Nghe Mục Anh Húc nói đưa anh về nhà, cơ thể Uông Trữ Hạ cứng đờ, lúng túng nói. “Điều này không hay đâu Mục tổng. Để tôi gọi điện cho chú Trần đánh xe đến.”
Vừa nói, cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho lái xe riêng, nhưng chưa kịp nhấn số, Mục Anh Húc giữ chặt tay.
“Trữ Hạ, hiện tại tôi sốt cao. Em còn muốn tôi đứng đây đợi xe?” Khuôn mặt anh đỏ bừng, giọng nói yếu ớt, ánh mắt đờ đẫn.
“Sốt?” Cô kinh ngạc, nhận ra cơ thể anh đúng là yếu ớt khác thường. Đưa tay ra muốn chạm lên chán anh thì khuôn mặt Mục Anh Húc đến gần, áp trán vào trán cô. Giọng khản đặc đáng thương.
“Trán nóng lắm.” Khuôn mặt đỏ rực của anh truyền sang cô, Uông Trữ Hạ cũng đỏ mặt, không dám đẩy người anh ra.
Mục Anh Húc càng được nước lấn tới, đặt trọng tâm lên người cô. “Đưa tôi về Mục gia”
Uông Trữ Hạ nửa ôm nửa dìu anh đi gần ra mép đường, muốn vẫy xe. Cô không ngừng thuyết phục. “Hãy đến bệnh viện. nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không!” Mục Anh Húc thổi hơi vào tai cô, lắc đầu khiến sườn mặt hai người như có như không cọ vào nhau. “Đừng bao giờ đến bệnh viện, thời điểm này không cần để người khác biết tôi ốm.”
Một xe taxi đỗ ngay trước mặt, Uông Trữ Hạ không thuyết phục được, đành lệ khệ nhét anh vào xe. Ở trên xe, do sốt sao, thần trí Mục Anh Húc bắt đầu lơ mơ, cũng có thể do tác dụng phụ khi anh uống hai loại thuốc khác nhau.
Xe đỗ ngay cổng Mục gia, Uông Trữ Hạ khó nhọc mở cửa, muốn lôi cơ thể cồng kềnh của anh xuống xe thì người làm từ trong nhà chạy ra.
“Ông chủ?” Nhìn thấy Mục Anh Húc hôn mê, người làm còn kinh ngạc và hoảng sợ hơn cả Uông Trữ Hạ.
Uông Trữ Hạ như nhìn thấy vị cứu tinh, vội nói. “Giúp tôi, đưa anh ta vào nhà”
Hai người cùng dìu Mục Anh Húc trở lại phòng ngủ, người làm bỏ ra khỏi phòng, Uông Trữ Hạ vụng về cởi giầy và tháo bớt khuy áo khoác.
Loading...
“Hình như còn nóng hơn vừa rồi.” Uông Trữ Hạ đặt tay lên trán anh, lẩm bẩm lo lắng.
Lúc này, người làm quay lại, đặt khăn ướt trên trán Mục Anh Húc, đồng thời an ủi Uông Trữ Hạ, “Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ, anh ấy sẽ đến ngay.”
Uông Trữ Hạ nóng nảy quát. “Anh gọi bác sĩ? Mục tổng không muốn người ngoài biết chuyện anh ta bị ốm. Anh ta từ chối đến bệnh viện cũng vì việc này…”
“Thưa cô, đừng lo.” Người làm sốt sắng ngắt lời Uông Trữ Hạ. “Ngài Tu Kiệt là bác sĩ riêng của ông chủ, đồng thời cũng là bạn thân lớn lên từ nhỏ của ông chủ. Ngài Tu Kiệt không phải người ngoài.”
Uông Trữ Hạ hối hận vì sự hấp tấp của mình, cô ngập ngừng nói. “Thật xin lỗi! Vừa rồi tôi quá lo lắng lại chưa hiểu rõ tình huống, ngữ điệu không được tốt, mong anh bỏ qua.”
