Mục Niệm nhảy phắt lên, trốn sau ghế sô pha, thò mặt lấp ló nhìn Cao Trữ Mộc đầy cảnh giác.
Uông Trữ Hạ choáng váng, bước đến hỏi.
“Niệm Nhi, con làm sao vậy? Sao không chào dì Trữ Mộc?”
Nghe thấy tiếng mẹ, bé như giật mình tỉnh táo, nén sợ hãi vào lòng, chạy bình bịch đến bên cạnh Uông Trữ Hạ, dang hai tay ra bảo vệ.
“Không được bắt nạt mẹ Hạ Hạ! Dì phù thủy đến đây làm gì? Con bảo ông Quách sang hàng xóm mượn con chó về cắn dì đấy.”
Uông Trữ Hạ và Cao Trữ Mộc chết đứng trước lời đe dọa của Mục Niệm.
Uông Trữ Hạ ngồi xuống, kéo bé vào lòng, thủ thỉ nói.
“Niệm Nhi. Dì Trữ Mộc không phải phù thủy. Mẹ cũng không bị bắt nạt, con hiểu lầm dì Trữ Mộc rồi. Dì Trữ Mộc là chị gái của mẹ. Niệm Nhi không nên ghét dì.”
Mục Niệm nhíu mày nhìn mẹ, không chịu tiếp thu thông tin mới này.
Cao Trữ Mộc phức tạp nhìn Mục Niệm. Bé không còn là đứa bé đỏ hỏn nằm trong tay cô, bây giờ đã cao hơn trước, gương mặt bớt vẻ non nớt và giọng nói sắc bén đầy gai góc. Chị ta thận trọng đến gần, ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi.
“Mục Niệm rất sợ dì?”
Bé bặm môi hồi lâu mới thấp giọng nói.
“Để bảo vệ mẹ Hạ Hạ, con sẽ hết sợ.”
“Dì không bắt nạt mẹ Hạ Hạ, dì hứa.” Cao Trữ Mộc gượng cười, không thể chối bỏ quá khứ chị ta từng rất tàn nhẫn với đứa trẻ này, ăn năn trong lòng chị ta là thật lòng.
“Mục Niệm, dì muốn xin lỗi con.
Ngày trước sống chung, dì không tốt với con, vì nhỏ nhen ích kỷ mà bắt nạt ăn hiếp con. Xin lỗi con, dì sai rồi. Hy vọng con cho dì cơ hội sửa sai.”
Mục Niệm há hốc miệng trước lời nói xin lỗi nghiêm túc của Cao Trữ Mộc, bé quay sang mẹ, thấy Uông Trữ Hạ mỉm cười gật đầu động viên. Liều cau mày suy nghĩ thật giả trong lời nói.
“Con sẽ cố gắng tha thứ cho dì, nếu dì ngoan ngoãn không lén lút bắt nạt mẹ Hạ Hạ. Vết thương này…” Mục Niệm giơ cánh tay ra, bên trên có hai vết sẹo mỏng nhưng khá dài.
“… hết đau rồi. Con là đàn ông sẽ không chấp nhặt một cô gái yếu đuối. Dì ngoan, con sẽ tha thứ.”
Uông Trữ Hạ ôm con trai vào lòng, hôn trán bé, ánh mắt tránh đi vết sẹo trên tay.
Cao Trữ Mộc lau nước mắt, luôn miệng hứa sẽ thay đổi.
Quá khứ đã qua, nhưng vết sẹo vẫn còn. Cho dù Mục Niệm trưởng thành theo năm tháng, thì hồi ức về một dì phù thủy từng tồn tại trong tuổi thơ của bé vẫn là sự thật không thể chối bỏ.
Cao Trữ Mộc chỉ có thể từng bước lấy lại hảo cảm của bé. Chị ta ngồi trên thảm cùng chơi siêu nhân với Mục Niệm, Uông Trữ Hạ mỉm cười nhìn hai người, rồi yên tâm đi ra ngoài gọi điện cho Mục Anh Húc. Loading...
“Em đưa chị ấy về Mục gia, anh không trách em chứ?” Sau khi trình bày chi tiết hoàn cảnh Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ bồn chồn hỏi.
“Em là nữ chủ nhân Mục gia, chuyện trong nhà đều do em sắp xếp.” Mục Anh Húc thầm hài lòng trước câu hỏi của cô.
“Để tôi gọi điện báo A Giang. Nếu anh ta biết vợ mình bị đối xử như người làm, sẽ tự khắc biết sắp xếp.”
