Đương nhiên, quản gia không biết Uông Trữ Hạ đi đâu, ngập ngừng trả lời thành thật.
“Hôm nay cô Uông nói phòng thiết kế có việc cần xử lý gấp nên đã ra ngoài sau khi ông chủ đến Mục thị. Chiều muộn mới quay về.”
“Chú Trần không lái xe đưa em ấy đi làm?”
Thấy sắc mặt anh sầm xuống, Quách quản gia vội vàng giải thích.
“Cô Uông sau khi đến nơi làm việc, đã cho Trần Trương quay về, nên tôi không biết ngày hôm nay cô ấy đi đâu.”
Mục Anh Húc dìm tức giận trong lòng xuống, chuyện này cũng không thể đổ lỗi lên đầu quản gia.
Tu Kiệt không quan tâm cuộc đối thoại của hai người, hắn cấm tay Uông Trữ Hạ bắt mạch, kiểm tra hõm cổ… sau đó cất dụng cụ vào hộp, im lặng không nói gì.
Mục Anh Húc bức xúc mắng hắn.
“Sao lại cất đồ đi? Cậu không truyền dịch để hạ sốt à?”
Tu Kiệt lạnh nhạt nói.
“Tình trạng cô ấy không thích hợp truyền dịch.”
“Tại sao?”
Tu Kiệt liếc mắt nhìn vẻ bất mãn trên mặt anh, cười khó hiểu.
“Cậu ra tay cũng nhanh nhỉ. Tôi vẫn nghĩ cậu là chính nhân quân tử, đợi kết hôn xong mới ăn con nhà người ta cơ.”
Mục Anh Húc cau mày bực bội, không hiểu Tu Kiệt muốn nói gì. Quách quản gia thoáng giật mình, ông nhìn lướt qua Uông Trữ Hạ mê man trên giường, lại nhìn vẻ sốt sắng của ông chủ, cúi đầu, giấu đi nụ cười.
“Trong thời gian mang thai không nên dùng thuốc.” Tu Kiệt từ tốn nhả ra từng chữ, như tiếng sét đánh ngang tai.
“Mang thai” Mục Anh Húc trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Uông Trữ Hạ.
“Cô Uông mang thai khoảng một tháng.” Tu Kiệt không ngờ phản ứng của Mục Anh Húc lớn như vậy, hắn nhíu màu suy nghĩ đến trường hợp xấu, ánh nhìn không tốt đẹp ném về phía người nằm trên giường.
“Cậu đừng có nhìn em ấy như vậy!” Mục Anh Húc rất nhạy cảm trước mọi ánh mắt mang ý xấu hướng về Uông Trữ Hạ, anh vừa tức giận vừa bối rối khiến giọng nói lớn hơn bình thường.
“Thai mới một tháng, làm sao cậu nghĩ đến phương diện này? Cậu kiểm tra kỹ rồi đúng không?”
Mục Anh Húc âm thầm trách bản thân bất cẩn, không hề nghĩ đến sức khỏe của cô. Vì Mục Niệm lúc nào cũng như hổ rình mồi, anh luôn phải chực chờ bé ngủ say mới dám mon men sang lừa gạt Uông Trữ Hạ. Không phải đêm nào cũng dụ dỗ thành công, nên việc chuẩn bị biện pháp phòng tránh là điều anh ít để ý nhất. Không nghĩ đến..
Loading...
“Cậu nghi ngờ chuyên môn của tôi? Thai một tháng không có quá nhiều phản ứng rõ ràng, nhưng với tôi, nhận rõ tình trạng sức khỏe của bệnh nhân là chuyện đơn giản. Để đảm bảo, sáng mai cậu đưa cô ấy đến khoa sản làm kiểm tra toàn diện đi.”
Mục Anh Húc đang đắm chìm trong niềm vui sướng, nhưng vẫn không quên quan tâm sức khỏe Uông Trữ Hạ.
“Nếu không thể truyền dịch thì làm sao em ấy hạ sốt?”
“Cô ấy sốt nhẹ, hạ sốt bằng phương pháp làm mát vật lý là được. Cậu nhớ thay quần áo ướt cho cô ấy.” Tu Kiệt không quên cười trêu chọc.
“Việc này cậu là người rành nhất.”
“Cảm ơn cậu đã đến! Giờ cậu có thể biến.” Mục Anh Húc nhẹ nhàng lừ mắt lạnh lùng nhìn Tu Kiệt, nhưng do hai người quá hiểu nhau, Tu Kiệt không hề bị ảnh hưởng.
Hắn nhún vai đi theo Quách quản gia xuống tầng. Mục Anh Húc làm quá nhiều việc cho Uông Trữ Hạ, bây giờ cô mang thai, không thành báu vật của Mục Anh Húc mới là lạ.
Cửa phòng đóng lại, Mục Anh Húc giúp cô đổi bộ áo ngủ mặc cho thoải mái, động tác vô cùng cẩn thận nâng niu.
