Cao Trữ Mộc đã nói như vậy, Uông Trữ Hạ cũng không muốn khuyên nhủ. Lâm Mộng Như là cô mời đến nhà, làm sao có chuyện cô đuổi khách đi được. Hơn nữa, cô biết việc xích mích vừa rồi Cao Trữ Mộc bị lép vế nên vẫn còn tức tối, mà cô thì không hứng thú đứng ra hòa giải. Thâm tâm cô vẫn nghiêng về Lâm Mộng Như.
Uông Trữ Hạ yên lặng đi xuống tầng.
Ngồi vào bàn ăn, Lâm Mộng Như liếc nhìn cửa phòng, cười khẽ. “Ăn nhờ ở đậu nhà người khác mà tính tình tiểu thư hống hách như vậy, thật sự coi bản thân là chủ nhà.”
Lâm Mộng Như nhìn vẻ mặt bình thản của Uông Trữ Hạ, rốt cuộc không nhịn được hỏi. “A Hạ, đừng nói cậu định để cô ta sống ở Mục gia suốt đời đấy nhé. Cậu không sợ cô ta có ý đồ với Mục Anh Húc hả?”
“Tớ đợi chị ấy tìm được nơi ở tốt rồi tính sau.” Uông Trữ Hạ rất cảm kích trước tình cảm quan tâm lo lắng của Lâm Mộng Như, nhưng cô không thể nói ra kế hoạch bản thân đang thực hiện.
Việc nói lấp lửng này lại khiến Lâm Mộng Như hiểu lầm, cô nghĩ tâm trạng chán nản của Uông Trữ Hạ xuất phát từ việc Mục Anh Húc đi công tác mà không thông báo. Vì vậy cô lợi dụng thời điểm chuyển từ phòng ăn ra phòng khách uống trà, Uông Trữ Hạ còn lu bu trong bếp, cô bước ra ngoài gọi điện cho thư ký Trần Hiên.
“A Hiên, anh đã về khách sạn chưa? Hay vẫn đang làm việc?”
“Tôi mới về khách sạn. Xa nhau có vài tiếng, em thấy nhớ tôi chưa?”
Nghe Trần Hiên đùa giỡn, Lâm Mộng Như không vui liền mắng. “Em gọi điện không phải để giỡn với anh. Anh và anh Mục ở cùng một chỗ, rõ ràng biết A Hạ không biết chuyến công tác này, tại sao anh không khuyên anh ta gọi điện thoại cho A Hạ? Tâm trạng A Hạ hiện rất xấu. Bạn bè mà thế đấy hả?”
Trần Hiện có chút xấu hổ vì lời mắng chửi, hắn không giận cô người yêu có tính nóng nảy thẳng thắn. “Chuyện này… Mục tổng đã ngủ rồi, để ngày mai tôi nhắc, được không?”
Lâm Mộng Như nghe hắn thuật lại lịch trình làm việc của Mục Anh Húc hôm nay: họp suốt mấy tiếng, chạy đến nhà xưởng kiểm tra sản phẩm, sau một ngày quăng quật, thể lực của Mục Anh Húc đã đến giới hạn, anh ăn tối xong liền về phòng nghỉ ngơi, không hề có động tĩnh.
Loading...
“Được rồi, để em an ủi A Hạ.” Lâm Mộng Như chép miệng chán nản.
“Nói yêu tôi rồi hẵng cúp máy..” Tiếng Trần Hiên biến mất khi câu nói chưa tròn vì bị cô tắt máy thật nhanh. Sau khi tiễn Lâm Mộng Như ra về, Uông Trữ Hạ ngồi cô độc trên sô pha trong phòng khách. Tay cầm chặt điện thoại, cô không có dũng khí bấm máy.
Cô muốn chất vấn Mục Anh Húc, nhưng lại lo anh bận công việc hoặc phá giấc nghỉ ngơi của anh, nên rốt cuộc chỉ ngồi lặng lẽ giữa phòng khách, đợi anh về giải thích.