“Đừng! Khương Giang không biết sau lưng bà Khương đối xử với Trữ Mộc như thế nào. Đây không phải việc của chúng ta, hãy để Trữ Mộc tự nói rõ, hoặc chính anh ta phát giác ra.”
Uông Trữ Hạ ngăn cản với chút ác ý trong lòng. Cô nghĩ Khương Giang không chăm sóc được cho vợ mình, hắn cần phải chịu chút trừng phạt.
Mục Anh Húc bị cô thuyết phục, đồng ý tùy cô sắp xếp. Anh cúp máy tiếp tục tăng ca đến đêm.
Dưới sắp xếp của Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc dọn vào Mục gia, những người làm trong nhà đối xử với chị ta rất tôn trọng và lịch sự. Điều này khiến Cao Trữ Mộc cảm nhận rõ bản thân là một vị khách, không hơn không kém.
Mục Anh Húc kết thúc công việc đã gần nửa đêm, khi anh về tới Mục gia, chỉ còn Quách quản gia chưa ngủ.
“Ông chủ, ngài có muốn dùng bữa khuya không?” Quách quản gia quan tâm đến sức khỏe Mục Anh Húc.
“Không cần. Ông đi nghỉ ngơi đi.” Mục Anh Húc lắc đầu, đi về phía phòng khách khiến quản gia ngạc nhiên.
“Tối nay ngài ngủ phòng khách à?”
“Tôi sợ làm ồn đánh thức Hạ Hạ.” Mục Anh Húc ra hiệu im lặng, nhỏ giọng hỏi.
“Hôm nay em ấy ăn tối được nhiều không? Triệu chứng nôn nghén thế nào? Mục Niệm có quấy phá không?”
Quách quản gia báo cáo chi tiết các câu hỏi, lòng thầm mừng cho Uông Trữ Hạ có một người chồng tốt.
Sáng hôm sau thức dậy, Uông Trữ Hạ ngạc nhiên vì bên cạnh không có người ôm cô ngủ như mọi ngày. Xuống dưới nhà, cô nhìn thấy áo khoác của anh treo trên mắc, ngạc nhiên hỏi quản gia.
“Húc trở về đêm qua?”
“Vâng, ông chủ sợ làm ồn cô nên đã đến phòng khách ngủ.” Quách quản gia vừa dứt lời, Mục Anh Húc với khuôn mặt hốc hác đi xuống cầu thang, vẻ mệt mỏi nói rõ đêm qua anh nghỉ ngơi không tốt.
“Đêm qua anh mấy giờ về? Công việc bận rộn lắm hả? Em có giúp được gì không?” Uông Trữ Hạ bước nhanh tới, đau lòng nhìn anh. Cô luôn cố gắng đợi anh về ngủ vào ban đêm, nhưng do thai nghén, cô ngủ quên lúc nào không hay.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, Mục Anh Húc vòng tay ra sau lưng ôm nhẹ eo cô, cúi đầu hôn trán, mí mắt, chiếc mũi cao thẳng, cắn cắn môi cô chán chế, rồi mới trả lời.
“Tôi sợ làm ồn con gái.”
Cô đẩy bàn tay sờ soạng bụng mình ra, bĩu môi.
“Ai nói là con gái? Niệm Nhi muốn em trai.”
“Tôi muốn có một cô công chúa đáng yêu như em. Nếu Mục Niệm thích em trai, chúng ta năm sau lại sinh thêm bé nữa.” Mục Anh Húc vứt liêm sỉ, tiếp tục liếm môi cô đùa giỡn.
Lời nói của anh làm mặt cô nóng bừng, ngượng ngùng quay đi nhưng bị anh cường ngạnh xâm chiếm đôi môi, làm sâu nụ hôn hơn.
Quách quản gia đã rời đi từ lúc nào, để lại không gian cho đôi chim câu thân mật.
Đúng lúc Cao Trữ Mộc đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cảnh tượng khiến người đỏ mặt, khựng lại vài giây, cũng không tiến đến phá đám.
Cao Trữa Mộ vừa xoay lưng đã bị Uông Trữ Hạ nhìn thấy, liền cấu eo Mục Anh Húc, đẩy anh ra rồi gọi với lên cầu thang.
“Trữ Mộc, chị dậy rồi hả? Xuống ăn sáng với mọi người.”
Cao Trữ Mộc không thể làm gì hơn, đành đi xuống phòng khách.
“Tối qua chị ngủ ngon không?” Uông Trữ Hạ niềm nở chào đón.
