Dưới hiệu lực của thuốc ức chế, trên máy bay đến Tây Tạng, Ngô Lỗi đắp cái áo lông của Lưu Hạo Nhiên ngủ thiếp đi.
Cậu chỉ ăn vài sợi mì có sẵn trên máy bay, chập chờn ngủ vài giấc. Đến 2 giờ 40 phút chiều, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Gongga.
Khi ở trạm trung chuyển, Ngô Lỗi gọi điện cho trợ lý của Lưu Hạo Nhiên, hỏi địa điểm quay phim. Cậu lấy lý do là vì gần đây trời trở lạnh nên phải gửi một ít quần áo dày cho Lưu Hạo Nhiên.
Trợ lý biết quan hệ giữa hắn và Ngô Lỗi, lại nhìn Lưu Hạo Nhiên đang đóng phim trong gió lạnh, cũng không nghĩ gì nhiều mà gửi địa chỉ chi tiết cho Ngô Lỗi.
Trên xe đi đến địa điểm quay phim, Ngô Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Lhasa như gần hơn so với những nơi khác, mặt trời lơ lửng thật thấp, ánh nắng sáng rực lại khô ráo, rọi vào da thịt, gây nên cảm giác đau rát mơ hồ.
Từng quả núi trập trùng, một bên xanh ngát, còn bên không được mặt trời chiếu đến thì phủ đầy tuyết trắng.
Phim trường nằm khá cao trên núi, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cậu không lạ gì cảm giác này, đó là chứng say độ cao mà cậu đã từng trải qua ở núi tuyết. Khi đó cậu và Lưu Hạo Nhiên phải há mồm hít thở oxy trong bình oxy di động mang theo.
Mà lúc này, sau một buổi sáng lăn lộn, cuối cùng cậu cũng đã cùng ở một thành phố với Lưu Hạo Nhiên. Cả thể xác và tinh thần của Ngô Lỗi đều mỏi mệt, cậu cúi đầu vùi vào áo lông vũ hít thở thật sâu, cứ như thể đó chính là dưỡng khí của cậu.
Bốn giờ chiều, cuối cùng cậu cũng tới được chân núi nơi họ đóng phim. Tuy nhiên, xe không được vào nên cậu phải đi bộ lên núi. Trong núi, tất cả đều hoang vu, thỉnh thoảng mới có một con sóc con chạy ngang qua, đôi mắt nhỏ đảo tròn liếc cậu một cái, rồi nhảy lên cây.
Có nơi còn có một ít tuyết đọng, cậu bị trượt nhiều lần, cũng thấy khá lạnh.
Nếu không nhờ hướng dẫn, Ngô Lỗi chắc chắn sẽ không tự tin đi tiếp được. Cũng may là ở Lhasa trời tối muộn. Cậu đang đi trên một con đường xi măng nhỏ hẹp, kéo dài mãi về phía trước. Đường trên bản đồ không dài, nhưng không ngừng lên cao, phản ứng say độ cao cũng không dễ chịu. Một con đường không xa lắm, nhưng cậu phải đi đến mấy giờ, còn phải vừa đi vừa nghỉ một lát.
Trăng sắp bị che khuất, nhiệt độ hạ thấp, trên trời rải xuống những bông tuyết nhỏ, gió thổi khá mạnh.
Khi sắp đến đêm khuya, Ngô Lỗi hoa mắt chóng mặt thấy được lều trắng dựng ở sườn núi.
Ở một nơi quay ngoại cảnh trên sườn núi, đạo diễn thấy tuyết càng lúc càng lớn, nghĩ bụng hôm nay chắc chắn là không thể quay mấy cảnh ở ngoài được nữa rồi, nên nói với Lưu Hạo Nhiên: "Hạo Nhiên, hôm nay cậu nghỉ sớm một chút đi, nếu tuyết mà rơi lớn quá thì mấy ngày nay phải tạm nghỉ quay phim. Sau khi cậu tới thì chưa nghỉ ngơi lần nào nhỉ, mấy ngày nay cho cậu nghỉ đấy."
