Uông Trữ Hạ đầu óc quay cuồng, mặt cô đỏ như quả cà chua, không ngừng nguyền rủa bản thân, rõ ràng Mục Anh Húc rảnh rỗi mang cô ra đùa giỡn, trái tim ngu ngốc khiêu vũ sung sướng là làm sao?
“Đừng đùa, tôi sẽ không đính hôn với anh.”
Uông Trữ Hạ vừa quay người giấu khuôn mặt đỏ bừng, đã nghe thấy phía sau lưng Mục Anh Húc hỏi.
“Em không muốn Ôn Thế ra nước ngoài chữa bệnh? Hắn ta có thể vứt một cánh tay vì em, nhưng tình cảm dành cho em, hắn không bao giờ từ bỏ.” Mục Anh Húc lạnh nhạt nói ra sự thật, trong lòng thì chán ghét Ôn Thế đến cực điểm.
Sự thật anh nói ra khiến chân cô nặng như đeo chì. Áy náy, đau khổ và mặc cảm tội lỗi điều khiển cơ thể cứng đờ tê dại.
Cánh tay của Ôn Thế.
Giọng nói ngạo mạn của Mục Anh Húc không ngừng công phá trí lý Uông Trữ Hạ. “Tôi cho em cơ hội nhận sự giúp đỡ của tôi.”
Rèm mi hạ xuống, khi mở ra là ánh sáng quyết tâm tràn đầy trong mắt, cô quay lại chậm rãi hỏi. “Anh có chắc muốn giúp tôi? Anh không sợ tôi gây phiền phức cho anh?”
Ông chủ độc thân của Mục thị đính hôn, tin tức này đã bùng nổ trên mạng internet. Mục Anh Húc lần nữa là tâm điểm các bài báo.
Mục Anh Húc tựa lưng ra ghế, cằm hếch lên, giọng lãnh đạm hờ hững. “Tôi gặp quá nhiều rắc rối phiền phức. Không ngại có thêm em.”
Ý tứ câu nói rất rõ ràng nhưng thái độ hống hách tự mãn, cô dù đang không vui, cũng khao khát tát anh ta một cái là sao?
Trong bệnh viện, Ôn Thế do dự cầm điện thoại, ngón tay lăn qua lăn lại không dám bấm.
“Không cần A Tuyết nói gì, không cần biết Hạ Hạ có thực sự về Mục gia hay không, chỉ cần em ấy cho mình cơ hội..” Hắn lẩm bẩm liên tục, tay vô thức trượt màn hình đến tin tức mới.
Vừa nhìn thấy tiêu đề, sắc mặt Ôn Thế trắng bệch.
“Chủ tịch Mục thị, ngài Mục Anh Húc sẽ đính hôn với bạn gái, cô Uông Trữ Hạ.”
Loading...
Tiêu đề đơn giản, ngắn gọn, đủ làm người có tình chết tâm.
Chỉ mới có hai ngày, họ thực sự sẽ đính hôn? Không phải báo lá cải, mà là báo truyền thông chính thức đưa tin, ngày giờ đính hôn cũng được đưa ra rõ ràng.
Não trống rỗng khiến Ôn Thế không làm chủ được hành động, hắn lao ra khỏi phòng, va phải cô y tá đang bê khay thuốc. Tiếng khay inox loảng xoảng trên sàn làm bước chân hắn hỗn loạn gấp rút.
“Anh Ôn, đến giờ thay băng, anh chạy đi đâu?” Y tá cáu kỉnh hét lên.
Tại Mục gia.
Mục Anh Húc sau khi nhìn Uông Trữ Hạ chơi cờ cá ngựa liên tục thua Mục Niệm ba lần, không nín được lời nhận xét.
“Hóa ra cô ngu ngốc thật, không phải giả vờ.”
Uông Trữ Hạ siết chặt con ngựa trong tay, ham muốn tống vào đôi môi dày luôn ăn nói độc địa kia ngày càng lớn.
“Dì Trữ Hạ đừng giận, ván này con sẽ nhường dì.” Mục Niệm ngây thơ an ủi.
Dưới ánh mắt ghét bỏ của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc tiếp tục xem tài liệu, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, khóe miệng cong lên hài lòng.
Tuy nhiên, bầu không khí tươi đẹp bị phá vỡ khi Quách quản gia bước vào.
“Ông chủ, Ôn thiếu gia đang ở ngoài cửa.”
