Động tác vùng vằng của Uông trữ Hạ khựng lại, ánh mắt trở nên dịu dàng, cô vươn tay áp vào mu bàn tay anh, “Chứng kiến thanh xuân tươi đẹp của em là anh, không phải những người bạn cũ. Những gì đẹp nhất, tốt nhất, đều được em dâng hiến cho duy nhất mình anh.”
Lời thầm thì khiến cơ thể sau lưng run lên hoảng hốt, Uông Trữ Hạ không hề ngừng nói.
“Không phải thanh xuân, quá khứ, hiện tại, và tương lai của em, anh đều nắm giữ sao? Ghen tuông với một người ngoài như thế, anh không xấu hổ hả?”
Uông Trữ Hạ khiến Mục Anh Húc cân bằng tâm lý, nhưng anh không quên điều quan trọng, cố chấp hỏi. “Em chưa trả lời tôi. Tôi tỉnh táo và minh mẫn, tôi muốn cầu hôn em, em đồng ý chứ?”
Anh thôi đùa nghịch da thịt thơm ngon của cô, nín thở đợi câu trả lời. Hồi lâu vẫn không nhận được đáp án của Uông Trữ Hạ, tay anh đang vòng quanh ngực cô, thoáng thả lỏng muốn buông thống, giọng cô đột ngột vang lên.
“Không phải em đã gả cho anh từ rất lâu rồi sao?”
Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, hôn lên sườn mặt anh, khẽ nói từng lời. “Lần đầu kết hôn, em không hối hận. Lần thứ hai đồng ý lời cầu hôn của anh dù chưa hoàn thành hôn lễ, em không hối hận. Bây giờ, lần thứ ba, anh nghĩ em sẽ hối hận sao?”
Nghe được câu trả lời mát lòng mát dạ, Mục Anh Húc phấn khích ôm cô hứa hẹn. “Tôi sẽ không cho em cơ hội hối hận.”
Uông Trữ Hạ không từ chối từng nụ hôn tham lam của anh, cô nghiêng người quấn lấy cơ thể rắn chắc màu mật ong.
Trong hơi nước mịt mù, tiếng rên rỉ nũng nịu của cô làm anh như phát điên. Nước liên tục sánh ra khỏi bồn, cánh tay nhỏ nhắn mềm như thân rắn, quấn lấy Mục Anh Húc, ép anh vùi sâu vào cơ thể cô, trút toàn bộ yêu thương chiếm hữu xuống cơ thể ngon nước.
Một đêm động tình trôi qua đầy thỏa mãn.
Lời hứa của Mục Anh Húc không phải nói suông. Ngày hôm sau anh bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của hai người thật tỉ mỉ và công phu, toàn bộ trên dưới Mục gia biết tin đều ngập trong niềm vui và chúc phúc.
“Sau bao xa cách gian trắc trở, cuối cùng ông bà chủ lại về với nhau.”
Loading...
“Người có tình sẽ tìm đến nhau. Duyên chưa dứt, nên ông chủ phải trả nợ cho cô Uông.”
“Cô Uông bản tính lương thiện tốt bụng, dĩ nhiên được ông trời thương, trao cho người chồng tốt. Ông chủ của chúng ta thật may mắn.”
Cao Trữ Mộc tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của những người làm. Trái tim ả run lên khi hay tin Mục Anh Húc sẽ kết hôn với Uông Trữ Hạ. Cảm giác đau đớn buốt tim như thể quá khứ xưa lần nữa tái diễn.
Á không muốn họ phục hôn.
Cao Trữ Mộc đi vào phòng của Uông Trữ Hạ, thấy cô đang tự đan khăn quàng cổ cho Mục Niệm với tâm trạng vui vẻ, ả không nhịn được hỏi.
“Em và Mục Anh Húc sẽ kết hôn? Có thật không?”
“Đúng vậy.” Uông Trữ Hạ đặt kim đan trên đùi, ngẩng đầu với nụ cười rạng rỡ. “Nói chính xác là chúng em phục hôn. Em không muốn làm lớn rình rang, nhưng Húc nói vẫn còn nợ em một hôn lễ lớn, anh ấy muốn bù đắp.”
Cô nhún vai bất lực. “Chúng ta đều biết khi đàn ông cố chấp, dùng chín con ngựa cũng kéo không đi.”