Thanh niên trước mặt ông đang mặc đồ cổ trang vải cotton dài màu đen của nhân vật chính trong phim, trên người khoác hờ một cái áo khác màu xanh quân đội mà trợ lý vừa mang đến, tuyết vương trên tóc giả còn chưa tan hết. Gương mặt và khóe mắt hắn bị lạnh đến đỏ cả lên, thở ra khói trắng.
Nghe thấy đạo diễn nói như vậy, hắn cũng khó kiềm được vui vẻ mà cười lên, cuối cùng hắn cũng được nghỉ. Hắn cúi người chào nhân viên ở đây như thường ngày rồi nói: "Cảm ơn đạo diễn Vương đạo, mọi người vất vả rồi."
Hắn mới tẩy trang xong, vừa thay áo lông thì trợ lý đã chạy tới nói với hắn là Ngô Lỗi tới, đang chờ hắn trong lều.
Lưu Hạo Nhiên vội vàng đội gió tuyết chạy về cái lều đơn của mình. Lúc đẩy cửa ra, hắn thấy Ngô Lỗi đang nâng một ly nước gừng, ngồi cạnh máy sưởi ấm điện, đôi mắt nhìn chăm chú vào mấy món đồ trên tủ đầu giường.
Trên đó có di động của Lưu Hạo Nhiên, còn có một hộp hương dây dùng được một nửa.
Khi Ngô Lỗi vừa đến, cậu không tìm Lưu Hạo Nhiên ở đâu ngay lập tức. Cơ thể cậu gần như đã đến cực hạn, thế nên cậu mượn một bình oxy của nhân viên, rồi ngồi yên nghỉ ngơi một chút để hồi phục lại sau chứng say độ cao. Một lát sau, nhân viên công tác nhận được thông báo kết thúc công việc, chỉ cho Ngô Lỗi lều của Lưu Hạo Nhiên, nói chắc là hắn sẽ nhanh chóng trở về.
Trước cửa lều, anh ta đụng phải trợ lý mới của Lưu Hạo Nhiên nên nói vài lời. Trợ lý vô cùng kinh ngạc, còn mừng thay cho Lưu Hạo Nhiên, vội vàng đi gọi Lưu Hạo Nhiên.
Ngô Lỗi vào lều chờ hắn. Lều sát đất không lớn lắm, nhưng ít nhất thì Lưu Hạo Nhiên cũng là diễn viên chính, nên trang thiết bị cũng tương đối đầy đủ. Trong lều có một phòng vệ sinh đơn giản, bồn tắm không lớn lắm, bên cạnh có máy nước nóng nấu cả ngày, cạnh giường có máy sưởi điện có thể điều chỉnh nhiệt độ và một tủ đựng đồ nho nhỏ.
Lưu Hạo Nhiên có được một không gian riêng tư khoảng hơn hai mươi mét vuông thuộc về chính mình.
Lưu Hạo Nhiên không cầm di động theo. Lúc điện thoại đổ chuông, Ngô Lỗi còn tưởng là di động của mình.
Cậu tìm cả buổi mới phát hiện nguồn phát ra âm thanh không phải trên người mình. Ngô Lỗi quay sang thì thấy di động ở đầu giường. Lúc cậu đi qua, điện thoại đã tắt chuông, màn hình chờ còn sáng, nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ.
Cậu đang vươn tay ra thì khựng lại, không phải bởi vì cuộc gọi nhỡ, mà là vì cậu nhìn thấy ảnh ở màn hình chờ.
Đó là một bức ảnh mà Ngô Lỗi chưa từng thấy. Cậu đang đứng trên cầu thang ở núi tuyết, sau lưng là tuyết trắng tinh khôi và những tảng mây to lớn, cậu nghiêng đầu đưa tay về phía Lưu Hạo Nhiên đi sau cậu hai bước.
Màn hình tối đi, Ngô Lỗi lại ấn sáng.