Đến giờ ăn, Mục Niệm có lên tìm bố mẹ, nhưng bị Mục Anh Húc khéo léo dỗ dành tự ăn, tự chơi và đi ngủ trước.
Anh chăm sóc cô cả đêm. Khi Uông Trữ Hạ tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Cô cảm thấy đầu nặng hơn ngày thường, nhíu mày nhớ lại chuyện xảy ra trước khi lên giường nằm.
Vừa cau mày liền nghe thấy giọng lo lắng của Mục Anh Húc.”
“Em có thấy cơ thể khó chịu ở đâu không?”
Uông Trữ Hạ muốn ngồi dậy mới nhận ra chân tay mình rất bủn rủn, không có sức như thường ngày, Mục Anh Húc vội vàng đỡ vai cô, đặt gối mềm sau lưng.
“Anh về khi nào vậy? Em ngủ quên, không nghe thấy.” Giọng nói yếu ớt khàn khàn vang lên, cô di di thái dương âm ẩm nhức.
“Em ngủ cả đêm, đã qua ngày mới rồi. Tối qua em phát sốt.” Mục Anh Húc áp tay lên trán cô, thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá, không còn nóng nữa.”
Liếc mắt nhìn khăn ẩm đặt trên táp đầu giường, Uông Trữ Hạ làm nũng cọ cọ lòng bàn tay anh.
“Anh trông em cả đêm?”
Nhìn anh mỉm cười không nói, Uông Trữ Hạ trong lòng ấm áp, đầy tự trách.
“Là lỗi của em. Anh bận rộn cả ngày, còn phải thức đêm…”
“Chăm sóc cho hai người là nhiệm vụ và trách nhiệm của tôi. Tôi rất sẵn lòng và vui vẻ.”
“Hai người?” Uông Trữ Hạ bối rối trước nụ cười thần bí kỳ quặc của Mục Anh Húc.
Anh đặt tay lên bụng cô, không giải thích, đưa ra đề nghị.
“Tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
Uông Trữ Hạ chấn động, tầm mắt nhìn xuống bụng, một linh cảm không ngừng len lỏi trong trong lòng, luồn lên siết mạnh trái tim cô, nhanh chóng bị cô từ chối.
Nếu là sự thật, tại sao cô không cảm thấy? Lần trước triệu chứng rất rõ ràng, không phải là cô không có kinh nghiệm.
Trong lòng lấn cấn và nghi ngờ, Uông Trữ Hạ đồng ý đến bệnh viên với Mục Anh Húc.
“Uông Trữ Hạ!”
Nghe thấy y tá gọi tên mình, Uông Trữ Hạ lo lắng hồi hộp, bàn tay cần phiếu siết chặt khiến tờ giấy nhàu nhĩ.
Mục Anh Húc nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô, cứu mảnh giấy, rồi xoa nắn lòng bàn tay non mềm.
“Tôi ở bên em.”
Hai người cùng nhau bước vào, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ xác nhận kết quả.
“Chúc mừng! Cô đã có thai một tháng.”
Kết quả hoàn toàn khớp kết luận của bác sĩ riêng Tu Kiệt.
Không kìm chế được niềm vui, Mục Anh Húc ôm chặt Uông Trữ Hạ, phấn khích nói.
“Hạ Hạ, đây là tin tức tốt nhất trong mắt ngày nay. Cảm ơn em! Cảm ơn em!”
Uông Trữ Hạ không kích động như anh, cô trầm ngâm cúi đầu che đi biểu cảm trên mặt. Cơ thể được anh ôm rất dịu dàng, nhưng lòng đầy vướng mắc và mẫu thuẫn, cô không biết có nên giữ đứa bé này không.
Thời điểm này, bé con đến không đúng lúc. Phòng thiết kế của cô mới bắt đầu, Mục thị đang đối mặt khủng hoảng từ nhiều phía. Quá khó để tập trung chăm sóc bé, nếu không chuyên tâm chăm sóc lại thành có lỗi với bé.
Trên đường quay về Mục gia, vẻ mặt của Uông Trữ Hạ bình tĩnh lạ thường, không có nụ cười hay phấn khích.
Mục Anh Húc quan tâm hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Em mệt không? Có muốn ăn gì không? Tối qua không ăn, sáng nay lại nhịn đói để làm kiểm tra.”
Uông Trữ Hạ lắc đầu, gom lấy can đảm thảo luận suy nghĩ trong lòng.
“Húc, chúng ta có thể chưa sinh con lúc này không?”
Xe phanh kít, đâm thẳng vào vỉa hè. Uông Trữ Hạ bắn về đằng trước nhưng được đai an toàn giữ lại, trán cô được Mục Anh Húc dùng tay đỡ lấy. Cử chỉ dịu dàng nhưng khuôn mặt đanh thép, nụ cười biến mất trên môi, anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
“Em vừa nói gì?”
Uông Trữ Hạ biết yêu cầu sắp nói là vượt quá sức chịu đựng của Mục Anh Húc, nó sẽ là một đòn mạnh giáng thẳng xuống hạnh phúc trong lòng anh, nhưng cô kiên trì lập lại lần nữa.
