Xe dừng tại biệt thự, Cao Trữ Mộc được bác sĩ riêng khám sức khỏe, kết quả cả hai mẹ con đều ổn, áp lực mệt mỏi vì di chuyển nên gây ra sốt nhẹ.
Nằm trên giường, Cao Trữ Tịch lơ đãng nhìn bóng lưng Mục Anh Húc rời khỏi phòng, buông gọn. “Giả nhân giả nghĩa”
Chỉ cần nghĩ đứa bé sẽ gọi Cao Trữ Mộc là mẹ, thì mọi thứ dưới mắt Cao Trữ Tịch đều thật tồi tệ.
Cao Trữ Tịch được an bài trong phòng ngủ chính của hai người ngày trước. Cơn sốt và bôn ba cả ngày rất nhanh kéo Cao Trữ tịch chìm vào giấc ngủ.
Cạch. Cửa phòng mở, một bóng người lách vào.
Mục Anh Húc mất một lúc mới quen dần với bóng tối, đến gần giường, điều chỉnh đèn ngủ sáng lên.
Mục Anh Húc ngồi xuống ngắm nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì sốt của Cao Trữ Tịch. Cô hơi cọ mặt vào chiếc gối, miệng hé mở lầm bầm như con mèo nhỏ.
Mục Anh Húc bị chiếc lưỡi hồng giữa cánh môi hấp dẫn, cúi xuống thật gần. Mùi rượu trên người anh khiến Cao Trữ Tịch hé miệng nỉ non như con mèo khiến máu trong người Mục Anh Húc sôi trào. Từ cánh môi đỏ căng mọng, ba chữ “Ôn đại ca” đánh tỉnh bản tính hung tàn bạo ngược trong người Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc che mắt cô rồi cắn mạnh vào môi khiến Cao Trữ Tịch tỉnh ngủ, mở mắt chỉ thấy bóng đêm u tối. Quanh cánh mũi là mùi thuốc lá quen thuộc, môi lưỡi giao triền khiến Cao Trữ tịch không biết là tỉnh hay mơ, cô vô thức nói ra khát khao trong lòng.
“… hôn em.”
Nhưng vào tại Mục Anh Húc biến thành cô đòi hỏi Ôn Thể hôn. Mục Anh Húc tàn nhẫn tát cô, đôi môi vừa bị cắn mút càng chảy máu nhiều hơn.
“Kỹ Nữ”
Cao Trữ Tịch ngồi dậy hoảng loạn khi nhận ra cô vừa hôn ai.
“Mục tiên sinh, sao lại là anh?”
“Ngủ trên giường tôi, hôn tôi, lại nghĩ là người đàn ông khác?”
Mục Anh Húc luồn tay vào mái tóc dài Xổ tung, kéo mạnh gáy cô đến gần. Thổi hơi rượu phả khắp mặt Cao Trữ Tịch.
Loading...
“Mấy tháng sống chung nhà với tên họ Ôn, hắn làm gì cô rồi?”
Cao Trữ Tịch rớm nước mắt vì bị sỉ nhục. “Mục tiên sinh, không phải ai cũng tinh trùng thượng não như anh”
“Ôn Thế không dùng được?”.
“Anh… anh thật hạ lưu.” Cao Trữ Tịch đỏ bừng mặt trước câu hỏi khiếm nhã.
Bàn tay to lớn luồn vào cổ áo, vuốt ve mơn trớn vòng một đẫy đà, Mục Anh Húc thổi khí vào tai cô. “Hắn có làm thế này với cô không?”
Cao Trữ Tịch dựa vào người anh, hổn hển thở vì bị kích thích, cô lắc đầu thật khẽ.
Mục Anh Húc hài lòng, cúi xuống gặm cắn đôi môi đã ngừng chảy máu. “Ngoan”.
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt đánh lên ngực Mục Anh Húc nhưng vẫn bị sự bá đạo của anh chiếm giữ. Áo ngủ rơi xuống, da thịt cô bị hơi rượu hun đỏ hồng. Cao Trữ Tịch hoàn toàn bị Mục Anh Húc chiếm giữ, cả thể xác lẫn tâm hồn. Khi đầu óc cô bắt đầu lịm vào khoái cảm, bên tai vang lên tiếng thì thầm âu yếm.
“Trữ Mộc… ngoan.”
Đầu óc nổ tung, Cao Trữ Tịch đẩy mạnh cơ thể bên trên, nhảy khỏi giường, chạy về phía cửa. Nhưng giữ nguyên một tư thế quá lâu làm đùi cô bủn rủn khụy gối xuống sàn. Cao Trữ Tịch ngã quỳ chống tay với tư thế đầy cám dỗ. Mục Anh Húc trong men rượu bị mất hứng, tàn ác phủ chụp lên người cô.
