“Được rồi.” Lưu Hạo Nhiên gật đầu, tay chống ra sau Ngô Lỗi. Hắn đưa tay phải lên đỡ vai cậu, để đề phòng cậu bất cẩn động đến vết thương, tay trái giơ di động lên.
Camera trước được bật lên. Mặt Ngô Lỗi xuất hiện trong màn hình, cũng không có cảm giác gì là bị bệnh.
“Thế này được không?” Lưu Hạo Nhiên đưa mặt ra xa một chút, vừa vặn khuất khỏi màn hình.
“Ấy, tóc che mắt rồi.” Tầm mắt bị che lại, Ngô Lỗi lắc nhẹ đầu, nâng tay trái lên vuốt lại một chút mái tóc hơi dài. Nhưng tóc vừa gội xong không chịu nghe lời lắm, nhanh chóng phủ xuống trán lại. Trên đỉnh đầu còn có mấy sợi tóc cứng đầu dựng lên, đè thế nào cũng không xuống.
Lưu Hạo Nhiên khẽ cười, Ngô Lỗi vừa định quay đầu thì cảm giác được người phía sau đè đầu mình lại, cảm nhận được tóc được gom lại. Lưu Hạo Nhiên lấy từ đâu ra một sợi dây thun màu đen, rồi vuốt gọn tóc trên trán và đỉnh đầu của Ngô Lỗi, sau đó vụng về cột thành một nhúm trên đầu cậu.
“A, này là gì…” Ngô Lỗi nhìn mình trong camera. Cậu bĩu môi, cảm thấy hơi ngốc nên đưa tay lên muốn tháo ra.
Nhận thấy ý định của cậu, Lưu Hạo Nhiên gập chân lên, móc lấy tay cậu, không cho cậu động đến. Hắn nói sau tai cậu: “Ngoan, đừng có động.”
Ngô Lỗi bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc hắn.
“Rồi, chuẩn bị chụp.” Canh hình xong, Lưu Hạo Nhiên nhắc cậu.
Ngô Lỗi nhìn ống kính, nâng tay trái lên làm dấu chữ V, miệng cười, mắt cong cong. Hôm nay khi xuất viện, cậu đổi sang một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, bên trong mặc áo thun màu đỏ. Lưu Hạo Nhiên tốn không ít sức mới mặc vào được cho cậu. Màu sắc rực rỡ khiến Ngô Lỗi trông tươi lên rất nhiều. Nhúm tóc trên đỉnh đầu là dấu ấn cuối cùng, vừa hoạt bát lại vừa mang theo chút nghịch ngợm đầy sức sống, kết hợp với hai cái răng cửa lộ ra khiến cậu trông như một con thỏ một tai.
Lưu Hạo Nhiên nhô đầu qua, bấm mở album ngắm một lúc lâu “Khá đẹp, thêm tấm nữa đi.”
Nghe vậy, Ngô Lỗi buồn bực, cậu nghĩ người này hôm nay hơi là lạ.
Di động lại được giơ lên, nhưng không ngờ lúc này Lưu Hạo Nhiên cũng tiến đến ống kính. Hắn ôm lấy cổ Ngô Lỗi, cười tươi với màn hình, lộ ra cái răng nanh nhòn nhọn. Lúc này hắn lại biến thành cậu trai vui vẻ trong trí nhớ của Ngô Lỗi.
Thấy hắn như vậy, Ngô Lỗi cũng cười với hắn. Gương mặt vốn tròn trịa của cậu gầy đi trông thấy vì bệnh, góc cạnh ở cằm có vẻ rõ ràng. Cậu cười lên, lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt, được Lưu Hạo Nhiên ôm vào lòng.
“3… 2… 1”
Lưu Hạo Nhiên đếm ngược, chuẩn bị chụp. Ngô Lỗi bất động, nhưng không nhìn màn hình, mà nhìn chăm chú vào Lưu Hạo Nhiên trên điện thoại. Cậu rất thích thấy hắn cười, mùi hương nồng nàn của người bên cạnh khiến lòng cậu thấy sung sướng.
Ngay khoảnh khắc bấm nút chụp, Lưu Hạo Nhiên bỗng nghiêng đầu, hôn lên lúm đồng tiền trên má Ngô Lỗi.
“Lỗi Lỗi, em phải khoẻ nhanh lên nhé.” Lưu Hạo Nhiên nói.
Dù đã gửi ảnh tự chụp lên, mẹ Ngô Lỗi vẫn biết được cậu bị bệnh. Sắc mặt trong ảnh tự chụp thì vẫn như thường, nhưng mặt lại gầy trông thấy, mẹ cậu nhìn thấy thì lập tức gọi điện sang. Ngô Lỗi không thể từ chối nữa, chỉ có thể căng đầu mà bấm nghe.
“Lỗi Lỗi, sao con gầy đến như vậy? Hay là mấy ngày nay không chịu ăn cơm?” Mẹ cậu hỏi. Ngô Lỗi giơ di động bằng tay trái, đưa thẳng lại sát mặt mình đến mức không thể gần hơn, “Đâu có, ha ha… Mấy ngày nay con ăn ngon miệng lắm… Cũng ăn nhiều lắm.”
Ngô Lỗi cười gượng gạo, ánh mắt thì láo liên, mẹ cậu vừa nhìn đã biết ngay cậu đang nói dối.
“Lỗi Lỗi, nói thật cho mẹ con làm sao vậy? Đã hơn một tháng rồi con không gọi video cho cả nhà.” Hoá ra mẹ cậu đã sinh nghi từ lâu rồi.
“A… Không có gì đâu, chỉ là con bị ngã đụng phải cánh tay chút thôi ấy mà, không sao hết.” Ngô Lỗi ấp úng nói.
“Cho mẹ xem.” Mẹ cậu im lặng một thoáng rồi mở miệng.
Ngô Lỗi hết cách, chỉ phải đưa điện thoại ra xa. Trên màn hình xuất hiện cánh tay phải bó bột thật dày đang trên trên giá của cậu. Nhìn tình trạng thê thảm của con trai qua màn hình di động, mắt mẹ cậu đỏ hoe.
“Con trai, một tháng nay Nhiên Nhiên luôn ở bên cạnh chăm cho con à?”
Ngô Lỗi gật đầu: “Vâng.”
Cậu xoay điện thoại, trên màn hình xuất hiện dáng Lưu Hạo Nhiên đang bận rộn nấu bữa trưa trong bếp. Một tháng nay, trình độ nấu nướng của hắn tăng lên khá nhiều nhờ tìm hết biện pháp bồi bổ cho Ngô Lỗi. “Một tháng nay… anh ấy tới lui rất vất vả.” Ngô Lỗi nói, trong lòng chợt thấy áy náy.
Mẹ cậu thở dài, nói: “Ngày mai mẹ tới Bắc Kinh.”