Tiếng giầy giẫm cộp cộp trên sàn phòng khách, Cao Trữ Mộc ngẩng đầu khỏi tách trà và thấy Mục Anh Húc đến gần với khuôn mặt u ám.
Giọng Mục Anh Húc lạnh lẽo. “Hôm nay cô đến công ty?”
“Vâng.” Cao Trữ Mộc mềm mại trả lời, không giấu giếm. “Em đã đến gặp phó thư ký nhỏ của anh, và mời cô ấy uống một tách cà phê.”
Mục Anh Húc nhướn lông mày, ngạc nhiên vì Cao Trữ Mộc thẳng thắn. “Cô nói gì với Trữ Hạ?”
Sau khi Uông Trữ Hạ ra khỏi phòng, Mục Anh Húc cảm thấy điều bất thường, đặc biệt là việc cô nhắc đến bạn gái của anh. Thư ký Trần Hiên sau khi điều tra, đã trình lên đoạn camera trước cửa công ty. Cảnh tượng Cao Trữ Mộc chặn đường Uông Trữ Tịch, sau đó hai người cùng rời đi, đều được thu lại rõ nét. Cao Trữ Mộc như đã chuẩn bị trước, giọng cô ả rất ngọt ngào, khuôn mặt tháng nét buồn bã.
“Vụ bê bối giữa anh và phó thư ký nhỏ lan truyền khắp trong công ty, em không muốn chuyện đó ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Em chỉ làm bổn phận của một người bạn gái quan tâm đến người mình yêu.”
Tách trà nóng trên tay cô ả bị hất đổ, rơi vỡ nát trên sàn nhà.
Mục Anh Húc cúi xuống, nắm cằm Cao Trữ Mộc bắt ép cô nhìn thẳng anh, gắn từng chữ cảnh cáo. “Ai cho cô cái quyền quyết định danh tiếng của tôi?”
Đôi mắt ngấn nước vì đau, nhưng lời Cao Trữ Mọc nói ra đầy cay độc. “Anh bảo vệ cô ta cũng đâu có tác dụng. Người cô ấy yêu là người đàn ông dịu dàng ấm áp.”
Mặt Mục Anh Húc tối đen tức giận, cô ả không quan tâm mà tiếp tục nói. “Uông Trữ Hạ sẵn sàng tránh xa anh nếu em giúp Ôn Thế giải quyết vấn đề rắc rối về y tế.”
Cô ả gạt phắt tay Mục Anh Húc ra, rít lên the thé. “Cô ta chọn Ôn Thế, chọn một người không có gì trong tay, cũng không chọn anh. Anh vẫn muốn tiếp tục bảo vệ một người chán ghét mình?”
Ánh mắt hung ác độc địa, Mục Anh Húc tóm tóc cô ả, kéo giật ra sau, cúi xuống sát mặt ả, gắn từng chữ tàn nhẫn. “Đó là chuyện của tôi, không điển phiên cô can thiệp.”
Loading...
Không để ý đến muôn mặt đau khổ đầy nước mắt của Cao Trữ Mộc, anh ném ả xuống ghế sô pha rồi quay người đi.
Khóe mắt bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng chạy trốn trở lại phòng, Mục Anh Húc cau mày, và đi về phía phòng của Mục Niệm.
Anh mở cửa, đảo mắt quanh phòng và không tìm thấy bóng dáng con trai, “Mục Niệm?”
Không có tiếng trả lời, anh giả bộ đóng cửa, thì ngay sau cánh cửa là giọng non nớt trẻ con. “Mục Niệm không có trong phòng.”
Mục Anh Húc nín cười, lách người đi vào phòng. “Lần này không giả vờ ngủ nữa à?”
Mục Niệm trèo lên giường, lôi con cá sấu bằng bông ôm vào lòng, thành thật nói. “Bố bảo ghét trẻ con nói dối mà.”
Ánh mắt Mục Anh Húc rất dịu dàng, anh xoa đầu con trai. “Con nghe được bố và dì Trữ Mộc nói gì rồi?”