Lời xin lỗi của Uông Trữ Hạ khiến thân thể người làm cảm động. Anh ta xua tay nói không sao rồi xin phép ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc, nghe tiếng thở dồn dập và sắc mặt tái nhợt của anh, Uông Trữ Hạ cảm thấy trong lòng cô có thứ gì đó cấn cấn khó chịu.
Cô kéo ghế ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn khuôn mặt lúc này đã giảm bớt sự hung ác thường ngày. Cô đưa tay muốn đổi mặt khăn trên trán, đột ngột cổ tay bị nắm lấy.
“Anh tỉnh?” Uông Trữ Hạ mừng rỡ hỏi nhưng đáp lại vẫn là đôi mắt nhắm kín của Mục Anh Húc.
Cô thở dài, muốn rút tay thì nghe thấy tiếng thì thào rất bé thoát ra từ đôi môi khô khốc. “. xin lỗi…”
Chớp chớp mắt, Uông Trữ Hạ không hiểu rõ câu nói mê sảng của Mục Anh Húc thì cửa phòng bật mở. Một bác sĩ mặc áo blu trắng trạc tuổi Mục Anh Húc bước vào.
Tu Kiệt bước vào, nhìn thấy Uông Trữ Hạ, có chút kinh ngạc. Nhưng hẳn không nói gì, liếc mắt nhìn cổ tay cô vẫn bị Mục Anh Húc nắm chặt, rồi trực tiếp đi kiểm tra tình trạng của người nằm trên giường.
Nhìn thấy Tu Kiệt đang cởi áo sơ mi cho Mục Anh Húc để nghe nhịp tim, khuôn mặt của Uông Trữ Hạ nóng lên cô rút tay ra, vội vàng rời khỏi phòng.
Sau khi đợi ở bên ngoài khoảng mười lăm phút, Tu Kiệt mở cửa bước ra ngoài.
Uông Trữ Hạ bước vội đến sốt sắng hỏi. “Mục tổng thế nào rồi? Có cần đưa anh ta đến bệnh viện không?”
“Tiểu thư, cô đang nghi ngờ chuyên môn của tôi sao?” Tu Kiệt cười nói.
Những lời này không hiểu sao lại khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy lạnh sống lưng. Sợ hắn hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích. “Bác sĩ Tu, anh đừng hiểu lầm. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe Mục tổng.”
Ánh mắt Tu Kiệt đảo lên xuống người cô, nghi ngờ hỏi. “Cô là nhân viên Mục thị?”
“Đúng vậy, tôi là thư ký của anh ấy.”
“Thư ký?” Tu Kiệt mỉa mai. “Nhìn thái độ của cô đối với anh ta, hình như không chỉ là thư ký?”
Nụ cười của Uông Trữ Hạ đông cứng, thân thể đóng băng. Bên tai vang lên lời nhắc nhở.
“Là thư ký thì nên có ý thức về khoảng cách của cấp trên cấp dưới. Không phải cứ có khoảng trống là có thể chen chân lấp chỗ. Mỗi người nên xác định rõ vị trí của bản thân.”
Ý của Tu Kiệt đã quá rõ ràng, vẻ mặt của Uông Trữ Hạ thay đổi.
Cô miễn cưỡng kéo ra nụ cười. “Bác sĩ Tu, anh hiểu lầm rồi. Mục tổng kêu tôi đưa anh ấy về nhà, tôi làm theo giao phó của cấp trên. Tôi biết rõ thân phận của mình. Tôi chưa quên bản thân chỉ là thư ký. Bác sĩ Tu không cần lo lắng.”
“Tôi không hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nhắc nhở những người không rõ thân phận, trèo cao sẽ ngã đau, làm người thì nên tự biết lượng sức mình”
“Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Tu. Những kiến thức cơ bản làm người đấy, tôi đều nắm rõ.”
Câu trả lời của cô khiến Tu Kiệt hài lòng. Trong mắt hắn ánh lên tia tán thưởng, nhàn nhạt nói. “Phụ nữ thông minh là người hiểu rõ bản thân.”
Nhìn thấy Tu Kiệt rời đi, Uông Trữ Hạ thở ra nhẹ nhõm. Cô muốn vào phòng nhìn Mục Anh Húc, nhưng rốt cuộc cô không có dũng khí mở cửa.
