Tại Mục gia.
Uông Trữ Hạ vừa bước vào cửa, người làm trong nhà và Quách quản gia đã vây quanh quan tâm.
“Cô Uông, cô đã khỏe chưa? Có khó chịu ở đâu không?”
“Đầu bếp hôm nay đặc biệt hầm canh gà ác cho cô, cô chịu khó uống nhiều vào cho nhanh khỏe.”
“Tôi có hái hoa oải hương mà cô yêu thích cắm vào phòng, hy vọng tâm trạng cô sẽ được thoải mái.”
Trước những lời ân cần quan tâm, Uông Trữ Hạ thấy ấm lòng, mỉm cười đáp lại. “Cảm ơn mọi người, tôi không sao.”
Cô quay sang nhìn Mục Anh Húc đứng nghiêm khắc bên cạnh, đẩy đẩy tay anh. “Anh đi làm đi. Ông chủ Mục thị không thể suốt ngày đi theo sau em. Trong nhà có nhiều người, em cũng sẽ tự chăm sóc bản thân. Đừng lo lắng.”
Mục Anh Húc hiểu rõ tính Uông Trữ Hạ, cô ghét nhất cảm giác bản thân là gánh nặng hoặc gây phiền phức cho người khác, nên anh gật đầu, không ngừng dặn dò. “Em cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, cần gì thì gọi người làm, nhớ chưa?”
Uông Trữ Hạ gật đầu.
“Nếu có chuyện gì phải gọi điện ngay cho tôi. Buổi trưa tôi quay về dùng cơm với em.
Uông Trữ Hạ cấu nhẹ eo anh, xấu hổ vì người làm xung quanh đang nhìn cô ngưỡng mộ. Mục Anh Húc bị cô đẩy ra cửa, lưu luyến nhìn cô rồi lên xe đến Mục thị.
“Mọi người quay về làm việc đi. Tôi không sao.” Uông Trữ Hạ ngượng ngùng nói rồi chậm rãi đi lên cầu thang tầng hai.
Ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng ký ức về lần ngã xuống cũng như nỗi đau mất con theo từng bước chân của cô, hiện lên ngày càng rõ nét. Bám tay vào tường để thân thể không lung lay, cô bặm môi kiên trì đi đến đứng bậc trên cùng của cầu thang.
Loading...
Cảm giác đứng đúng vị trí ngã ngày hôm đó như trải qua mất mát thêm lần nữa, tim Uông Trữ Hạ rất đau đớn.
“Tuy hôm đó Trữ Mộc giận mình, xô đẩy hơi mạnh, nhưng từ góc độ của chị ấy rõ ràng biết sau lưng mình là cầu thang, tại sao còn đẩy mạnh như vậy?” Uông Trữ Hạ không ngừng tự hỏi. “Giận dữ mất lý trí đến thế?”
Hiện tại đứng ở vị trí cao nhất trên cầu thang, tay bám tay vịn, Uông Trữ Hạ nhận ra nếu không dùng sức lực lớn, cô không thể ngã xuống cầu thang được.
Ở bệnh viện nhờ tin tức của cô y tá, Uông Trữ Hạ đột nhiên tỉnh táo, nhận ra sự bất thường ở Cao Trữ Mộc. Sức khỏe Cao Trữ Mộc có vấn đề và cả việc vô tình đẩy cô, nếu không dùng lực lớn, cô cũng không thể ngã được. Cô vội vàng muốn xuất viện là để về nhà kiểm chứng suy đoán của bản thân.
Suy nghĩ một lúc, cô gọi với xuống tầng. “Dì Phương, lên cháu nhờ một chút.”
Dì Phương là người đã cắt hoa oải hương mang vào cắm trong phòng Uông Trữ Hạ, lúc này đang lau bàn ghế dưới phòng khách, nghe tiếng gọi liền vâng lời đi lên tầng.
“Cô Uông, cô không khỏe chỗ nào?”
Uông Trữ Hạ mỉm cười trước sự quan tâm của người làm, cô chỉ tay đến vị trí trước mặt mình. “Dì đứng đây.”