Mục Niệm nhận ra bố không có ý trách mắng việc nghe lén, nó cúi đầu cắn môi rồi ngập ngừng nói. “Bố ơi, con xin lỗi, con không nên cố tình nghe lén người lớn nói chuyện…”
“Biết nhận lỗi là một cậu bé ngoan. Bố sẽ không mắng.” “Con ngoan thì bố có thích con không?” Mục Niêm biết sẽ không bị phạt liền bạo dạn hơn.
“Tất nhiên là có.”
“Vậy bố có thích dì Trữ Mộc không?”
Mục Anh Húc bật cười, búng trán đứa con trai của mình. Anh không nhận ra gần đây bản thân anh cười nhiều hơn ngày trước. “Con hỏi vậy để làm gì? Có chuyện gì sao?”
“Con thấy bố và dì Trữ Mộc suốt ngày cãi nhau, chắc chắn bố không thích dì ấy.”
“Chuyện người lớn rất phức tạp, không thể nói thích hay không mà giải quyết được. Đợi con lớn lên sẽ hiểu.”
Mục Niệm ghét nhất cái câu đợi lớn lên, nên nó gan lỳ nói tiếp. “Nếu bố và con đều không thích dì Cao Trữ Mộc, tại sao bố không đổi một người dì khác cho con. Một người mà hai bố con mình cùng thích.”
“Ô, ý tưởng tuyệt vời. Bố sẽ xem xét.” Khi nói câu này, trong đầu Mục Anh Húc hiện lên bóng dáng một người. Cặp mắt Mục Anh Húc chìm xuống, trở nên sắc bén và nguy hiểm. Có lẽ anh cần xúc tiến nhiều hơn.
Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Vừa nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, Uông Trữ Hạ ngay lập tức ngồi dậy nghe điện thoại với giọng ngái ngủ.
“Vâng, Mục tổng.”
Giọng Mục Anh Húc nghiêm trọng một cách cố ý. “Hôm nay em quên là có chuyến dã ngoại cùng công ty à? Giờ này vẫn ngủ? Đúng là heo lười!”
Bị so sánh với heo, cô lầm bầm ghét bỏ. “Không phải tôi không đăng ký hay sao? Mục tổng chưa nhận được danh sách hả?”
“Tôi đang ở trước cửa khách sạn của em” Câu nói chặn ngang lời cự tuyệt, Mục Anh Húc ra lệnh. “Xuống ngay lập tức!”
“Tôi không đi!”
“Không nghe lời sếp, tôi sẽ trừ lương em.”
Uông Trữ Hạ thực sự muốn khóc vì ức chế. Cô đã cố tình không đăng ký tham gia, bây giờ anh ta chờ trước cửa, nếu cô mà không xuống, ông chủ ác độc có thể sẵn sàng trừ lương cô.
Cô mở hé cửa ngách thông sang phòng Ôn Thế, nhìn hắn vẫn ngủ say, nhẹ nhàng nói xin lỗi rồi đóng cửa lại.
Ngồi trong chiếc xe đắt tiền Bugatti Centodieci, Uông Trữ Hạ dè dặt đặt câu hỏi. “Mục tổng, tôi nhớ rằng thông báo tập họp ở cửa công ty lúc tám giờ. Bây giờ mới sáu giờ sáng, anh quấy rối giấc ngủ nhân viên như vậy có hơi quá ác độc không?”
“Phó thư ký nhỏ ngoài việc hoàn thành tốt công tác được giao, không phải còn chăm lo cho sinh hoạt tất yếu của cấp trên hay sao?” Mục Anh Húc không bận tâm những lời nói cà khịa của cô, đánh tay lái quay xe điệu nghệ.
“Ví dụ như?”
“Bữa sáng. Tôi chưa ăn sáng.” Anh bực bội trước sự ngu ngốc của cô, giọng nói bắt đầu lạnh lẽo.
