Edit: Duy Uyên
Beta: Duy Uyên
Lúc Nhạc Hải Sanh tỉnh dậy phát hiện mình được một người đàn ông ôm vào lòng, lưng dán tại hắn lồng ngực.
Cô ngẩn người, cố đẩy cánh tay đang vắt trên người ra. Tuy nhiên vẫn không kết quả lại ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt ngủ không yên của Hạ Ung Hành.
Trong quá trình chuyển động hạ thể truyền đến một trận đau nhức, Nhạc Hải Sanh không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nhớ đến chuyện tối qua, Nhạc Hải Sanh lập tức giãy dụa. Nhưng Hạ Ung Hành vẫn đang ngủ say đã thật nhanh ôm chặt lấy không cho cô thoát ra. Hắn không chần chừ tiến lên, cắn một ngụm lên môi đối phương.
Hạ Ung Hành rốt cuộc cũng mở mắt.
Nhạc Hải Sanh cảm giác có điều gì đó là lạ. Cô đưa tay dụi mắt, sau đó nhìn thẳng vào mắt Hạ Ung Hành.
Mắt phượng phi thường xinh đẹp, đuôi mắt nhếch lên, trắng đen rõ ràng, thần quang nội liễm.
Nhưng là, trong trí nhớ của cô như thế nào lại xuất hiện một đôi mắt sương mù hoa đào bay đầy trời?
Nhạc Hải Sanh nhíu cặp lông mày đầy suy tư, Hạ Ung Hành lại nhẹ nhàng mổ hôn, ngay lập tức đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Buổi sáng muốn ăn cái gì?”
Nhạc Hải Sanh muốn nói chuyện, nhưng tối qua gào khóc thảm thiết khiến cho cổ họng bị thương, vừa mở miệng cảm thấy một con đau buốt ập đến.
Cô ho khan hai tiếng, chưa kịp mở miệng đã thấy Hạ Ung Hành xuống giường rót chén nước đưa qua.
Nhạc Hải Sanh uống nước, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, người này ôn nhu như vậy, khác hẳn người tối qua hung mãnh không có nửa điểm ôn nhu săn sóc nào cả.
Chẳng qua việc này cũng chẳng liên quan đến cô, cho dù mê man không nghe rõ hệ thống nhắc nhở, nhưng cô có thể khẳng định đối phương xuất ở trong cơ thể cô. Hạ Ung Hành đích thực đã bị chiếm đóng, cô cũng không cần phải tốn sức quyến rũ hắn làm gì. Nhớ đến hắn biểu hiện tối qua, cô cũng không muốn lại cùng hắn ba ba ba.
Nhạc Hạ Sanh hạ quyết tâm, sau đó mới nhớ đến Hạ Ung Hành vừa hỏi mình, lập tức trả lời: “Em muốn ăn cháo.”
“Đi, anh giúp em làm.”
Hạ Ung Hành mặc xong quần áo, liền cẩn thận đem quần áo giày của Nhạc Hải Sanh để bên giường, sau đó mới khép cửa rời đi. Nhạc Hải Sanh trong lỏng buồn bực, rõ ràng một nam nhân ôn nhu như vậy, như thế nào trên giường lại biến thành người khác?
Nhạc Hải Sanh mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, chung quanh không có ai, cô liền tò mò đi vào phòng bếp, liền thấy Hạ Ung Hành đang chăm chú nấu cháo.
Nấu cháo nhanh như vậy sao, cô không khỏi nghi hoặc.
“Anh nấu sao?” Có phải tối hôm qua hắn nửa đêm làm không? Tại sao có thể nhanh như vậy?
Hạ Ung Hành gật đầu: “Đương nhiên, tối hôm qua uỷ khuất em, cho nên làm cháo bồi thường em, có được không?”
Thoạt nhìn hắn có vẻ là một nam nhân thư sinh văn nhã, đôi mắt lại phá lệ thành thục mang theo mị ý. Thời điểm nhìn hắn, mị hoặc toát ra khiến Nhạc Hải Sanh ngẩn ra, ngơ ngác đáp lại một tiếng: “Được.”