Cao Trữ Mộc cảm thấy Uông Trữ Hạ cố tình khoe khoang tình cảm của Mục Anh Húc. Là giả vờ quan tâm. “Hôn nhân là chuyện lớn, đặc biệt là hai người từng ly hôn, chị không muốn em phải hối tiếc về điều này thêm lần nữa.” Uông Trữ Hạ rất muốn cười lớn khi nghe lời khuyên nhủ của Cao Trữ Mộc. Giọng cô mạnh mẽ rắn rỏi. “Em sẽ không hối hận!”
Nghiêm túc nhìn Cao Trữ Mộc, cô nói từng từ. “Lần đầu kết hôn, em biết trong lòng anh ấy luôn nghĩ đến chị, nhưng em vẫn kết hôn mà không do dự.”
Cao Trữ Mộc tái mặt khi nhớ lại ả từng ép buộc Uông Trữ Hạ gả thay thế nào. Anh không nghĩ bao nhiêu năm qua đi, Uông Trữ Hạ vẫn chưa quên chuyện này.
Nụ cười của Uông Trữ Hạ không hề nhạt theo lời nói. “Em rất biết ơn những quyết định và lựa chọn đã làm. Quyết định của em khi đó chính là nền móng của hạnh phúc ngày hôm nay.”
Uông Trữ Hạ không ngừng quan sát Cao Trữ Mộc, nhìn từng phản ứng nhỏ nhất trên mặt ả. Cô nhận ra sắc mặc ả tnhợt nhạt rất nhiều, khóe miệng hạ xuống cười gượng gạo thiếu tự nhiên. Cả cô và Cao Trữ Mộc đều biết ả chưa từng từ bỏ đoạn tình cảm với Mục Anh Húc.
“Lần thứ hai, cũng vì chị mà em và anh ấy không thể phục hôn. Đó là lần kết hôn không thành đau khổ nhất trong đời em.”
Giọng Uông Trữ Hạ đượm buồn, thành công khiến Cao Trữ Mộc phải lên tiếng, hối lỗi về tội lỗi đã qua. Uông Trữ Hạ được cớ thể hiện sự bao dung của bản thân khiến Cao Trữ Mộc càng tin tưởng cô đã tha thứ.
Khả năng ngụy trang của Cao Trữ Mộc rất tốt, ả dùng vẻ ăn năn hối cải để đè nén ghen tị trong lòng, ánh mắt chân thành nhìn Uông Trữ Hạ. “Chị rất mừng vì em cân nhắc mọi việc chu toàn. Chị chúc em mãi mãi hạnh phúc bên Mục Anh Húc.”
“Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ không khách sáo nhận lời chúc phúc. Cô nhìn ả, thực hiện dự định trong lòng với giọng nói cầu khẩn. “Mấy ngày này em không tiện đến phòng làm việc, chị có thể giúp em quản lý công ty không?”
Ánh mắt tràn đầy tin tưởng của cô làm ả ngạc nhiên, bản năng làm lời từ chối bật thoát. “Chuyện này không ổn. Đấy không phải phòng làm việc nhỏ, mà là quy mô như một công ty nhỏ. Chị là nhân viên mới gia nhập công ty, không đủ tư cách gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.”
“Chị không làm nổi thì ai có thể làm? Em tin tưởng năng lực và chuyên môn của chị.”
“Nhưng…”
Uông Trữ Hạ nhìn Cao Trữ Mộc khích lệ, khẳng định. “Chị là người duy nhất em tin tưởng. Nếu chị từ chối, thì em thật sự không tìm được người thích hợp hơn.”
Cô nói hết nước hết cái, Cao Trữ Mộc còn từ chối lại thành không có tình nghĩa, ả đành gật đầu nhận lời. “Chị giúp em quản lý công ty. Chị sẽ hỏi ý kiến của em từ xa về mọi việc của công ty rồi mới quyết định, mọi việc đều tuân theo quyết định của em rồi mới làm.”
Cao Trữ Mộc nói điều này thật hay và tốt đẹp, nhưng ngay sáng hôm sau đến công ty, ả bước vào văn phòng của Uông Trữ Hạ một cách kiêu hãnh trước mặt tất cả đồng nghiệp, ngạo mạn ngồi xuống ghế da cao cấp.
Trợ lý Tiêu Tử Du nhìn ả chằm chằm, nghẹn đến mức không thốt thành lời.
