Trác Quân bận trước bận sau chạy đi chạy lại cả ngày, mệt mỏi cùng mồ hôi chảy đầy đầu, lúc trở lại phòng bệnh vẫn thấy mẹ con bọn y như cũ khóc lóc không ngừng nghỉ.
(*) Người mà mình tin tưởng nhất.
Hơn nữa trên gương mặt Dương Văn Xu vô cùng đáng sợ, Tạ Trác Quân nhìn thấy đặc biệt khó chịu.
Bởi vì bà khóc quá nhiều, nước mắt rửa hết bột phấn trên mặt, lộ ra vết sẹo dữ tợn.
Không biết tại sao, Tạ Trác Quân luôn cảm thấy, hắn nhìn đến gương mặt xấu xí của Dương Văn Xu, hắn sẽ cảm thấy nội tâm của bà cũng vô cùng xấu xí, hoàn toàn không còn cảm giác hiền lành dịu dàng của trước đây.
Hắn nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết thậm chí khóc cũng nhẹ nhàng dễ chịu, trái tim chậm rãi nổi sóng, nếu, Thượng Quan Nhu Tuyết không có gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, có phải sẽ giống Dương Văn Xu, sẽ làm cho người khác cảm thấy đáng sợ?
Hắn rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.
Bỗng nhiên, hắn rất muốn thấy Thương Quan Ngưng, có lẽ cả gia đình, chỉ có cô là không cố gắng mang mặt nạ giả tạo sống, có lẽ khi nhìn thấy được cô, hắn có thể xác đinh sự việc kia một lần nữa.
Tạ Trác Quan nói vài câu an ủi hai người phụ nữ bọn họ, thấy Thượng Quan Chinh sau khi cấp cứu vẫn hôn mê chưa tỉnh, lo lắng nói: “Sức khỏe bác trai vẫn luôn tốt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, cháu nghĩ là nên nói với Tiểu Ngưng một tiếng, dù sao đây cũng là cha cô ấy, cô ấy là con gái cũng nên đến thăm qua mới đúng.”
Dương Văn Xu và Thượng Quan Nhu Tuyết cùng lúc ngẩn ra, Dương Văn Xu nghe đến cái tên này, trong mắt bùng nổ thù hận, tất cả đều là ánh sánh ác độc, Tạ Trác Quân vẫn luôn nhìn vào bà bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.
Không lẽ Dương Văn Xu bị phá hủy gương mặt, trái tim cũng bị phá hủy sao?
Ban đầu bà không phải là người hiền lành ôn nhu nhất ư? Lúc nào cũng tin vào Phật, từ ái bao dung nhất ư?
Thượng Quan Nhu Tuyết biết mẹ mình không thể kiềm chế được bản thân, cô ta chạy nhanh đến nắm tay Tạ Trác Quân, nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Trác Quân, vẫn là anh chu đáo, cha đang ốm, em và mẹ đều rất rối, còn muốn cảm ơn anh đã bận trước bận sau giúp cha làm thủ tục nhập viện. Về phần chị... hay là anh gọi điện cho chị ấy đi, nêu em gọi... Có lẽ chị sẽ không nhận máy, chị ấy mãi không chịu tha thứ cho em.”
Trước đây, nếu Thượng Quan Nhu Tuyết dùng biểu hiện này, nói với hắn như vậy, nhất định hắc sẽ rất đau xót, đồng thời sẽ vô cùng chán ghét Thượng Quan Ngưng, cảm thấy cô là người có trái tim sắt đá, ương ngạnh không hiểu chuyện.
Nhưng lúc này, mặc dù hắn vẫn thấy Thượng Quan Nhu Tuyết yếu ớt đáng thương, nhưng lại không hề đau lòng.
Tạ Trác Quân thấy Thượng Quan Nhu Tuyết đồng ý để cho Thượng Quan Ngưng đến, nhanh chóng nói: “Được, anh đi gọi điện thoại cho cô ấy, em ở chỗ ngày với bác gái.”
Thượng Quan Ngưng nhận được điện thoại của Tạ Trác Quân, rất nhanh đi đến bệnh viện.
Bỏ qua việc Thượng Quan Chinh đối xử với cô ra sao, nói gì ông ta cũng là cha cô, hiện giờ bị hôn mê vẫn chưa tỉnh, cô trước tiên nên là đi đến bệnh viện.
Lúc Thượng Quan Ngưng đi vào phòng bệnh, thù hận trong lòng Dương Văn Xu không thể đè nén được nữa, bà ta vươn bàn tay đầy rẫy móng tay được cắt tỉa bén nhọn, nhắm hướng Thượng Quan Ngưng mà cào tới.
Bà ta đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi, từ sau khi gương mặt bị phá hủy, Thượng Quan Chinh không cho phép bà tìm đến Thượng Quan Ngưng, mà Thượng Quan Ngưng cũng không có về nhà, bà không có cơ hội hành động, bây giờ thời cơ cuối cùng cũng đến, há gì lại ta lại phải buông tay nào!
Thượng Quan Ngưng vừa thấy Dương Văn Xu đưa tay hướng về mặt mình thực hiện kế hoạch, ngay lập tức hoảng sợ lui về sau, sau đó nhanh chóng che mặt lại.
Tuy nhiên, trong tiềm thức nghĩ sẽ rất đau lại không có, cô mở mắt, hóa ra Tạ Trác Quân đã ngăn cản Dương Văn Xu.
Khuôn mặt đẹp trai của hắn có hơn hai vết máu, nhìn có chút hơi đáng sợ.
“Trác Quân!”
Thượng Quan Nhu Tuyết mang theo âm thanh run rẩy, chạy nhanh đến nâng mặt hắn lên, đau lòng nói: “Trác Quân, anh không sao chứ? Mẹ, nhanh gọi bác sĩ đến khám cho Trác Quân!”
Dương Văn Xu không hề nghĩ đến Tạ Trác Quân sẽ che phía trước Thượng Quan Ngưng, móng tay dài nhọn của bà ta cào lên mặt hắn, khiến bà không biết phải làm sao nữa, lúc này nghe con gái nói vậy, ngay lập tức tỉnh táo.
Bà có chút bối rổi giải thích với Tạ Trác Quân: “Trác Quân, dì không phải cố ý, dì không nghĩ sẽ làm con bị thương, dì nhanh chóng gọi bác sĩ đến, con cố gắng chờ một chút!”