Lời nói của Tu Kiệt vẫn còn vang lên trong đầu, cô chỉ là một thư ký của Mục Anh Húc, cũng nên chú ý khoảng cách.
Ngón tay chậm rãi thu lại thành nắm đấm, Uông Trữ Hạ lùi lại, im lặng đứng trên hành lang.
Cô chỉ đứng đây và nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Mục Anh Húc hạ sốt khi trời đã tối, anh khó nhọc mở mắt tỉnh lại. Người đầu tiên anh nhìn thấy không phải Uông Trữ Hạ mà là Tu Kiệt, sự thất vọng dày đặc trong mắt.
“Tại sao cậu ở đây?”
Những cử động nhỏ này của Mục Anh Húc đều bị Tu Kiệt nhìn thấy, khịt mũi tức tối. “Cái bản mặt đáng ghét đó là sao? Nhìn thấy tôi thì cậu thất vọng lắm hả? Không nhờ tôi đến kịp thời, cậu đã sốt thành thằng ngốc rồi.”
Mục Anh Húc trợn tròn mắt, sốt ruột hỏi. “Bớt lảm nhảm! Cô gái đưa tôi về đâu?”
“Ý cậu là thư ký nhỏ?” Tu Kiệt cố tình hỏi.
“Thư ký nhỏ không phải để cậu gọi.” Mục Anh Húc cáu giận,
Tu Kiệt thấy phản ứng của bạn thân, liền cố tình nói dối. “Cô ấy đưa cậu về nhà rồi rời đi ngay sau đó.”
“Rời đi?” Mục Anh Húc kích động ngồi bật dậy, động tác đột ngột khiến đầu có chút choáng váng, phải dựa vào thành giường.
Không ngờ phản ứng của Mục Anh Húc lớn như vậy, Tu Kiệt hối hận vì đùa dai. Hắn bất lực thở dài, thành thật thú nhận. “Đừng lo lắng, cô ấy không rời đi. Cô ấy đứng bên ngoài phòng. Cậu muốn gọi vào không?”
Mục Anh Húc thực sự muốn gặp Uông Trữ Hạ, nhưng liếc mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, anh nghĩ chắc cô cũng mệt mỏi rồi.
“Cậu dặn người làm đưa Trữ Hạ đến phòng khách nghỉ ngơi. Nhớ nói là tôi ổn rồi. Đừng khiến cô ấy lo lắng.”
“Mục thiếu gia của tôi, cậu thật sự coi tôi là quản gia đấy hả?” Tu Kiệt lẩm bẩm than trách, nhưng vẫn giúp bạn thân. Hắn truyền đạt nguyên văn dặn dò của Mục Anh Húc cho người làm thực hiện.
Người làm đưa Uông Trữ Hạ vào phòng khách, nhìn thấy đồ đạc bên trong, cô thoạt nhìn rất thích và có cảm giác quen thuộc khó tả.
“Mục tổng đích thân chọn đồ đạc trong phòng sao?” Uông Trữ Hạ hai mắt sáng ngời, thật bất ngờ là tính tình lạnh lùng của Mục Anh Húc lại thích phong cách đơn giản và tao nhã này.
Người làm lắc đầu, “Không phải, thưa cô. Nội thất trong phòng là do cô Cao lựa chọn. Phòng này ban đầu là của cô Cao, sau khi Cao tiểu thư dọn đến Mục gia, phòng này chuyển thành phòng khách.”
“Cô Cao? Cao tiểu thư?” Uông Trữ Hạ nghi ngờ hỏi lại, trong đầu nhớ đến bức ảnh mà Cao Trữ Mộc từng cho cô xem.
Người làm lén quan sát Uông Trữ Hạ.
“Ba năm nay, ngay cả Cao tiểu thư cũng không được ngủ trong phòng cô Cao, vì ông chủ cấm không cho ai bén mảng đến căn phòng này.”
Người làm giấu suy đoán trong lòng, thành thật trả lời. “Cô Cao là vợ cũ của ông chủ, là mẹ ruột Mục Niệm thiếu gia, cô Cao tên Cao Trữ Tịch. Hai người đó là chị em.”