Động tác Uông Trữ Hạ dừng hai giây, cô đứng dậy muốn ra ngoài. Ánh mắt Mục Anh Húc trở nên nguy hiểm, giữ chặt tay cô. “Đừng để kế hoạch đổ bể.”
Uông Trữ Hạ ngồi xuống trong lo lắng. Thời điểm này Ôn Thế vẫn nên ở bệnh viện, ai cũng đoán được mục đích chuyến đi của hắn.
Mục Anh Húc cố ý hỏi quản gia. “Hắn làm gì ở đây? Bảo hắn đi đi, tôi không hứng gặp.”
“Ông chủ, Ôn tiên sinh muốn gặp cô Uông” Quách quản gia lúng túng giải thích. “Ôn thiếu gia nói sẽ không rời đi nếu chưa gặp được cô Uông. Cánh tay của anh ta vẫn đang băng bó…”
“Mục tổng, tôi sẽ nói chuyện dứt khoát với anh ấy. Cánh tay Thế ca chưa lành, ở bên ngoài lâu không tốt.” Uông Trữ Hạ thở dài, cô không muốn trốn tránh.
Mục Anh Húc vô thức giữ cổ tay cô, trừng mắt không vui. “Em vẫn quan tâm hắn?”
Uông Trữ Hạ không đáp, đôi mắt cầu xin của cô làm sắc mặt anh trầm xuống. Ghen tuông vỡ ra bằng cái hất tay cáu kỉnh, Mục Anh Húc cúi xuống tài liệu trên tay. “Tùy em.”
Xoa xoa cổ tay đỏ ửng, Uông Trữ Hạ đi ra cửa.
Ôn Thế đứng bên ngoài, dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi lấm tấm trên trán, và cánh tay băng bó nhắc nhở cô không được phép mềm lòng.
Cô dùng khuôn mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt hỏi Ôn Thế. “Thế ca tìm em có chuyện gì không?”
“Tại sao đêm đó em rời đi không chào tạm biệt?” Ôn Thể hỏi thẳng.
Trái tim run lên, giọng cô vẫn không thay đổi. “Đúng lúc Mục tổng đến đón, em rời đi với anh ta.”
Uông Trữ Hạ không đả động đến Tư Hàn Tuyết, cô không muốn gây rắc rối cho Lư Hàn Tuyết.
Ôn Thế không hài lòng trước thái độ thờ ơ xa cách của cô. Hắn vẫn chưa quên nước mắt cô rơi vì hắn trong bệnh viện. “Hạ Hạ, tin đồn em đính hôn với Mục Anh Húc là thật?” Uông Trữ Hạ nói dối không chút xấu hổ.
“Vâng.”
“Em yêu anh ta?”
Uông Trữ Hạ cười nhẹ, trả lời không chút do dự: “Nếu em không yêu anh ấy, tại sao em phải đính hôn?”
Câu trả lời khẳng định của cô khiến sắc mặt Ôn Thế tái nhợt. Uông Trữ Hạ lo lắng. “Thế ca, anh có sao không? Có phải cánh tay đau không?”
Cảm nhận quan tâm trong vô thức của Uông Trữ Hạ, Ôn Thế đau lòng nhíu chặt lông mày. “Mục Anh Húc không yêu em, anh ta cũng không xứng đáng được ở bên em…”
“Ai nói tôi không yêu Trữ Hạ?”
Ôn Thể nhìn Mục Anh Húc xuất hiện sau lưng cô. Hắn khịt mũi coi thường. “Anh có tư cách gì để nói yêu cô ấy? Anh biết bao nhiêu về Hạ Hạ? Anh biết em ấy thích gì, ghét gì không? Anh chẳng biết gì ngoài sự ích kỷ của bản thân.”
“Chúng tôi có cả đời để tìm hiểu về nhau.” Mục Anh Húc đối đáp đầy lý trí. “Quan trọng là chúng tôi thật lòng yêu nhau.”
Vừa nói, anh vừa ôm eo Uông Trữ Hạ, kéo cô dựa vào trong lòng mình.
Bất ngờ bị ôm lấy từ phía sau, cơ thể bị nuốt trọn bởi hơi ấm sau lưng, Uông Trữ Hạ nhất thời quên mất sự tồn tại của Ôn Thế. Cô ngẩng đẩu nhìn chằm chằm Mục Anh Húc, con tim xao xuyến đắm chìm trong cặp mắt chuyên quyền độc đoán.
