Câu nói ngọt ngào này đã trực tiếp làm trái tim của ông bà tan chảy. Hai vợ chồng già vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thể tin được nói:" Mấy ngày không gặp sao tính cách của Mộ Băng trở nên đáng yêu như vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của bọn họ, khoé miệng của Tư Bắc Thần cong lên thêm vài phần. Anh nói:" Mộ Băng gần đây có chút thay đổi, con cũng đã kiểm tra và xác nhận rằng không có vấn đề gì. Đó là sự thay đổi tính cách bình thường ở trẻ em."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Tư lão gia vỗ vỗ Cố Nam Ninh:" Mộ Băng trước đây rất đáng yêu nhưng không nói nhiều lời, sợ hắn lớn lên sez không thích hợp..."
"Bây giờ Mộ Băng của tôi rất đáng yêu, ai sẽ không thích nó?".
Bà Tư cũng nói:" Đúng vậy! Chắc của chúng ta khi lớn lên sẽ rất tài giỏi."Cố Nam Ninh đón nhận lời khen của ông bà trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé đã liên lạc với Tư Mộ Băng khi nói với cậu bé rằng hôm nay sẽ trở về nhà cũ với bố. Tư Mộ Băng cũng đã kể sơ qua về tình hình nội bộ của nhà họ Tư. Bao gồm việc làm cho ông bà vui vẻ.
Trước đây loại chuyện này đều để Tư Mộ Băng đều phải làm, đối với cậu bé mà nói thật sự là một thử thách.Nhưng bây giờ với đứa nhỏ Cố Nam Ninh sẽ dễ dàng hơn nhiều....
Cố Nam Ninh không phụ lòng mong đợi, lần này trở lại Tư gia, có thể nói là dụ dỗ ông bà cố nội của mình vui vẻ ôm mãi không buông..Nhìn dáng vẻ như vậy đêm nay có lẽ không thể rời đi.
Tuy rằng trở về nhà cũ ăn tối nhưng Tư Bắc Thần cũng có rất nhiều việc phải làm, thỉnh thoảng còn có người gọi điện báo cáo công việc. Vì vậy mà 2 vợ chồng già chịu trách nhiệm giữ Cố Nam Ninh bên cạnh.
Sau khi xem 2 tập phim hoạt hình, có một vài tình tiết cảm động, trước đây Tư Mộ Băng xem xong cũng chỉ cảm thấy trẻ con. Nhưng hôm nay mắt đỏ hoe rồi oà khóc, bộ dạng khóc lóc của cậu bé rất đáng thương khiến hai cụ vô cùng đau lòng dỗ dành: " Đừng khóc, sao lại khóc vậy? cái này.."
Cố Nam Ninh thút thít nói:" Phim hoạt hình cảm động quá ạ!".
Ông Tư"....."
Bà Tư"........."
Để họ nghe được những lời như vậy từ chắt của họ. Có vẻ như đứa cháu trai của họ không khác gì những đứa bé cùng trang lứa... Tuy rằng sự thay đổi này khiến bọn họ có chút không đề phòng nhưng ngẫm lại cũng là chuyện tốt chứ không phải xấu.
Khóc đủ rồi, cặp vợ chồng già nhìn bôn dáng ngoan ngoãn lễ phép của Cố Nam Ninh có chút đau lòng:" Ông nói, Bắc Thần cũng là....Con bé đã đi nhiều năm như vậy, cũng không tìm được. Con bé chảng biết là đi đâu?"
"Chỉ là....Tôi cảm thấy trên đời này người có thể chữa khỏi cho Bắc Thần. Người thiach hợp nhất cũng chỉ có con bé kia, đáng tiếc hiện tại lại không thấy tăm hơi, nếu như thật sự không trở về, có lẽ con bé ở bên ngoài đã kết hôn sinh con...."
Bà Tư:" Hừ, hừ ông nói nhảm cái gì vậy, con bé Nam Hương không phải người như vậy!"
