Nghe đề nghị của Uông Trữ Hạ, mặt Mục Anh Húc trầm xuống tối đen.
Anh có thể chiều chuộng Uông Trữ Hạ trong mọi việc, thậm chí chấp nhận Cao Trữ Mộc sống tại Mục gia, nhưng không bao gồm việc đồng ý Cao Trữ Mộc quay về Mục thị làm việc.
Uông Trữ Hạ nhìn lên mày cau có của anh, ngập ngừng hỏi. “Sao vậy? Có gì rắc rối sao?”
Mục Anh Húc uyển chuyển nói để cô không thất vọng. “Cao Trữ Mộc là tự động thôi việc ở Mục thị, Mục thị có quy định không tái tuyển dụng những người nghỉ việc.”
Giọng anh trịnh trọng nghiêm túc. “Nếu tôi để cô ta quay về làm việc, các nhân viên trong công ty sẽ coi thường quy định. Điều này ảnh hưởng không khí làm việc cũng như sự công bằng liêm chính trong nội quy. Tôi sẽ không tuyển cô ta.”
Mục Anh Húc dùng quy tắc công bằng trong công ty, không phải anh không muốn giúp, mà anh không thể giúp đỡ, Uông Trữ Hạ hoàn toàn tin tưởng.
Cao Trữ Mộc đảo mắt qua Mục Anh Húc, im lặng. Anh có thể lừa Uông Trữ Hạ ngu ngốc, chứ không thể lừa một người từng là quản lý cấp cao trong Mục thị, ả biết rõ các quy định của công ty.
Với địa vị cao nhất Mục thị, Mục Anh Húc có toàn quyền đưa người đến công ty làm việc, nhưng anh sử dụng quy định để từ chối đề nghị của Uông Trữ Hạ, chứng tỏ anh không chấp nhận Cao Trữ Mộc dính dáng đến Mục thị.
Cao Trữ Mộc cảm thấy buồn cười, ả hiện tại không sân si, không làm bất cứ điều gì nguy hiểm, nhưng trong mắt Mục Anh Húc, å luôn là thứ cần đề phòng.
Ả không vạch trần, ngược lại cười nhẹ thuyết phục Uông Trữ Hạ. “Được rồi, A Hạ, đừng làm khó anh ấy nữa. Chị có thể tìm được công việc như ý muốn. Nhất định sẽ giải quyết và sắp xếp ổn thỏa công việc và nơi ở. Yên tâm đi!”
“Đừng vội vàng hấp tấp mà chọn bừa công việc. Công việc phù hợp bản thân vừa yêu công việc vừa thoải mái, vẫn hơn phải không? Chị chỉ cần nhớ, em luôn ủng hộ chị.” Uông Trữ Hạ gật đầu hài lòng, thật tâm khuyên nhủ.
“Hóa ra an ủi động viên của người thân ấm áp đến vậy.” Cao Trữ Mộc xúc động nói với Uông Trữ Hạ.
Hai người bật cười vui vẻ.
Cao Trữ Mộc kéo va li trở lại căn phòng trên tầng, lưng ả dựa vào cánh cửa đóng kín. Ở nơi không có người ngoài, xúc động trên mặt Cao Trữ Mộc nhanh chóng thay thế bằng sắc bén khôn khéo.
“Lương thiện của Uông Trữ Hạ thật đáng sợ, có thể khiến lòng người khác mềm yếu theo. Hừ!!! Để đạt được mục đích, dù phải tàn nhẫn, mình cũng không dừng.”
Trong phòng khách, nhìn Cao Trữ Mộc đi lên tầng, Mục Anh Húc lắc đầu, trầm ngâm ngồi trên sô pha.
Thấy cảm xúc của anh có chút phiền muộn, Uông Trữ Hạ thận trọng hỏi. “Ai làm anh tức giận?”
Anh không trả lời, nhàn nhạt nhìn cô.
Loading...
Quách quản gia và người hầu đều rời đi từ lâu, phòng khách lúc này còn hai người.
