Uông Trữ Hạ hoàn toàn bị đánh bại bởi vẻ lãng mạn xen lẫn vô sỉ của Mục Anh Húc. Lời đề nghị để cô tự đi bộ bị bác bỏ không thương tiếc, đừng nghĩ cô không nhìn ra âm mưu trong lòng anh.
“Anh đi ngày càng chậm”
Không ai thèm đáp lời.
Xoắn xuýt hồi lâu, Uông Trữ Hạ đỏ mặt uyển chuyển thuyết phục. “Có thể đổi từ bế sang cõng không?”
“Hử?” Mục Anh Húc cúi đầu, nhìn như thôi miên vào đôi môi hồng nhạt.
“Tôi xấu hổ.”
Sau khi đổi tư thế cõng, Mục Anh Húc dường như đi chậm hơn trong im lặng. Uông Trữ Hạ cũng không phải tuýp người ồn ào, cô yên tâm thả lỏng bám vào vai anh, suy nghĩ về lời đề nghị.
Mùi thuốc lá thoang thoảng kết hợp cùng hương nước hoa nam tính, như liều thuốc an thần giúp trái tim cô không còn nhảy tăng gô, màu đỏ trên mặt cũng được rút đi.
Thời gian trôi qua, và trước khi cô kịp nhận ra, Uông Trữ Hạ đã ngủ trên lưng của Mục Anh Húc.
Nghe cô thở đều, miệng Mục Anh Húc chậm rãi cong lên, nụ cười nơi khóe miệng khiến khuôn mặt bớt lạnh lùng hung ác.
Đây là cảm giác hạnh phúc yên bình mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được, bước chân chậm lại, anh hy vọng bản thân có thể vĩnh viễn bước tiếp với Uông Trữ Hạ trên lưng.
Uông Trữ Hạ tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường trong phòng ngủ. Bối rối đúng hai giây, cô hoảng hốt lật chăn lên, nhìn vào trong, quần áo vẫn nguyên vẹn trên người, thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Ôi trời, mình nghĩ gì vậy? Anh ta không phải tên cầm thú, đây không phải tiểu thuyết tổng tài ngôn tình, làm sao có mấy vụ ngu ngốc lăn giường khi nữ chính ngủ say.” Uông Trữ Hạ tự cốc lên trán để ừng phạt bản thân vì ảo tưởng quá nhiều.
Tự trách xong, Uông Trữ Hạ lại như cô gái mới lớn, lần đầu biết rung động, tự hỏi cô ngủ có chảy nước miếng lên lưng Mục Anh Húc không?
“Thói quen ngủ của mình rất xấu, chắc chắn anh ta đã nhìn thấy vẻ lười biếng nhếch nhác mất rồi. Thật mất mặt!” Uông Trữ Hạ đỏ bừng mặt, nằm sấp đè lên chăn, thất vọng về bản thân.
Loading...
Tiếng gõ cửa kéo Uông Trữ Hạ khỏi việc lăn lộn trên giường, tiếng gọi vọng từ bên ngoài cửa. “Trữ Hạ, em dậy chưa?”
Là giọng của Mục Anh Húc!
Uông Trữ Hạ da đầu tê dại, não không kịp vận hành, cô không trả lời mà nằm lại trên giường, đắp chăn giả vờ ngủ. Cô chưa biết dùng thái độ gì khi đối diện anh. Cửa mở ra từ bên ngoài, tiếng bước chân đến gần mang theo mùi đồ ăn thơm phức.
Uông Trữ Hạ nghĩ bản thân giả vờ rất tốt, nhưng hơi thở hỗn loạn và rèm mi rung rung đã bán đứng cô.
Mục Anh Húc trong nháy mắt có thể nhận ra Uông Trữ Hạ đang giả vờ ngủ. Anh đặt khay đồ ăn lên mặt tủ, chậm rãi ngồi bên mép giường nhìn cô không chớp.
Tim Uông Trữ Hạ đập nhanh đến mức cô nghĩ nó sắp xé rách ngực cô chạy trốn ra ngoài mất rồi. Mùi hương nam tính ngày càng nồng đậm quanh hơi thở, cô cảm nhận trước mặt càng tối đen hơn, hơi thở như có như không mơn trớn gò má cô.
“Hôm qua vừa đọc chuyện Nàng công chúa ngủ trong rừng. Không biết nụ hôn có thực sự hiệu nghiệm giúp công chúa tỉnh ngủ không?”
Uông Trữ Hạ có một khuyết điểm rất lớn, đó là cô càng bối rối lúng túng, não càng không quản thúc được hành vi, tay chân sẽ đi trước làm ra những hành động bất ngờ.
Cái tát vào mặt Mục Anh Húc chính là minh chứng.
Cô mở mắt ra, nhìn vết đỏ trên mặt anh, mắt xoay tròn khi nói dối. “Sao lại là anh? Tôi nghe có tiếng muỗi vo ve nên đưa tay đập nó.”
Mục Anh Húc cầm bàn tay đang lơ lửng trong không khí, cười nhẹ bỡn cợt “Em đập muỗi bằng một tay?”