Dì Phương nghe lời, khó hiểu nhìn cô.
“Dì đẩy cháu đi.”
“Hả???” Dì Phương ngẩn người vài giây, vội vàng xua tay từ chối. “Không, không. Cô Uông đừng nghĩ quẩn. Tôi không làm được chuyện đó. Cô Uông tốt như vậy, sao tôi nỡ đẩy cô.”
“Cháu muốn tái hiện lại chuyện đã xảy ra. Dì đừng lo, sẽ không có chuyện gì. Dì đẩy cháu đi.” Uông Trữ Hạ vội vàng vỗ về trấn an khi thấy dì Phương nhăn nhó như muốn khóc.
“Cô Uông, tôi già rồi, còn con nhỏ phải nuôi. Cô xảy ra chuyện gì, ông chủ sẽ giết tôi chết mất. Tôi không thể khiến cô bị thương.” Dì Phương chắp tay cầu xin, thiếu điều là quỳ xuống lạy lục cô.
Uông Trữ Hạ cũng hiểu được người làm trong nhà sợ Mục Anh Húc đến mức nào, cô đành hạ giọng giải thích cho yêu cầu vô lý.
“Dì Phương, cháu không phải muốn tự tổn thương bản thân. Cháu nghi hôm đó ngã xuống là âm mưu của Cao Trữ Mộc. Không phải chị ta vô tình, mà là cố ý đẩy cháu.”
Giọng Uông Trữ Hạ rất nhỏ như sợ người ngoài nghe được. Cô nghĩ đến việc người làm trong nhà bị Cao Trữ Mộc mua chuộc, dù sao ả cũng sống tại đây ba năm. Dì Phương là người làm mà cô thấy ưng ý và tin tưởng nhất.
“Cô Cao cố ý hại cô?” Dì Phương hét lên sợ hãi, rồi giật mình che miệng, hạ giọng thì thầm. “Tôi… tôi cũng không tin cô Cao.”
“Vậy nên, cháu cần dì giúp.” Uông trữ Hạ thuận theo lời nói, lần nữa đưa ra yêu cầu. “Cháu hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Không được. Tôi… cô đẩy tôi đi. Tôi đứng vào vị trí người bị đẩy.” Dì Phương vẫn không dám nhận lời, to gan đưa ra đề nghị. “Đúng vậy, cô đẩy tôi. Dù có ngã thì tôi cũng rất khỏe, sẽ không có vấn đề gì.”
Uông Trữ Hạ không thuyết phục được, dưới sự cương quyết của dì Phương đành chấp nhận kế hoạch đổi người.
Cô hít vào thở ra để gom dũng cảm, rồi dùng hết sức đẩy mạnh người dì Phương. Dì Phương tuy loạng choạng bước hụt xuống hai ba bậc thang, nhưng do tay cầm thanh vịn nên không hề ngã lăn xuống dưới.
“Cô phải dùng sức lớn hơn thì tôi mới ngã được.” Dì Phương bước trở về vị trí cũ, đưa ra đề nghị.
Uông Trữ Hạ lắc đầu, nụ cười méo xẹo. Trái tim cô nặng trịch, trong lòng, đã có câu trả lời. Nếu không phải cố ý, chỉ là tai nạn, Cao Trữ Mộc cũng không cần dùng sức lớn đẩy cô. Đây là cố ý.
Nhìn khuôn mặt buồn bã mệt mỏi của Uông Trữ Hạ, dì Phương bất an hỏi. “Cô không sao chứ? Có phải vừa rồi vận động mạnh nên mệt không? Tôi gọi bác sĩ riêng đến khám cho cô nhé?”
“Cháu không sao.” Uông Trữ Hạ lắc đầu cười khổ, sóng mắt tràn lên lớp nước mỏng.
Cô vội quay đầu không để người ngoài nhìn thấy, lời nói chìm dưới từng bước chân nặng nề quay về phòng. “Húc nói đúng. Mình là đứa ngu nhất trần đời. Hóa ra, bản chất của con người đã ăn sâu vào máu là không thể thay đổi.”