Phản ứng của Uông Trữ Hạ bị Ôn Thế nhìn thấy và cảm nhận được. Hắn biết Uông Trữ Hạ rung động trước Mục Anh Húc một cách mất kiểm soát, ngay cả khi cô đánh mất ký ức, con tim cũng không ngừng hướng về anh ta.
Giọng Ôn Thế khản đặc, hắn đau đớn nhìn Uông Trữ Hạ trong vòng tay một người đàn ông khác. “Em không biết chính xác con người anh ta. Tương lai, em sẽ hối hận về quyết định hiện tại của mình.”
Lời phán xét nặng nề của Ôn Thế làm trái tim cô run lên kỳ lạ. Cô ngẩng đầu nhìn Mục Anh Húc, giật mình trước vẻ mặt anh nghiêm túc khác thường.
Chỉ là một buổi đính hôn giả, tại sao hai người đàn ông lại nghiêm túc khó hiểu như vậy? Cô nhanh chóng tỉnh táo, đáp lời Ôn Thế. “Em không hối hận. Đây là quyết định của bản thân, em sẵn sàng đón nhận hậu quả.”
Kết thúc câu nói, cô đưa tay ra sau lén lút bấu mạnh vào lưng Mục Anh Húc. Anh hiểu ý, thân mật ôm eo cô cùng quay lưng đi vào nhà, thái độ dứt khoát tàn nhẫn.
Bàn tay Mục Anh Húc trên eo cô siết chặt, ôm ghì cô vào lòng, Uông Trữ Hạ nghĩ anh ta diễn xuất quá nhập tâm.
Ôn Thể nhìn cánh cửa Mục gia khép lại, bóng lưng thân mật khắn khít như trăm nghìn nhát dao găm lên người hắn. Đau đớn chua xót trong lòng hắn không thứ gì có thể diễn tả được.
Hắn đứng đó lặng im, cô đơn với cánh tay vô tích sự buông thống bên người, chỉ đến khi sau lưng vang lên giọng nói tức giận.
“Anh muốn đứng đây làm trò cười cho người khác hả?”
Lư Hàn Tuyết xuất hiện trong tầm mắt. Giọng hắn ngạc nhiên xen lẫn mệt mỏi chán nản. “Sao cô biết tôi ở đây?”
Cô bước đến đứng song song hắn, cùng nhìn vào cánh cửa Mục gia, hờ hững giải thích. “Em đến bệnh viện, y tá nói anh bỏ trốn khỏi bệnh viện. Căn cứ tin tức nổi bật nhất hôm nay, em đoán được nơi anh muốn đến.”
Sự thông minh tinh tế của Lư Hàn Tuyết khiến Ôn Thế cười khổ. “Đến cô cũng nhìn ra tôi yêu em ấy thế nào, tại sao em ấy không biết?”
“Uông Trữ Hạ không biết hay cố tình không biết?” Lư Hàn Tuyết hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn Ôn Thế khiến mái tóc xoăn màu nâu đổ nghiêng một bên. “Xuất phát tình cảm của hai người ngay từ đầu đã không giống nhau. Uông Trữ Hạ ở bên anh phần nhiều là mặc cảm tội lỗi.”
Lư Hàn Tuyết nhìn thấu tình cảm của hai người.
Ôn Thế không ngạc nhiên, sắc mặt bình thản, hắn còn rõ hơn cô nhiều.
“A Tuyết, cô không hiểu đâu. Hạ Hạ, em ấy và Mục Anh Húc không nên ở bên nhau.”
Kể cả là người bị vứt bỏ, bị từ chối, bị phủ nhận tình cảm, nhưng Ôn Thế vẫn lựa chọn tiếp tục che giấu sự thật. Hắn không muốn Hạ Hạ của hắn phải chịu đựng quá khứ đau khổ kia. Hắn chọn im lặng vì cô.
“A Thế, hãy ra ngước ngoài. Chữa trị cánh tay và để quên đi cô ấy…”
“Được.” Câu trả lời nhanh gọn của Ôn Thế khiến Lư Hàn Tuyết sửng sốt há hốc miệng.
Ánh mắt hắn chưa từng dời cánh cổng biệt thự Mục gia. “Có lẽ, mất đi ký ức là an bài của số phận”
Nếu kiếp này duyên nợ của Uông Trữ Hạ gắn liền với Mục Anh Húc, hắn chỉ có một hy vọng duy nhất, suốt đời cô không cần khôi phục trí nhớ.