Uông Trữ Hạ đã miễn dịch với sự lạnh lẽo xa cách này, cô bĩu môi đi đến gần, kéo tay anh ra, dạng chân ngồi lên đùi anh, đùa nghịch hỏi. “Ánh mắt đó là sao? Em là người khiến anh không vui?”
Cô như có như không cọ mũi mình di chuyển khắp mặt anh, cơ thể nũng nịu chờ đợi câu trả lời.
Nhìn vẻ lẳng lơ quyến rũ của cô, Mục Anh Húc vừa yêu vừa giận. “Ngu ngốc! Em có biết nuôi ong tay áo là thế nào không? Lại còn muốn cô ta quay về làm việc ở Mục thị? Em không nghĩ cô ta đang tìm cách tiếp cận tôi sao?”
“Ý anh là…”
“Cao Trữ Mộc thèm muốn chồng em!” Mục Anh Húc rít lên, hung dữ nhìn cô. Uông Trữ Hạ cứng đờ đúng hai giây, sau đó bật cười khanh khách, cười giòn đến mức nước mắt ứa ra.
“Anh được nhiều người theo đuổi đến mức ảo tưởng quá không?” Cô chỉ vào mũi anh, nhạo báng.
“Cao Trữ Mộc và Khương Giang đã kết hôn, hai người đó là vợ chồng. Tuy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Trữ Mộc chắc chắn rất yêu Khương Giang thì mới nguyện ý trả giá nhiều trong thời gian qua. Làm sao có chuyện Trữ Mộc còn tình cảm với anh. Điều này nghe thôi cũng buồn cười.”
Mục Anh Húc không trả lời, đăm đăm nhìn cô. Uông Trữ Hạ chột dạ, bỏ tay xuống, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều.
“Do anh khó tính và không thích gần gũi với ai nên mới nhìn Trữ Mộc khắt khe. Chị ấy không xấu vậy đâu.”
Tự nhiên anh thấy khó chịu một cách khó hiểu trước vẻ ngây thơ khờ khạo của cô. Anh nhấc cô ngồi xuống bên cạnh, đứng lên đi thẳng về phòng. Anh cần làm nguội cái đầu, nếu không sẽ không thể kìm chế được mà lột quần cô, đánh vào mông cô một trăm roi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, khóe miệng đang cười của cô hạ xuống, trợn tròn mắt ngỡ ngàng. “Không nhẽ nói xấu anh mấy câu, cũng giận?”
Không ai trả lời Uông Trữ Hạ.
Về những tin đồn trên mạng, dư luận ngày càng tẩy chay Lộ Thanh Phong.
Mục Anh Húc phủ nhận quan hệ bạn bè giữa Lộ Thanh Phong và Uông Trữ Hạ, điều này khiến Lộ Thanh Phong rơi vào tình huống khó xử. Hắn từng tuyên bố với truyền thông hai người là bạn bè, lại bị Mục Anh Húc vả thẳng mặt, lộ ra tình bạn đó là không tồn tại.
Lượng fan hâm mộ khổng lồ ngày càng giảm, chuyển sang chán ghét và không ngừng châm biếm việc lăng xê quá lố.
Trước tình cảnh gian nan của Lộ Thanh Phong, một quản lý có quan hệ tốt thuyết phục Lâm Mộng Như. “Tôi nghĩ cô nên giúp đỡ anh ấy. Cô cũng không muốn nghệ sĩ do mình dẫn dắt từ đầu trở lại điểm xuất phát, đúng không?”
“Là do anh ta tự chuốc lấy.” Giọng Lâm Mộng Như thờ ơ. “Vì cậu ta, tôi còn hạ mình đi uống rượu với chủ đầu tư, bị cuốn vào scandal, nhưng cậu ta là loại ăn cháo đá bát, lợi dụng người cùng hợp tác, thật kinh tởm”
Trước lời khó nghe của cô, vị quản lý kia ra hiệu, nhưng Lâm Mộng Như không ngừng nói, giọng cô giễu cợt mỉa mai. “Tôi đã làm hết trách nhiệm của một quản lý. Cậu ta nợ tôi, và bây giờ đang phải trả lại. Thật đáng đời.”