Dì Phương nhìn Uông Trữ Hạ cô đơn bước vào phòng, thông minh đoán ra lý do.
“Mình có nên gọi điện cho ông chủ để báo cáo việc này? Hay bây giờ xuống nói đầu bếp làm món cô Uông thích ăn để tâm trạng bớt buồn?” Dì Phương đi nhanh xuống tầng, muốn tìm Quách quản gia thương lượng, thì bất ngờ gặp Cao Trữ Mộc đi xăm xăm vào nhà.
Cơn tức giận bất bình giùm chủ nhân bùng lên trong lòng, dì Phương châm biếm hỏi. “Làm chuyện ác độc thiếu tình người như vậy mà vẫn còn dám vác mặt về. Thật không biết xấu hồ!”
Cao Trữ Mộc từ sân bay trở về bệnh viện tìm Uông Trữ Hạ, được cho biết cô đã xuất viện nên nhanh chóng quay về Mục gia, không nghĩ đến vừa vào cửa đã bị một người làm ăn nói xấc xược.
Ả nổi giận đùng đùng. “Dù chỉ là một người làm hạ tiện, dám ăn nói hỗn láo với tôi? Dì quyền gì dám chỉ tay vào mặt tôi thế hả?”
“Cô Cao chỉ là khách của Mục gia.” Dì Phương đanh đá đáp lại.
“Tôi là chị gái Uông Trữ Hạ!”
“Chị gái mà hãm hại em? Thật nhục nhã khi cùng huyết thống với cô Cao.” Dì Phương đốp chát không chút sợ hãi khiến sắc mặt Cao Trữ Mộc tái mét.
“Hỗn láo!” Cao Trữ Mộc giơ cao tay sấn tới, muốn tát vào mặt dì Phương.
“Dừng lại!” tiếng quát vang lên cùng lúc cổ tay ả bị giữ chặt.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc tức giận thu tay lại, vẻ mặt bất đặc dĩ chỉ vào dì Phương, giọng ngọt lịm. “A Hạ, em xem người làm trong nhà này.
Quá hỗn láo và ngỗ ngược. Em không thể dung túng cho bọn họ.”
“Trữ Mộc, đừng nóng giận. Dì Phương cũng làm việc lâu năm trong Mục gia, tính tính nóng nảy nhiều lúc ăn nói hồ đồ, nhưng làm việc rất chuyên tâm. Bỏ qua đi.”
“Em quá hiền lành thiện lương. Chị chỉ giúp em dạy đỗ người làm để họ hiểu rõ thân phận của mình.”
“Được rồi, đừng giận nữa.”
Uông Trữ Hạ nháy mắt ra hiệu với dì Phương. Dì Phương cúi đầu với cô rồi rời đi.
Cao Trữ Mộc bất mãn nhìn theo.
“Em quá dễ dãi và mềm lòng.”
Những lời nói của ả khiến Uông Trữ Hạ thấy mỉa mai, cô nói đầy ẩn ý. “Đúng vậy, là do em mềm lòng dễ tin người.”
Cao Trữ Mộc không nghe ra lời châm biếm, ả quan sát vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của Uông Trữ Hạ, tin tưởng Uông Trữ Hạ không nghỉ ngờ, nên giả vờ diễn nốt vai tức giận.
“Em không biết dì ấy đặt điều thế nào đâu. A Hạ, em phải tin chị. Ngày hôm đó chị thực sự không cố ý đẩy em.
Chị quá nóng giận nên không chú ý đến bậc thang.”
Nhìn ánh mắt khổ sở của Cao Trữ Mộc, trái tim Uông Trữ Hạ chết dần, cơ thể lạnh lẽo, gai ốc nổi đầy tay vì sợ hãi trước tâm hồn ác độc của ả.
Kỹ năng diễn xuất của Cao Trữ Mộc thật tốt. Nói dối mà mặt không đỏ, giọng không lạc nhịp.
Uông Trữ Hạ cười nhẹ, vỗ nhẹ vào tay ả thân mật. “Em tin chị không cố tình.”