Lý Hạo xưa nay chưa bao giờ tâm hoảng ý loạn như vậy.
Nhìn Vương Văn Bân ở trước mặt mình ngã xuống, Lý Hạo cảm giác trái tim của chính mình đều ngừng đập. Thế nhưng hắn cũng không do dự, mà là lập tức dùng tay đỡ đầu Vương Văn Bân, sau đó ôm Vương Văn Bân, cùng ngã trên sàn nhà.
Một tiếng vang thật lớn, Lý Hạo cùng Vương Văn Bân đồng thời ngã trên sàn nhà.
"Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối!" Lý Hạo vỗ vỗ mặt Vương Văn Bân.
Nhìn thấy sắc mặt Vương Văn Bân trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, Lý Hạo sợ đến tay đều run lên. Không dám chậm trễ nữa, hắn dùng một cái tay ôm lấy Vương Văn Bân, lao nhanh đem hắn đưa tới phòng y tế trường học, vì đây gần nhất.
Bác sĩ nhìn thấy dáng dấp Vương Văn Bân như vậy cũng sợ hết hồn, liền lập tức gọi điện thoại đưa Văn Bân đến bệnh viện huyện.
Trên xe cứu thuơng, Lý Hạo vẫn nắm chặt hai tay Vương Văn Bân.
Tay Vương Văn Bân càng ngày càng lạnh, điều này làm cho Lý Hạo nắm chặt tay hắn run đến càng lợi hại.
Lý Hạo đem y phục trên người chính mình cởi ra che lên người Vương Văn Bân, sau đó dùng tay của chính mình không ngừng mà xoa xoa hai tay Vương Văn Bân: "Không nên làm anh sợ... Em mau đứng lên... Anh thật sự sai rồi..." Lý Hạo không ngừng mà xin lỗi.
Liên tục hôn môi hôn tay Vương Văn Bân, Lý Hạo rốt cục rơi lệ.
Hắn rất sợ, hắn sợ hắn liền như vậy mất đi tiểu bảo bối. Hắn vẫn chưa cùng tiểu bảo bối giải thích rõ ràng, vẫn chưa cùng tiểu bảo bối hòa hảo.
Nhìn Vương Văn Bân nằm ở nơi đó, không hề có vẻ tức giận, Lý Hạo hối hận bản thân thô lỗ. Nếu như không phải hắn thô lỗ như vậy, vậy tiểu bảo bối liền sẽ không nằm ở đây như vậy; nếu như không phải hắn thô lỗ như vậy, vậy tiểu bảo thì sẽ không té xỉu; nếu như không phải hắn thô lỗ như vậy...
Lý Hạo giờ khắc này hi vọng có thuốc hối hận có thể để cho hắn trở lại vừa nãy, như vậy hắn nhất định sẽ không thô lỗ đối xử Vương Văn Bân như vậy.