“Rất tốt. Cảm ơn em!” Nhẹ nhàng trả lời, nhưng ánh mắt Cao Trữ Mộc khéo léo tránh né nhìn thẳng Mục Anh Húc. Thâm tâm chị ta muốn từ bỏ đoạn tình cảm vô vọng kia, nhưng nhìn thấy Mục Anh Húc, trái tim vẫn rung động, điều này lý trí chưa thể khống chế hoàn toàn.
Cao Trữ Mộc biết rõ Uông Trữ Hạ đối xử với mình rất tốt, nên mọi hành xử với Mục Anh Húc cố gắng tự nhiên nhất có thể. Dù đáy lòng còn yêu, nhưng chị ta tin sẽ hết vào một ngày không xa.
Thái độ chuyển biến khác trước của Cao Trữ Mộc đủ khiến Mục Anh Húc hài lòng. Anh thở dài nói với Uông Trữ Hạ khi cô tiễn anh ra xe đi làm.
“Cao Trữ Mộc thực sự thay đổi”
Tại Mục thị, trong văn phòng cao cấp nhất, Mục Anh Húc cẩn thận phê duyệt tài liệu do thư ký Trần Hiên đưa vào. Hạ bút ký chữ cuối cùng, anh đưa Trần Hiên, chỉ thấy hắn ngẩn ngơ nhìn vào điểm mông lung nào đó trong phòng. Rõ ràng tâm hồn đã đi hoang.
“Thư ký Trần Hiên!!!”
Mục Anh Húc gọi đến lần thứ hai, Trần Hiên mới hoàn hồn. Nhìn tập tài liệu đẩy đến trước mặt, Trần Hiên cúi đầu xin lỗi vì sự lơ đễnh của mình.
“Có chuyện gì có thể làm khó được vị thư ký cáo già của chúng ta?”
Thư ký Trần Hiên không bận tâm biệt danh Mục Anh Húc đặt, hắn thành thật nói.
“Tôi đang tự hỏi hành động nào của một người đàn ông sẽ gây ấn tượng với một cô gái?”
“Anh nên hỏi tôi ngay từ đầu, trước khi ngồi vật vã suy nghĩ một mình.” Mục Anh Húc vênh váo tự đắc.
“Dù sao tôi cũng có hai mặt con, kinh nghiệm hơn đàn ông độc thân ế vợ”
Khóe miệng Trần Hiên giật giật, cúi đầu xin ý kiến. Dù sao độ dày da mặt của cấp trên, hắn không thể so sánh.
Dưới ý tưởng to lớn của Mục Anh Húc, chiều cùng ngày Lâm Mộng Như đang trong thời gian bị giảm lượng công việc vì tin đồn, cô ở nhà không đến công ty thì nhận được điện thoại của thư ký Trần Hiên.
“Có chuyện gì?”
“Em nhìn ra ngoài cửa sổ.”
“Hả?” Lâm Mộng Như xoay đầu nhìn khung cửa sổ, bối rối hỏi.
“Ngoại trừ mây trắng, có gì mới mẻ đâu?”
“Đi tới cửa sổ và nhìn xuống.”
Cô cau mày trước giọng ra lệnh nhưng mang theo nghi hoặc đến gần cửa sổ, thò đầu ra ngoài tò mò. Cảnh tượng trước mặt khiến cô sốc đứng tim.
Trần Hiên đứng chính giữa tâm một trái tim màu đỏ, trái tim là một rừng hoa hồng, đứng rìa xung quanh là các bé gái khoảng sáu bảy tuổi, trên tay và đặt cạnh chân là những quả bóng hình trái tim có treo bên dưới một bông hoa hồng đỏ.
Vây ngoài cùng là rất đông người đi đường cầm điện thoại quay chụp. Trước khi cô kịp hoảng sợ thì Trần Hiên mặc vest đen nghiêm chỉnh, cầm loa dõng dạc nói.
“Lâm Mộng Như, anh yêu em!”
Nhịp tim của Lâm Mộng Như tăng nhanh, giọng cô run rẩy lợi hại, khàn khàn nói vào điện thoại.
“Anh giết chết tôi đi…”
Thư ký Trần Hiên không trả lời cô, hiên ngang giơ loa lên, nhấn từng chữ.
“Lâm Mộng Như, anh yêu em! Lâm Mộng Như, anh yêu em …”
Người vây xem ngày càng đông, Trần Hiên đứng đúng trung tâm chú ý, lưng toát mồ hôi hột, nhưng bản lĩnh không đổi sắc mặt trên thương trường khiến giọng hắn không run, không vấp, mà ngày càng nồng nàn đến đáng sợ.