Đôi khi, yêu thương nhau là phải đặt cái tôi xuống, nghĩ cho đối phương trước.
Mục Anh Húc đi công tác một ngày, công ty Uông Trữ Hạ đã xảy ra chuyện.
Trợ lý Tiêu Tử Du vốn điềm tĩnh, lúc này hớt hải đi vào với khuôn mặt bối rối. “Chị Uông, công ty hợp tác với chúng ta phản hồi trang trí thiết kế có vấn đề. Cả hai công ty đều có chung phản hồi giống nhau: tường bị rạn nứt, gạch ốp sàn nhà lồi lên so với mặt bằng, theo báo cáo sơ bộ thì toàn bộ các nguyên liệu đều là hàng kém chất lượng nên không chịu được trọng lượng.”
Nhân viên công ty đều được thông báo họp khẩn cấp, trợ lý nói lại nội dung kiểm tra công trình.
Lần đầu tiên trang trí có vấn đề, mọi người đều hoảng sợ chờ Uông Trữ Hạ quyết định.
Uông Trữ Hạ nhìn chằm chằm mọi người, lạnh lùng hỏi: “Ai phụ trách dự án này?”
“Là chị Cao.” Trợ lý ngập ngừng đáp, có vẻ rất xấu hổ.
Nghe tên mình được nhắc, Cao Trữ Mộc không trốn tránh, ả đứng lên, giọng nói dõng dạc khiến toàn bộ người trong phòng họp đều nghe thấy.
“Tôi đảm bảo không có vấn đề gì trong quá trình sửa chữa cải tạo. Tất cả các nguyên liệu đều được đặt mua phù hợp kinh phí, sàn và tường đều là lựa chọn vật liệu chất lượng nhất, không thể có sự cố được.”
Cao Trữ Mộc mạnh mẽ khẳng định công việc của ả không hề có sai sót.
Uông Trữ Hạ khẽ thở dài một tiếng, cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân bình tĩnh hết mức có thể. “ Không phải là em không tin chị, nhưng kết quả này là sự thật.”
Cô nhìn Cao Trữ Mộc, cũng là nói với toàn bộ công ty. “Bây giờ chúng ta không nói đến nguyên nhân, mà hãy cùng nhau giải quyết hậu quả trước.”
Uông Trữ Hạ cử người đến hiện trường kiểm tra, xem lại từ đầu đến cuối, cô đã phát hiện ra một bí mật đáng kinh ngạc.
Nhìn bề ngoài, những vật liệu dùng để trang trí là chất lượng tốt nhất theo hợp đồng nhưng thực chất đó chỉ là những sản phẩm nhái, là sản phẩm kém chất lượng.
Khi xem xét kết quả, sắc mặt Uông Trữ Hạ tối sầm lại, lập tức họp khẩn cấp. Giọng cô dõng dạc nghiêm túc, cảnh cáo toàn bộ nhân viên trong phòng thiết kế.
“Ai là người làm chuyện này? Nếu bây giờ đứng ra thừa nhận, tôi có thể xem xét, nhưng nếu không chịu trách nhiệm, đừng trách tôi không tình nghĩa.”
Không ai lên tiếng. Ánh mắt của Uông Trữ Hạ quét qua mặt mọi người, khi nhìn Cao Trữ Mộc, cô dừng lại vài giây. “Nếu để tôi nhờ pháp luật can thiệp..”
Đúng lúc này, một nam đồng nghiệp đứng lên, đầu hơi cúi, thành khẩn xin lỗi Uông Trữ Hạ. “Thực sự xin lỗi. Chị Uông, là tôi bị lòng tham chi phối nên làm ra chuyện này.”
“Anh thay đổi nguyên liệu trang trí?” Uông Trữ Hạ xác nhận lại với hắn. “Anh có biết chuyện này hậu quả nghiêm trọng thế nào không?