Hạ Ung Hành mỉm cười, quay đầu đi tiếp tục làm cháo.
Nhạc Hải Sanh thấy hắn xắn tay áo đứng giữa phòng bếp, cảm thấy nhân sinh thật kì diệu. Rõ ràng đã hai mươi tư tuổi, là tổng giám đốc của Hạ thị, hơn nữa mười năm sau có thể trở thành chủ tịch Hạ thị. Loại nam nhân này đích xác là tinh anh trong tinh anh, vậy mà vì cô xuống bếp nấu cơm... Thật có chút không thích ứng kịp.
Nguyên thân lựa chọn gả cho Hạ Ung Hành có lẽ là một quyết định chính xác.
Cho nên cô phải mai chóng hoàn thành nhiệm vụ, trả lại thân xác cho Nhạc Hải Sanh. Hiện nữa khi sử dụng thân thể này, cô phải giảm thiểu tối đa ảnh hưởng nhân sinh về sau của nguyên thân.
Có lẽ nên bồi thường một chút, cô có thể thử trong thời gian này thay đổi tính cách của Hạ Ung Hành trên giường? Thử đem hắn dạy dỗ trở nên hiền lành?
Ngô, có thể thử, chẳng qua không phải hôm nay. Tối hôm qua hắn thô bạo khiến hạ thể cô có chút sưng, trước dưỡng thương sau hãy nói.
Không thể không nói cháo Hạ Ung Hành làm là mỹ vị, Nhạc Hải Sanh ăn liền hai bát.
Sau đó Hạ Ung Hành liền đi làm.
Nhạc Hải Sanh ở trong biệt thự liền cảm thấy nhàm chán, vì thế mở máy tính, xem thử thế giới này có gì thú vị... Phát hiện chỉ có vài tiết mục cùng kịch truyền hình. Nhạc Hải Sanh có chút vô ý mở ra một bộ phim.
Là một bộ điện ảnh điển hình, lấy chủ đê thanh xuân vườn trường. Nam thứ thật sự có rất nhiều ưu điểm, khuôn mặt góc cạnh có nét của phương Tây, vừa vặn lại có nét tuấn tú mềm mại của phương Đông. Trách không được làm cho nữ chủ thần hồn điên đảo hơn nửa bộ phim, cũng làm cho nam chủ ăn không ít dấm chua.
Nhạc Hải Sanh xem thật vui vẻ, sau khi xem xong còn cố ý tìm danh sách diễn viên. Nam thứ là Âu Dương Tranh, tên cũng không tệ lắm... Âu Dương Tranh!?
Đây không phải nam nhân thứ ba trong thế giới sao?( Nam thứ tư mới đúng nhỉ?) Tuy rằng hắn vừa xuất hiện không bao lâu, nhưng mương năm sau hắn sẽ trèo lên được đỉnh cao điện ảnh trong nước, đồng thời ở Hollywood cũng phát triển không ngừng. Hắn sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của Điền Y Y ở Mỹ. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn Lâm Hải Sinh đem nữ nhân hắn yêu mến ôm trở về.
Chẳng qua đây không nằm trong phạm vi mà cô quan tâm. Nội dung câu chuyện bắt đầu từ mười năm sau, đối với cô Âu Dương Tranh bắt quá chỉ là một nhân vật trong kịch bản mà thôi. Nói cách khác hắn chính là một trong những mục tiêu tấn công chiếm đóng của cô.
Hắn có vẻ là một thiếu gia giàu có, không biết thân thế thế nào? Âu Dương Tranh bây giờ là một người mới, muốn dùng quy tắc ngầm với hắn cũng nên trả giá cao một chút?
Nhạc Hải Sanh quyết đoán chạy tới phòng ngủ lúc lọi hành lý, xem xét thử giá trị con người có đủ chơi quy tắc ngầm với tiểu thịt tươi này hay không.
Hết chương 14