“Cô luôn mong chờ ngày tôi rơi xuống vũng bùn?” Đột ngột sau lưng cô vang lên giọng nói gay gắt.
Lâm Mộng Như quay lại, lọt vào ánh mắt căm ghét của Lộ Thanh Phong, hắn đã nghe được toàn bộ lời nói xấu sau lưng.
Vị quản lý kia vội ngăn cản cuộc cãi vã sắp sửa xảy ra, nhưng Lộ Thanh Phong gạt phắt đi, cảm xúc của hắn đang mất kiểm soát. “Cô làm quản lý cho tôi bao nhiêu năm, một chút thành tựu cho nghệ sĩ dưới trướng cũng không có. Đây là do năng lực cô kém hay căn bản cô trù dập người có tài như tôi?”
Câu hỏi của Lộ Thanh Phong khiến Lâm Mộng Như cảm thấy ớn lạnh, giờ cô hiểu rõ loại người bạc bẽo vô ơn là như thế nào.
Cười khẩy, Lâm Mộng Như từng bước đến gần Lộ Thanh Phong, ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn hắn. “Không nói đến khả năng của Mục Anh Húc, chỉ cần năng lực của tôi, nếu muốn cậu biến mất khỏi giới giải trí chỉ là một lần nhấc tay. Cậu tiếp tục giữ tính cách tự mãn ngu si này để lăn lộn trong ngành giải trí, sớm muộn tự mình hại mình.”
Dứt lời, Lâm Mộng Như kiêu hãnh rời đi, để mặc Lộ Thanh Phong run rẩy vì tức giận. Hắn bẽ mặt vì bị cô mắng chửi ngay trước mặt quản lý và các đồng nghiệp khác.
Hắn muốn đuổi theo để làm cho ra nhẽ, nhưng bị tiếng quát tháo từ sau lưng làm lạnh sống lưng. “Cậu tính làm gì? Cậu không muốn làm việc nữa phải không? Công ty chưa đủ lộn xộn vì trò vặt của cậu hả?”
Ngụy Bác Văn không biết xuất hiện từ lúc nào, ông ta đi đến nhìn Lộ Thanh Phong từ trên xuống dưới. “Cậu nghĩ bản thân dùng Uông trữ Hạ để xào nhiệt độ, lăng xê bản thân là thông minh? Cậu chưa rõ vị trí của bản thân đúng không?”
Uông Trữ Hạ làm thư ký một thời gian bên cạnh Ngụy Bác Văn, ông ta rõ tính cách nóng nảy của cô, chắc chắn nhờ Mục Anh Húc xử lý nhanh tình huống, nếu không cô ta đã đến tìm Lộ Thanh Phong hai mặt một lời rồi.
Ngụy Bác Văn chưa quên trợ lý của Mục Anh Húc từng truyền đạt lời của Mục Anh Húc cho ông, anh ta không quy kết trách nhiệm cho công ty Thụy Giai, nhưng cần Thụy Giai có xử phạt hợp lý cho kẻ chủ mưu sự kiện này.
“Cậu xúc phạm ai thì không xúc phạm, lại phạm lên đầu Mục Anh Húc. Thật ngu dốt!” Ngụy Bác Văn nhìn Lộ Thanh Phong với ánh mắt thương tiếc.
Lộ Thanh Phong vẫn kiêu ngạo đáp lời, tự cho mình là đúng. “Thì sao? Sớm muộn gì tôi cũng thành công, nổi tiếng và có tiếng nói hơn hắn.”
Lời nói ngạo mạn cùng thái độ hống hách của hắn khiến người xung quanh cười nhạo báng. Ngụy Bác Văn gật đầu đồng ý, giọng rét buốt hờ hững.
“Đúng vậy, tương lai của cậu rất rộng lớn. Công ty nhỏ của tôi không chứa nổi người tài năng như cậu.”