“.” Uông Trữ Hạ phân vân có nên tát nốt gò má bên kia cho phù hợp lời anh nói không?
Nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay non mềm của Mục Anh Húc khiến não Uông Trữ Hạ chính thức đình công. Mắt hai người chạm nhau, cô đắm chìm trong cả bầu trời cưng chiều dịu dàng.
Mục Anh Húc rất muốn hôn cô vào lúc này, nhưng anh hiểu chưa đến thời điểm, cô vẫn rụt rè trong mối quan hệ của hai người.
Anh kéo cô ngồi dậy, chỉ vào khay đồ ăn trên mặt tủ. “Ước lượng thời gian em dậy, tôi mang bữa tối tới cho em.”
Vừa nói, Mục Anh Húc nhanh tay kéo bàn gấp đặt lên giường, sắp đồ ăn lên trên, rồi mỉm cười ôn hòa nhìn cô.
Như vậy quá dọa người rồi. Tôi có thể tự xuống phòng ăn.”
“Tôi sẵn lòng cưng chiều phục vụ em.” Một câu nói đơn giản cũng đủ thấm sâu vào lòng người.
Độc đoán và dịu dàng. Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ luôn cảm thấy đặc biệt thoải mái.
“Anh không ăn?” Cắn miếng bánh, Uông Trữ Hạ không nhịn được phải đặt câu hỏi.
“Tôi ăn rồi.”
“Vậy anh đừng nhìn chằm chằm miếng bánh trong miệng tôi. Anh làm tôi có cảm giác bản thân rất ham ăn.” Cô phụng phịu nói lời thật lòng.
Mục Anh Húc nhướn mày thú vị, im lặng quay sang hướng khác, thôi nhìn đôi môi nhỏ xinh kia.
Trong khi hai người đắm mình trong giai đoạn tán tỉnh nhau, cuộc sống của Cao Trữ Mộc hoàn toàn ngược lại.
Đeo kính râm, Cao Trữ Mộc lẻn vào một cửa hiệu sang trọng như tên trộm, trên tay cầm túi lớn màu đen. Hình tượng của cô khá bắt mắt, các nhân viên bán người đề phòng nhìn cô.
Ả đi thẳng đến quầy, hạ giọng nói. “Cô có nhận mua muối không?”
Nhân viên bán hàng cười lịch sự. “Xin lỗi cô, cửa hàng chỉ bán đồ thương hiệu nổi tiếng, không mua lại hàng bên ngoài của khách.
“Tôi biết. Đây đều là hàng mới chưa qua sử dụng, có vài chiếc là phiên bản giới hạn.” Nói xong, Cao Trữ Mộc mở chiếc túi màu đen, lấy từng thứ ra. Chúng đều là túi hàng hiệu, một số là phiên bản giới hạn, không còn trên thị trường.
Tự tay đặt túi lên quầy, trái tim Cao Trữ Mộc như nhỏ máu. Ả mất rất nhiều công sức để giành mua được chúng, nhưng bây giờ vì hoàn cảnh khốn đốn đến mức bắt buộc phải bán.
Nhân viên gọi quản lý cùng nhau kiểm tra độ thật giả của sản phẩm, động tác chậm rãi khiến Cao Trữ Mộc nâng cao giọng thúc giục, “Cô có thể nhanh lên không? Tôi đang vội.”
“Thưa cô, chúng tôi phải kiểm tra kỹ từng chiếc một. Hàng giả sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cửa hàng. Mong cô thông cảm!”
“Ý anh là thế nào? Biên lai mua bán tôi vẫn còn giữ, những chiếc túi này đều được mua từ cửa hàng anh. Nếu có hàng giả thì là cửa hàng anh buôn bán gian lận. Anh nghĩ tôi sẽ đổi hàng giả để bán cho anh?” Ả cao giọng chất vấn, khuôn mặt hiện lên bực bội khó chịu.
“Xin lỗi cô! Chúng tôi chỉ làm đúng quy trình.” Quản lý lịch sự đáp lại, vẻ nhã nhặn không hề biến mất, động tác chậm rãi kiểm tra tiếp tục.
“Cái gì mà đúng quy trình, tôi không có nhiều thời gian để đợi các người lề mề.” Lo lắng, bực bội cùng bản tính tiểu thư khiến Cao Trữ Mộc bắt đầu la hét, nhưng bị một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh cắt ngang.
“Đây là đại tiểu thư Cao gia? Những chiếc túi hàng hiệu này không phải đều là bảo bối trong bộ sưu tập của cô sao? Chúng bị lỗi hay phát hiện hàng giả mà mang đến cửa hàng?”
Quản lý cửa hàng sợ mất uy tín, liền giải thích. “Không phải thưa cô, quý cô đây mang bán lại cho cửa hàng những chiếc túi này. Chúng tôi đang kiểm tra thật giả. Cửa hàng chúng tôi chỉ bán hàng thật.”
“Bán túi? Cao gia sa sút đến mức phải để Cao đại tiểu thư mang cầm cố đồ vật tư nhân?”