“Tôi biết.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Uông Trữ Hạ, cầu xin. “Tôi biết bản thân sai rồi. Hiện tại tôi rất hối hận. Chị Uông, chị cho tôi cơ hội sửa sai.”
Uông Trữ Hạ không trả lời hắn, trong lòng cô biết hắn chịu tội thay Cao Trữ Mộc, nhất định ả cho hắn nhiều lợi ích trong việc này.
“Biển thủ tiền của công ty, trộm thay đổi nguyên liệu để ăn chênh lệch giá thành, tôi sẽ không đưa anh đến cảnh sát.” Uông Trữ Hạ nghiêm trang nói. “Nhưng anh sẽ phải đền bù toàn bộ tổn thất mà công ty bị thiệt hại. Và công ty sa thải anh, anh sớm thu dọn đồ đạc rời đi. Toàn hộ hóa đơn thanh toán cho việc khắc phục hậu quả sẽ được trợ lý Tiêu gửi đến cho anh.”
Nam nhân viên tá hóa, không nghĩ cô xử phạt nặng như vậy, lớn tiếng cầu xin. “Chị Uông, tôi thực sự biết sai rồi. Cầu xin chị cho tôi cơ hội sửa sai và khắc phục hậu quả. Làm ơn đừng đuổi tôi đi.”
Nhìn khuôn mặt nhăn khó đáng thương, Uông Trữ Hạ không hề động tâm, cô đi thẳng ra phòng đầy lạnh lùng.
Hắn lao ra khỏi chỗ ngồi, muốn chặn cô lại nhưng bị đồng nghiệp ngăn cản. Bị nhiều ánh mắt chán ghét nhìn, hắn khó chịu, vùng ra khỏi sự kìm kẹp.
Vài đồng nghiệp nữ không muốn dây dưa nên đứng nhìn, đồng nghiệp nam thì vỗ vỗ vai rồi đi về phía cửa phòng. Cao Trữ Mộc do vị trí chỗ ngồi nên ra ngoài cuối cùng, tay ả bị kéo giật lại.
Hắn bất mãn nhìn ả hận thù. “Cô nói tôi sẽ không bị đuổi việc. Tại sao chuyện lại thành thế này? Cô định làm gì bù đắp cho tôi? Cả gia đình còn trông chờ tôi mang tiền về.”
Mọi người ngạc nhiên cùng dừng bước, hai mặt nhìn nhau khó hiểu.
“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì cả.” Vẻ mặt vô tội của Cao Trữ Mộc thể hiện rõ không hiểu hắn đang nói cái gì.
Giọng hắn sửng sốt. “Không phải cô muốn hãm hại em gái sao? Cao Trữ Mộc, chính cô nói sẽ đưa tôi một nửa số tiền. Cô lật lọng là ý gì?”
Đối mặt chất vấn, Cao Trữ Mộc không hề hoảng sợ, tiếp tục giả ngu.
“Tiền gì? Anh đang bịa đặt chuyện gì vậy?”
Nam đồng nghiệp nháy mắt hiểu ra, nắm cổ áo Cao Trữ Mộc kéo ả lên cao, hung ác hỏi: “Cô dám chơi tôi?”
Cao Trữ Mộc thuận đà giật mạnh vạt áo khiến khuy áo bắn tung tóe, lộ ra phần lớn da thịt, ả tát vào mặt nam đồng nghiệp rồi hét lên. Do quá sửng sốt nên tay hắn lỏng ra tạo cơ hội cho Cao Trữ Mộc chạy thoát. Ả chạy ra nấp sau lưng các đồng nghiệp nam.
Hắn lao đến nhưng bị mọi người chặt, ấn úp sấp xuống sàn nhà.
Cao Trữ Mộc nước mắt lưng tròng, giọng nói ướt sũng đáng thương. “Là anh phạm pháp, tại sao phải kéo tôi xuống nước cùng? Tôi đã làm gì khiến anh thù hận như vậy?”