Lộ Thanh Phong sửng sốt, vội vàng túm lấy tay áo Ngụy Bác Văn. “Sếp nói vậy là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ. Công ty Thụy Giai hủy hợp đồng với cậu.” Ngụy Bác Văn phất tay áo bỏ đi.
Quản lý và vài đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng nhanh chóng quay về làm việc, coi sự có mặt của Lộ Thanh Phong là không khí.
Công ty giải trí Thụy Giai cố ý đưa ra thông báo Lộ Thanh Phong vì không tuân theo sự sắp xếp của quản lý, tự tung tự tác lăng xê đánh bóng bản thân ảnh hưởng đến danh dự của công ty, bị chấm dứt hợp đồng vĩnh viễn.
Một diễn viên bị chấm dứt hợp đồng trên truyền thông, bị đóng băng mọi vai diễn và các chương trình tiết mục, không một nơi nào dám tuyển diễn viên có tai tiếng. Lần này, Lộ Thanh Phong chính thức tạm biệt làng giải trí.
Mọi thứ vồ vập đến quá nhanh ngoài dự liệu, khi Lộ Thanh Phong nhận ra thì bản thân hắn đã sa sút đến mức chỉ có thể làm người mẫu quảng cáo trong một cửa hàng nhỏ trên phố.
Gieo nhân nào gặt quả nấy. Lâm Mộng Như khi vô tình biết tin tức mới nhất về Lộ Thanh Phong, chỉ có thể cảm thán trong lòng.
Trong thời gian đó, chuyện ly hôn của Cao Trữ Mộc cũng được tiến hành.
Tại cửa sở pháp lý, Cao Trữ Mộc lo lắng đi lại sốt ruột, trên tay ả là tập hồ sơ có chứng minh thư cùng giấy đăng ký kết hôn.
“Người hẹn là anh ta, không thể nào lừa mình rồi không đến.” A cắn môi lẩm bẩm, bộ vest sang trọng xinh đẹp trên người càng khiến khí chất lạnh lùng sắc sảo của ả được bộc lộ rõ nét.
Mười phút sau, Khương Giang xuất hiện, tia kinh diễm thoáng qua trong mắt hắn khi nhìn thấy bộ dáng Cao Trữ Mộc. Tuy nhiên, giọng nói của hắn mang theo đầy chế nhạo.
“Em rất muốn ly hôn với tôi, đúng không? Năm phút nữa mới tới giờ hẹn.”
“Câu hỏi này không phải rất kệch cỡm khi chúng ta đang đứng tại đây?” Câu trả lời của Cao Trữ Mộc rất thờ ơ.
“Người duy nhất muốn là em.” Cao Trữ Mộc tái mét mặt nhìn Khương Giang, giọng nói lo lắng khẩn trương. “Hiện tại ly hôn sẽ tốt cho anh. Chỉ cần ly hôn với em, anh sẽ không vướng mắc đứng giữa hai người phụ nữ, cũng không cần rời bỏ công ty.”
“Với tôi, nhiều thứ quan trọng hơn sự nghiệp.” Khương Giang cắt ngang lời ả, cười gắn. “Chắc em cũng chẳng tin tôi có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng.” Xem thường len lỏi trong lời nói, Cao Trữ Mộc ngây người trước thái độ thiếu hợp tác của Khương Giang. Á bặm môi trầm mặc.
Khương Giang nhét tay túi quần, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng quay lại xoáy thẳng vào mắt Cao Trữ Mộc, cười tự giễu. “Thời điểm, cướp lại em từ thần chết, tôi vẫn tưởng cuối cùng em cũng nguyện ý chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nghĩ em đã bắt đầu yêu tôi, dù không nhiều, nhưng hóa ra là tôi ảo tưởng. Em chưa từng đặt tôi trong lòng.”
“Em.”
Khương Giang lắc đầu từ chối lời giải thích giả tạo, hắn bước đến gần ả, cách một bước chân, từ trên cao nhìn xuống, từng chữ được nhấn mạnh.