Trong lý trí mơ hồ, bản năng bảo vệ vật quan trọng khiển Mục Anh Húc vô thức luồn tay đỡ bụng Cao Trữ Tịch.
“Không! Buông ra tên khốn!”
Tóc bị kéo giật về sau, đầu căng lên như muốn xé toạch da đầu, Cao Trữ Tịch la hét vì đau đớn.
Sự kiện say rượu loạn tính, lên giường vì nhận nhầm cô là Cao Trữ Mộc, lại một lần nữa lặp lại.
“Mục Anh Húc, tôi hận anh! Tôi căm thù anh… hu hu… làm ơn tha cho tôi… đừng giày vò tôi nữa…”
Nước mắt trào ra ồ ạt, Cao Trữ Tịch khản giọng van xin càng khiến động tác Mục Anh Húc cuồng loạn thô bạo hơn.
“Trữ..” Mục Anh Húc cảm nhận cô đau đớn, liền nghe lời thả tóc, không quên đỡ phần bụng nhô cao. Anh cúi xuống cắn tai cô, thì thầm gọi tên, lặp lại rất nhiều lần.
Thương tâm khiến lý trí thiếu tỉnh táo, cô không phân biệt được Mục Anh Húc đang nói gì. Cao Trữ Tịch cảm thấy tâm như tro tàn.
Mục Anh Húc đã giết dần giết mòn tình yêu của cô. Một đêm trôi qua trong thống khổ.
Sáng hôm sau do cơ thể mệt mỏi không có sức, cô từ chối xuống phòng ăn sáng.
Anh lạnh lùng kéo tay cô lôi xuống tầng, ném lên chiếc ghế đối diện. Cổ tay với vết thâm tím run rẩy cầm thìa xúc cháo. Cháo thịt trứng muối thơm ngon nhưng vào miệng cố nhạt nhẽo vô vị. Nước mắt Cao Trữ Tịch rơi xuống bát cháo, cô thần thờ không để ý, xúc từng thìa ngậm vào miệng, nhai trêu trạo.
Mục Anh Húc nhìn chằm chằm các dấu hôn dày đặc lộ ra trong cổ áo cô.
Anh đứng phắt dậy, cầm bát cháo Cao Trữ Tịch đang ăn ném xuống sàn.
“Không muốn ăn thì đừng ăn!”.
Anh hất đổ toàn bộ bữa sáng xuống đất, mang theo cơn giận khó hiểu bỏ đi.
Cao Trữ Tịch để mặc nước mắt chảy xuống, như con búp bê ngồi thẫn thờ trên ghế. Chỉ đến khi chị giúp việc lớn tiếng gọi mới định thần lại.
“Thưa cô! Bữa trưa đã chuẩn bị xong, cô muốn ăn ở đây hay mang về phòng?”
“Cô ta chỉ là kẻ ở nhờ, đâu phải nữ chủ nhân ngôi nhà này mà có quyền hạnh họe người giúp việc như vậy?” Một giọng nữ cao vút vang lên từ cửa phòng ăn. “Các người lui xuống đi.”
Cao Trữ Tịch ngạc nhiên nhìn người chị gái lâu không gặp.
Cao Trữ Mộc xinh đẹp trong chiếc sườn xám đúng đình ngồi xuống ghế, vắt chéo chân lộ ra cặp đùi dài miên man. Chị ta đảo mắt nhìn bữa trưa phong phú trên bàn, mắt hằn tia ghen tức. “Mục Anh Húc đúng là biết thương hại con chó từng vứt đi. Mời cả chuyên gia dinh dưỡng về chuẩn bị thức ăn cho mày”
“Chị đến đây làm gì? Nơi này không chào đón chị”
Mắt quắc lên dữ tợn, Cao Trữ Mộc đạp mạnh vào chân ghế Cao Trữ Tịch, thấy cô bám được vào bàn, không ngã ra như dự tính, càng khó chịu hơn. “Mày tưởng vẫn còn là Mục phu nhân đấy hả? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
“Tôi là Mục tiên sinh đưa về. Có quyền hay không cũng không đến lượt chị phán xét”.
Cao Trữ Mộc cười khanh khách. “Ba năm rồi, miệng lưỡi cũng đáo để phết đấy nhỉ? Chị ta xòe bàn tay thon thả ra, săm soi bộ móng tay gắn đá lấp lánh. “Nghe giọng mày là muốn đeo bám Mục Anh Húc, hoàn toàn quên bác sĩ Ôn Thế rồi phải không?”
“Ôn đại ca? Chị biết gì về anh ấy?” Cao Trữ Tịch đứng phắt dậy.