Người lên tiếng là Lý Viên San, bạn thân của Cao Trữ Mộc, cả hai thường hẹn hò uống cà phê, dạo phố mua sắm ở trung tâm thương mại. Sau khi Cao thị tuyên bố phá sản, Lý Viên San không trả lời điện thoại, cắt đứt quan hệ bạn bè với ả.
Cao Trữ Mộc nếm trải cặn kẽ lòng người trong tình bạn xuất phát trên cơ sở giàu nghèo.
Ả chỉnh lại kính râm, khuôn mặt cau có phủ nhận lời nói của Lý Viên San. “Tôi không biết cô. Tôi không quen người cô đang nói tới.”
“Hóa ra Cao tiểu thư kiêu ngạo cũng có lúc chối bỏ bản thân? Chúng ta là bạn thân lâu năm, cô nghĩ ngụy trang vớ vấn này có thể qua mặt tôi?” Lý Viên San giật mạnh kính đen xuống, cười đắc thắng nhìn Cao Trữ Mộc.
Bị lột mặt trước mọi người, xấu hổ nhanh chóng biến thành nhục nhã, Cao Trữ Mộc càng mạnh mẽ hơn.
“Tiếng bạn thân lâu năm của cô khiến tôi buồn nôn.” Cao Trữ Mộc ngồi thẳng lưng, giữ lấy chút thể diện cuối cùng. Lời nói ra cũng đầy mỉa mai. “Tôi không có loại bạn như Lý tiểu thư đây. Tôi không thích những chiếc túi này nữa nên bán lại cho người cần. Tôi sẽ mua những mẫu mới khác trên thị trường.”
Lý Viên San đâu dễ bị lừa, cô ta cười nhạt đầy vênh váo. “Mua mẫu mới? Nói đùa cũng phải xem bản thân có khả năng thực hiện không? Gia đình cô bây giờ thê thảm thế nào, chúng tôi đều nắm rõ. Chỉ cần cô hạ mình cầu xin, các chị em vẫn sẵn lòng giúp đỡ.”
“Không cần cô quan tâm!” Vẻ mặt thương hại đầy hả hê của Lý Viên San làm Cao Trữ Mộc giận run người. Thực lực Lý gia vốn kém hơn Cao gia, trước đây Lý Viên San là đu bám theo Cao Trữ Mộc để tiếp cận những công tử tiểu thư nhà giàu. Cao thị phá sản lại là cơ hội cho cô ta lên mặt phách lối.
“Thưa cô! Chúng tôi sẽ mua những chiếc túi này.” Quản lý đưa nhân viên cất túi phiên bản giới hạn, đẩy số còn lại trở về gần Cao Trữ Mộc. “Tuy chúng mới nguyên, nhưng do cửa hàng còn nhiều sản phẩm, rất tiếc không thể mua lại.”
“Tôi mua mấy chiếc túi còn lại.” Lý Viên San nhanh tay rút ví, lấy xấp nhân dân tệ dày cộp đặt vào lòng bàn tay Cao Trữ Mộc, giọng ban ơn. “Các loại túi này không phù hợp dùng vào thời tiết này, tôi là người tốt, thấy bạn bè khó khăn hoạn nạn là không thể ngồi yên.”
“Tôi.” Cao Trữ Mộc muốn ném xấp tiền vào mặt Lý Viên San nhưng cô ta cúi đến gần tai, giễu cợt nói. “Nghèo hèn thì đừng sĩ diện”
Lý Viên San yêu cầu người bán hàng cất giúp những chiếc túi, cô ta sẽ cho người đến lấy sau. Nói xong không thèm nhìn Cao Trữ Mộc, bước khỏi cửa hàng đi với nhóm bạn đứng đợi bên ngoài.
Nắm tiền trong tay bị siết chặt nhầu nhĩ, Cao Trữ Mộc nhìn bóng lưng xa dần, mắt tràn đầy hận thù căm phẫn.
“Những sỉ nhục hôm nay sẽ được tôi trả lại cả vốn lẫn lời. Lý Viên San, cô chuẩn bị chết đi.” Ả cúi đầu tránh ánh mắt tò mò của nhân viên bán hàng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười thâm độc. “Mục Anh húc, chính anh đẩy tôi vào bước đường cùng. Anh tàn nhẫn thì đừng đòi hỏi tôi thương xót nhẹ tay. Cố giữ bảo bối trong lòng, trước khi tôi bắt được.”
Cao Trữ Mộc đeo kính đen, nhận tiền từ quản lý cửa hàng rồi bước nhanh ra ngoài. Đến nơi không có ai, cả soạn tin nhắn gửi đi.
Sau bữa tối, Uông Trữ Hạ đến phòng Mục Niệm chơi thì điện thoại báo có tin nhắn.
“Tôi muốn nói chuyện với cô. Ra ngoài gặp mặt đi.” Là tin nhắn từ Cao Trữ Mộc.
Uông Trữ Hạ nhớ đến những lần gặp riêng ả đều bị uy hiếp hoặc rước bực vào người, cô giả vờ như chưa nhận được tin nhắn.
Tin tức thứ hai rất nhanh được gửi đến. “Tôi biết về quá khứ của cô. Muốn tìm lại ký ức, ra ngoài gặp tôi.”