Lâm Mộng Như cầu xin hắn trên điện thoại.
“Anh không dừng lại, tôi sẽ giết anh…”
Tuy nhiên, Trần Hiên đã cất điện thoại vào túi, hoàn toàn điếc trước lời nói của cô.
Đoàng. Có tiếng nổ vang làm toàn bộ mọi người giật mình hoảng hốt, từng quả bóng mang theo hoa hồng bay lên không trung khiến không khí lãng mạn được đẩy lên cao trào. Tiếng hò reo khấn khích, cổ vũ Trần Hiên vang dội.
Lâm Mộng Như trân trối nhìn bóng bay hoa hồng rợp trời, mặt cô đỏ thấu, tim nhảy tưng tưng trong ngực.
Các bé gái mặc váy công chúa màu trắng sau khi thả bóng bay, được một đoàn xe đến đón đưa đi. Hoa hồng xếp hình trái tim được hàng loạt người mang thẳng vào tiểu khu nơi Lâm Mộng Như ở. Đám đông bị giải tán nhanh chóng.
Lâm Mộng Như cắn môi nhìn Trần Hiên vẫy tay với cô rồi lững thững đi vào cửa tiểu khu.
Một lúc sau, chuông cửa inh ỏi vang lên, dù không muốn, Lâm Mộng Như vẫn phải ra mở cửa.
“Lâm Mộng Như, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Trân Hiên đưa ra một bông hồng đỏ có buộc ruy băng cánh bướm.
“Không cần…”
Trần Hiên kéo tay cô, đặt bông hoa vào, ép cô nắm lấy. Giọng hắn cương trực và dứt khoát.
“Vậy thì em phải phụ trách cuộc đời anh.”
Lâm Mộng Như không dám ném hoa đi, lúc này cô mới để ý phía sau Trần Hiên, toàn bộ hành lang trước cửa là một rừng hoa hồng đỏ. Cô lắp bắp hỏi.
“Anh thừa tiền không có chỗ tiêu hả? Mua nhiều như thế làm gì? Lại còn thuê các tiên đồng váy trắng, làm bóng bay hoa hồng…”
“Tổng cộng 520.1314 bông hoa/ Trân Hiên cắt ngang lời cô, đơn giản nói.
“Anh yêu em, một đời một kiếp.”
Lâm Mộng Như chấn động, tay siết chặt bông hoa.
“Anh hứa, cuộc đời này chỉ yêu một mình em. Mỗi ngày đều khiến em hạn phúc. A Như, cho anh cơ hội bước vào tim em nhé?”
Cô cảm động đến mức mắt đỏ hoe, cố chấp không để nước mắt chảy xuống. Cô nhoẻn cười tinh nghịch.
“Anh có thể làm được đến mức này, em từ chối có phải sẽ thành nữ chính ác độc không?”
Trần Hiên vui mừng trước ám chỉ của cô, hắn nhấc bổng cô lên xoay tròn giữa rừng hoa hồng đỏ. Tiếng cười khanh khách hạnh phúc của Lâm Mộng Như vang vọng khắp hành lang.
Cả hai đều biết, vốn Lâm Mộng Như đã chấp nhận Trần Hiên từ lâu rồi, điêu cô chờ đợi chỉ là một lời tỏ tình, không cần làm hoành tráng như hôm nay.
Sau hôm đó, với trợ giúp của thư ký Trân Hiên, những sóng gió dư luận nhanh chóng được dẹp tan, nhiêu công việc bị chững lại bắt đầu khởi động máy. Lâm Mộng Như nhanh tiếp tục cống hiến hết mình cho sự nghiệp.
Từ khi biết yêu, tính cách Lâm Mộng Như thay đổi rất nhiều, cô bớt lạnh lùng và nghiêm khắc, các nghệ sĩ và trợ lý riêng dưới sự quản lý của cô đều cảm nhận được.
“Chị Lâm ngày càng dịu dàng với mọi người, có phải vì quá nhớ chúng em nên biết trân trọng không?”
“Hay do dư luận cuối cùng cũng không buông tha cho chị?”
“Em nghĩ tại vụ tỏ tình hoành tráng của một người nào đó.”
Mọi người trêu đùa Lâm Mộng Như, cô không hề nhận ra gần đây bản thân cười nhiều hơn trước.
Do đắm chìm trong tình yêu, Lâm Mộng Như không nhận ra có ánh mắt nheo lại nhìn cô nguy hiểm.