Tư Bắc Thần không bao giờ nói chuyện về Cố Nam Hương nhưng không phải họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Người phụ nữ đột ngột ra đi để lại đứa trẻ rõ ràng là không muốn đứa trẻ đó nữa, nếu không đã không kiên quyết ra đi như vậy. Chỉ là trong mắt bọn họ Cố Nam Hương không phải người tàn nhẫn như vậy huống chi mang thai 10 tháng làm sao có thể thật sự thờ ơ?
Tuy nhiên đâu là sự thật, họ cũng không quan tâm quá nhiều. Tư Bắc Thần đã luoin phải làm mọi việc từ khi trưởng thành. Cặp vợ chồng hìa cũng rất thương cháu trai của mình, cảm thấy tiếc cho anh.
Họ nghĩ rằng nói với giọng trầm như vậy thì Tư Mộ Băng sẽ không nghe thấy. Nhưng họ không ngờ tới, Nam Ninh đảo mắt một vòng ghé sát vào tai ông bà nói:" Bà cố, ông cố con nói cho hai người một bí mật...."
Bà Tư âu yếm ôm vào lòng:" Bí mật gì, bà cố rất muốn biết."
" Bí mật này không dễ nói...."
Dưới ánh mắt tò mò của hai ông bà, Cố Nam Ninh trịnh trọng nói:" Mẹ đã về nước".
Bọn họ cực kỳ kinh ngạc, Tư lão phu nhân không thể tin hỏi:"Mẹ, con nói cái gì? làm sao con biết mẹ?"
" Mau nói cho ông nội biết, sao đột nhiên con lại nhắc đến mẹ."
Đứa nhỏ này từ trước đến nay đều rất hiểu chuyện, cho dù chưa từng gặp mẹ cũng chuâ bao giờ cố chấp hỏi. Ông Tư và bà Tư đã loay hoaat không biết làm thế nào để nói cho cậu bé biết sự thật, nhưng họ nghĩ rằng đứa bé vẫn còn nhỏ họ không nhẫn tâm để đứa bé biết sự thật.
Bây giờ thật sự ngạc nhiêm khi cậu bé đột ngột nhắc đến mẹ. Chỉ là điều ngạc nhiên hơn vẫn chưa đến Cố Nam Ninh rất nghiêm túc:" Mẹ không chỉ trở về, mà mẹ hiện tại còn làm thư ký của bố trong công ty bố".
Vì vậy mà khi Tư Bắc Thần nói chuyện điện thoại xong quay trở lại phòng khách liền thấy ông bà đang nghiêm túc nhìn mình, có thái độ muốn đập bàn hỏi đầu đuôi.
Tư Bắc Thần nhướng mày:" Làm sao vậy ạ?"
"Làm sao vậy? Lão gia tử tức giận:" Con còn mặt mũi hỏi làm sao vậy, còn giấu chúng ta tin tức quan trọng như vậy..."
Tư Bắc Thần cuối cùng cũng đã biết chuyện gì xảy ra, giọng điệu có chút cáu kỉnh:" Mặc dù cô ấy đã trở lại nhưng chúng con đã không còn quan hệ gì với nhau."
Bà Tư nghiêm khắc nói: Bắc Thần, ta mặc kệ con và Nam Hương xảy ra chuyện gì, nhưng con phải đưa cô ấy về nhà ta ăn cơm. Ông bà nội đã lâu ngày không gặp con bé rất nhớ nó?".
"Không" Tư Bắc Thần lạnh lùng cự tuyệt...
Hơn nữa, người phụ nữ tàn nhẫn đó... sao cô ấy có thể đồng ý?
...........................
Cố Nam Hương không biết sự xáo trộn mà con trai mình gây ra ở nhà họ Tư.
Cô không có thời gian để quản hết, bởi vì ở đây cũng có sự thay đổi tính cách của túi khóc nhỏ đã làm cô phải gặp chút rắc rối không ngờ tới.