“Thật trùng hợp, tôi cũng chưa.” Bị cùng một người mắng là heo và ngu ngốc, Uông Trữ Hạ rất bực bội.
Xe dừng lại ở một tiệm bánh ngọt, Mục Anh Húc ném ví tiền vào người cô, hất đầu ra lệnh. “Mua nhanh lên, mọi người đang chờ.”
Uông Trữ Hạ không nói một lời ra khỏi xe, năm phút sau quay lại với hai hộp bánh trên tay. Trong khi cô mắt sáng rực tập trung vào món bánh, không hề nhận ra ánh mắt thích thú cưng chiều của Mục Anh Húc.
Trong trí nhớ ít ỏi của anh, Cao Trữ Tịch từng một lần nói thích bánh ngọt ở cửa hàng này. Sở thích và khẩu vị là tồn tại trong tiềm thức, anh tin dù mất trí nhớ cũng vẫn không thay đổi.
“Không phải mùi vị tôi hay ăn.” Mục Anh Húc đưa nốt phần của mình cho cô, lãnh đạm nói.
Uông Trữ Hạ bĩu môi nhận bánh, trong lòng cười gian xảo. Hai loại bánh này là cô chọn theo sở thích của mình. Cho anh nhịn đói vì tội sáng sớm đã dựng cô dậy.
Mục Anh Húc lái xe đến thẳng điểm cắm trại, không quay về công ty tụ tập với mọi người. Dù sao anh cất công đến đón cô không phải để cô chạy đến ngồi xen kẽ với những người khác.
Có rất nhiều ánh mắt ném vào người Uông Trữ Hạ khi cô bước xuống từ xe Mục Anh Húc. Cô thầm kêu khổ mà không viết nỗi oan này đến bao giờ mới thanh mình được.
Chiếc xe đậu ở vùng ngoại ô với phong cảnh đẹp và không khí trong lành. Sau khi mọi người quyết định địa điểm dã ngoại, họ đã đánh cá và ngắm cảnh.
Vừa đến nơi, Uông Trữ Hạ vứt ngay ông chủ xấu tính xấu nết, tung tăng hòa nhập với mọi người. Cô vẫn chưa quên lời hứa với Cao Trữ Mộc: cách xa Mục Anh Húc. Cô rất nhiệt tình giúp đỡ những đồng nghiệp đang chuẩn bị cho buổi dã ngoại. Mọi người cũng dần bớt bài xích cô.
Thấy cô hòa nhập rất nhanh, Mục Anh Húc cố kìm lại khóe miệng đang muốn giương cao thành nụ cười, tiếp tục cao quý lãnh đạm ngồi trên hòn đá lớn cách xa ồn ào.
“Trữ Hạ, đi nhặt thêm củi giúp tớ được không? Tớ sợ không đủ củi.” Đồng nghiệp Vưu San Sán cầu xin Công Trữ На.
“Được.” Uông Trữ Hạ vui vẻ trả lời. Trong công ty, Vưu San Sản luôn đối xử hòa nhã với cô nhất.
Nhìn cô đi vào rừng, một đồng nghiệp khác đẩy vai Vưu San Sán, cười khúc khích. “Bên tổ A vừa nhặt mấy bó củi về, cô còn nhặt thêm củi để làm gì nữa?”
Đôi mắt Vưu San Sán quắc lên ác độc, cười khẩy. “Khu rừng rất lớn, nếu cô ta đi vào, không quay trở lại càng tốt.”
Trong rừng, Uông Trữ Hạ nhặt những cành cây khô trên mặt đất mà không hề nghĩ lời trù ếm của đồng nghiệp lại ứng nghiệm.
Khi cô nhặt đủ cành cây và muốn quay trở về, cô nhận ra rằng con đường lúc đầu đi vào đã biến mất. Mọi thứ xung quanh giống hệt nhau, đều thuần màu xanh của thiên thiên. Uông Trữ Hạ xoay quanh như con ruồi mất đầu, quay cuồng một hồi, đành chấp nhận sự thật phũ phàng.
Cô… đã lạc đường.