“Em có thể phủ nhận nhưng trái tim em là người hiểu rõ nhất. Em nghĩ ly hôn với tôi, trở lại là một người độc thân, rồi có quan hệ thân thiết với Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc sẽ bố thí ánh mắt khác cho em hả?”
Khương Giang bật cười khùng khục. “Mộc Mộc, tỉnh lại đi. Làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác sẽ bị trời phạt.”
Lời nói như mũi tên xuyên thẳng vào lòng Cao Trữ Mộc, ả trợn mắt tức giận, quát lên. “Anh nói nhảm gì vậy? Ly hôn là kết quả tốt nhất cho tôi và anh, đừng vì thế mà xúc phạm và vu khống tôi.”
Thất vọng trong lòng Khương Giang đã lớn đến nỗi, lời hắn nói như một sự giải thoát, như một lời giãi bày sự thật.
“Em cố tình sắp xếp để Uông Trữ Hạ chứng kiến mẹ không thích em, tình phơi bày oan ức đáng thương của bản thân để cô ấy mềm lòng. Em lợi cố dụng tính cách nóng nảy của mẹ tôi để làm bàn đạp thuận lợi đến Mục gia ở. Em giả bộ tình cảm chị em thân thiết để có được lòng tin của Uông Trữ Hạ nhưng ngấm ngầm muốn hại chết con của Uông Trữ Hạ bằng nhiều kế hoạch vô tình.
Cao Trữ Mộc đứng chôn chân tại chỗ, ả choáng váng khi bị moi móc suy nghĩ thật trong lòng.
“Em tưởng kế hoạch không kẽ hở?
Không chỉ tôi nhìn ra hành vi đầy sơ hở của em, Mục Anh Húc là tên cáo già, cậu ta đã đề phòng em từ lâu rồi.”
Phòng bị của Mục Anh Húc, ả cảm nhận được. Vậy mà lâu nay ả nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình đủ che đậy.
Khương Giang không nhìn vẻ chết lặng của ả, hắn lấy chứng minh thư của bản thân, nặng nề nói. “Mộc Mộc, sai lầm hiện tại chưa đủ lớn, em nên dừng tay trước khi quá muộn. Về chuyện ly hôn, lần cuối cùng cho phép tôi được nuông chiều theo mong muốn của em.”
Lòng hắn đến lúc này đã chết. Hắn đọc được suy tính của Cao trữ Mộc, chần chừ rất nhiều lần để ả thay đổi tâm tư, nhưng kết quả hắn cũng chỉ là con cờ trong kế hoạch của ả.
Có lẽ, hắn đã đến lúc dừng lại đoạn tình cảm này.
Sắc mặt tái xanh của Cao Trữ Mộc dần trở lại bình thường, nhìn giấy tờ trên tay hắn, ả bình tĩnh nói. “Anh hiểu con người tôi, thì càng nên rõ bản chất cố chấp của Cao Trữ Mộc này.”
Hai người nhìn nhau, cùng song song bước vào sảnh, đi tới bàn làm việc của nhân viên pháp lý.
Thủ tục rất đơn giản, nhân viên pháp lý hỏi họ vài câu, sau đó giấy tờ được hoàn thiện rất nhanh.
Trước khi Cao Trữ Mộc hạ bút ký tên, Khương Giang giãy giụa lần cuối, đặt câu hỏi. “Em sẽ không hối hận?”
Cao Trữ Mộc chớp mắt, khuôn mặt không mang theo cảm xúc. “Em không bao giờ để bản thân có đường lui.”
Dứt lời, Cao Trữ Mộc ký tên rất dứt khoát, nét chữ tàn nhẫn đâm thẳng vào tim Khương Giang.
Nhìn ả ký tên gọn gàng phóng khoáng, trái tim Khương Giang bị khoét rỗng một lỗ thật to, hắn thấy châm chọc, cười tự giễu, lằng lặng cầm bút ký tên, nhủ thầm trong lòng. “Em muốn, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu.”
Sau khi nhận được giấy ly hôn, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người hoàn toàn kết thúc.