“Ôn Thế đã đến cầu xin tạo, hy vọng tạo giúp đỡ mày rời khỏi căn nhà này. Anh ta sẽ có cách giúp mày thoát khỏi Mục gia” Đôi mắt trang điểm đậm của Cao Trữ Mộc nheo lại nguy hiểm. “Và, tạo đã đồng ý”
“Tại sao?” Cao Trữ Tịch không tin con người giả dối này. “Vì tạo không muốn có con rệp như mày đeo bám Mục Anh Húc. Tạo và Mục Anh Húc sắp làm đám cưới. Mày là thứ dơ dáy bẩn thỉu cản đường”
“Người Mục Anh Húc yêu là chị. Nói lý do thật sự khiến chị đồng ý giúp tôi”
“Vì tao không muốn phải chăm sóc nghiệt chủng trong bụng mày”
Cao Trữ Tịch chấn động, tim thắt lại đau đớn. Cô ngồi xuống ghế, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Biết bản thân vô vọng nên không dùng chiêu tuyệt thực nữa hả?”
“Tôi cần có sức để chạy trốn” Cao Trữ Tịch không ngẩng đầu, cắm cúi đút thức ăn vào miệng. Cô không muốn ai nhìn thấy đôi mắt ướt nước của cô.
Cao Trữ Mộc đẩy đến một phong bì. “Bên trong là tiền mặt và tuyến đường bỏ trốn. Mày chỉ cần làm theo, liên tục đổi xe giữa đường để tránh bị Mục Anh Húc tìm ra nhanh chóng, Ôn Thế sẽ chờ mày tại điểm hẹn. Hy vọng lần mày mày có thể rời đi dứt khoát. Đừng có nửa đường đổi ý quay về. Nơi đây không ai chào đón mày”
Cao Trữ Tịch vẫn giữ thái độ im lặng khiến Cao Trữ Mộc tức tối bỏ đi.
Ngày hôm sau, Mục Anh Húc không ở nhà, Cao Trữ Tịch đến đưa cô đi dạo, không người hầu hay vệ sĩ nào nghi ngờ.
Thả Cao Trữ Tịch bên đường, Cao Trữ Mộc đóng rầm cửa xe rồi nhanh chóng rời đi. Dựa theo kế hoạch, cô đến một cửa hàng trang phục gần đó, thay đổi bộ quần áo đơn giản bình dân. Bắt taxi, đổi xe bus liên tục vài lần.
Cô sợ Mục Anh Húc thông qua camera giao thông có thể truy được tông tích cô.
Ngồi trên ghế đợi xe bus, Ôn Thể đang đợi cô nơi trạm dừng chuyến xe này. Siết chặt tờ giấy hướng dẫn trong tay, Cao Trữ Tịch không dám thả lỏng trước khi thành công rời khỏi thành phố.
Cô đứng dậy xếp hàng lên xe thì bàn tay vẫn nắm tờ giấy bị người kéo giật ra sau.
Cao Trữ Tịch theo quán tính xoay người, ngã dúi về phía trước, đập mạnh vào khuôn ngực cứng rắn. Cô che chiếc mũi đau nhói, lùi lại một bước líu ríu nói. “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý…”
Câu nói ngưng ngang, Cao Trữ Tịch nghiêng người muốn chạy thì Mục Anh Húc giơ bàn tay đang cầm lên, bẻ gãy ngón trỏ của cô.
Răng rắc. “Còn muốn chạy?”
Cao Trữ Tịch gào thét đau đớn. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cô không còn cảm nhận gì ở cánh tay vẫn bị Mục Anh Húc nắm.
Mục Anh Húc bẻ đến ngón giữa, giọng nói tàn ác máu lạnh trầm bổng du dương. “Cô mưu mô xảo quyệt hơn tôi tưởng. Lừa gạt sự lương thiện của Trữ Mộc khiến em ấy giúp đỡ cô rời nhà, cần phải bị trừng phạt”.
Tiếng gào thét của Cao Trữ Tịch chỉ còn là tiếng khán khản đặc, mọi giác quan của cô đều tập trung vào sự đau đớn từ bàn tay, cô không nghe hiểu Mục Anh Húc đang nói gì.
Thời điểm Mục Anh Húc chuẩn bị bẻ ngón áp út thì có người đến ngăn cản, anh vừa giữ chặt tay cô vừa đấm người đàn ông lo chuyện bao đồng.
Bản năng sợ hãi trước cái chết, khiến Cao Trữ Tịch dùng hết sức bình sinh giật cánh tay không còn cảm giác, đẩy đám người vây quanh, lao qua đầu xe bus để bỏ trốn sang bên kia đường.
Mắt hoa lên cản tầm nhìn, Cao Trữ Tịch thấy bản thân bị thứ gì đó lao vào người, đẩy lên cao. Toàn thân cô nát vụn trong tiếng gào hoảng sợ.
Ác quỷ khát máu đó gọi tên cô làm gì? Cao Trữ Tịch chìm vào bóng tối trước khi có câu trả lời.