Cao trữ Mộc cười tự mãn, đoán được trợ lý nghĩ gì nên nói thẳng. “Bà chủ Công của cô năn nỉ tôi quản lý công ty trong thời gian em ấy ở nhà. Từ bây giờ cô là trợ lý của tôi, biết chưa?” Tiêu Tử Du kinh ngạc nhìn Cao Trữ Mộc, rất sốc vì không hiểu tại sao Uông Trữ Hạ lại yên tâm giao công ty cho một người không có năng lực.
Biết trợ lý không thoải mái trước tin tức vừa nghe, Cao Trữ Mộc chưa dừng lại, ả cố ý đặt mạnh cốc xuống bàn, ra lệnh. “Lấy cho tôi một ly cà phê.”
Liếc mắt nhìn ả, trợ lý hờ hững cầm cốc đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài văn phòng, mọi người nhanh chóng bao vây trợ lý, đặt câu hỏi. “Có chuyện gì vậy? Sao chị ta dám ngồi vào vị trí của chị Uông?”
“Chị Uông vì chuyện riêng nên nhờ cô ta tạm thời quản lý công ty.”
“Cái gì???”
Tất cả mọi người đều bị sốc, ai cũng phản đối quyết định này, và không bị thuyết phục bởi năng lực tắc trách của Cao Trữ Mộc.
Đảo mắt nhìn khuôn mặt bất mãn của đồng nghiệp, trợ lý chỉ có thể khuyên can. “Đây là quyết định của chị Uông. Chúng ta nên cố gắng hợp tác trong thời gian này. Bên dưới cổng tòa nhà ngày nào cũng có phóng viên, chị Uông quả thực không tiện đến công ty.”
Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị mở từ bên trong, Cao Trữ Mộc mặt mũi quạu cọ, lớn tiếng quở trách. “Tụ tập ở đây làm gì vậy hả? Có phải không muốn nhận lương nữa không?”
Trợ lý Tiêu Tử Dư xoay lưng về phía ả, đưa mắt ra hiệu, mọi người cúi đầu bặm môi quay về chỗ ngồi.
Thái độ bất mãn thiếu hợp tác của đồng nghiệp khiến Cao Trữ Mộc bực bội, không thỏa mãn được hư vinh trong lòng. Ả quay sang trút giận vào trợ lý vẫn đứng cầm cốc sứ bên cạnh.
“Không phải tôi bảo cô pha cà phê sao? Đứng đây làm gì? Hay việc này cũng không biết làm? Cần tôi chỉ dạy?”
“Vâng, vâng. Tôi mang đến ngay.”
Trợ lý trả lời qua loa, nhanh chân đi vào phòng trà nước.
Liếc nhìn những đồng nghiệp đang cúi đầu làm việc, Cao Trữ Mộc hừ lạnh, kiêu ngạo quay trở lại phòng làm việc.
Trợ lý đi vào phòng trà nước, chọn góc khuất rồi bấm số Uông Trữ Hạ.
“Chị Uông, bây giờ chị nói chuyện có tiện không?”
“Sao lại khách sáo vậy? Có chuyện gì sao?” Uông Trữ Hạ liếc mắt nhìn đồng hồ, không cần nghĩ cũng biết trợ lý gọi điện là vì chuyện gì.
“Chị Uông, em muốn hỏi về chị Cao.
Tại sao chị lại để chị ta quản lý công ty?”
Nghe được giọng nói ngập ngừng ái ngại của trợ lý, Uông Trữ Hạ ân cần hỏi ngược lại. “Có chuyện gì vậy? Tôi biết tính cách Trữ Mộc không dễ hòa đồng, cô lại quá thẳng tính, hai người rất dễ bất hòa…”
“Không, không phải do tính cách mà em nói đến công việc.” Trợ lý bối rối phân bua. “Chị Cao mới gia nhập công ty không lâu, làm việc chểnh mảng, không am hiểu thiết kế, không có lòng học hỏi. Làm quản lý mà không có tâm và sức thuyết phục, em sợ công ty sẽ bị phá hỏng.”
Uông Trữ Hạ rất thích tính cách thẳng thắn này của trợ lý Tiêu Tử Du, cô không giấu diếm suy nghĩ của mình.
“Tôi biết cô muốn nói gì. Tôi có sự sắp xếp cho việc này, mọi người làm theo lời tôi…”
Trợ lý Tiêu Tử Du ban đầu là mở to mắt sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu đáp ứng, lắng nghe cẩn thận từng chỉ dẫn của Uông Trữ Hạ.
“Chị Uông, em hiểu, vâng vâng. Em nhất định sẽ làm theo lời chị nói, chị yên tâm.”