“Húc, em không muốn đứa trẻ này.”
“Lý do.” Sắc mặt anh tối sầm, tay đã tháo đai an toàn, nghiêng sang phía cô, dồn ép cô thu nhỏ người lại. Nụ cười biến mất hoàn toàn trên mặt anh, sự hung ác trộn lẫn đau khổ khiến Uông Trữ Hạ nuốt nước bọt.
Cô cắn môi hạ quyết tâm, thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
“Hiện tại phòng thiết kế của em mới bước được bước đầu, em không muốn vì mang thai mà bỏ cuộc. Hơn nữa, đây không phải là studio của riêng em.”
“Em muốn bỏ con vì sự nghiệp của mình?” Giọng anh lạnh lùng, thất vọng nhìn cô.
“Trong lòng em, con cái còn kém sự nghiệp của em sao?”
Uông Trữ Hạ nhìn vào mắt anh, tia sáng trong đó quá nóng bỏng khiến cô hạ rèm mi. Dĩ nhiên cô không nghĩ như vậy, với cô, con cái hay sự nghiệp đều quan trọng, nhưng con cái là ưu tiên số một. Điều cô lo lắng chính là Mục Anh Húc. Cô không dám nói lý do khiến cô muốn từ bỏ đứa trẻ, cô không muốn anh tự trách bản thân hay thấy có lỗi, cô không muốn anh phải mệt mỏi quay vòng quá nhiều thứ.
Nhìn cô im lặng, cơn giận trong anh dâng tới cổ họng mà vẫn phải cố nuốt xuống dạ dày, anh ra lệnh ngắn gọn.
“Đứa bé này, em phải sinh, không muốn cũng phải sinh. Nó không chỉ là con của em, còn là con của tôi, em của Mục Niệm. Em không có quyền quyết định bỏ hay giữ một thành viên trong gia đình.”
“Nhưng..”
“Câm miệng! Tôi đã nói là tôi không đồng ý.” Mục Anh Húc thở hổn hển tức giận trước tính gang bướng của cô.
“Không gì thay đổi được quyết định của tôi. Đứa bé phải được sinh ra.”
Uông Trữ Hạ thận trọng hỏi.
“Nhưng bây giờ Mục thị đang thời điểm không ổn, anh không sợ em sẽ gây phiền phức cho anh sao?”
Mục Anh Húc khựng người vài giây, bàn tay vòng qua sau gáy Uông Trữ Hạ, nhẹ nhàng xoa nắn cưng chiều.
“Công việc của tôi chưa bao giờ là rắc rối của gia đình.”
Anh cúi xuống hôn trán, hôn chóp mũi, rôi mơn trớn môi cô, giọng khàn khàn mang theo yêu thương.
“Tôi rất vui vì gia đình mình sắp có thêm thành viên mới.”
Vì một câu nói của anh, Uông Trữ Hạ hoàn toàn bị thuyết phục với trái tim cảm động. Cô gác lại mọi lo lắng, kiện định nghe anh, giữ lại đứa bé.
Ngay khi bước vào Mục gia, Mục Niệm lao về phía Uông Trữ Hạ với tiếng la vui vẻ.
“Mẹ Hạ Hạ đi đâu về vậy?
Sáng sớm con tìm bố mẹ cùng ăn sáng nhưng không thấy ai.”
Nhưng bé bị Mục Anh Húc đưa tay chặn lại, bé ngơ ngác chớp mắt đi vòng qua tay anh, muốn nhào đến Uông Trữ Hạ lại bị bố xốc nách nhấc bổng, đặt về vị trí cách cô đến một mét.
Mục Niệm khó chịu, giậm chân phụng phịu.
“Bố làm gì vậy? Đêm qua bố đã ở với mẹ cả đêm rồi, sáng nay còn không cho con chơi với mẹ, con sẽ giận đấy.”
“Con không được phép đến gần mẹ.
Mẹ đang trong thời kỳ đặc biệt và cân được bảo vệ.”
“Tại sao?” Mục Niệm không hiểu lời Mục Anh Húc, nghiêng đầu thắc mắc.
“Bố lại giở trò gì, đúng không? Bố không cho con ôm mẹ là sao? Mẹ là của conl”
Uông Trữ Hạ đau đầu với đối thoại của hai bố con, kéo vai anh ra hiệu đừng nói linh tinh. Nhưng Mục Anh Húc kiên trì ngồi xổm, tận tình giải thích với Mục Niệm.
“Mẹ Hạ Hạ đang có em bé trong bụng. Bé sẽ là em trai hoặc em gái của con. Từ bây giờ Niệm Nhi phải bảo vệ em, nhớ chưa? Việc đầu tiên phải làm là không lao vào ôm mẹ, sẽ làm em bé bị „ đau.
“Em trai? Em gái?” Mục Niệm kinh ngạc há to miệng, nhìn chòng chọc bụng Uông Trữ Hạ, ngờ nghệch hỏi.
“Có thật trong bụng mẹ có em trai em gái?
Sao em bé chui vào được chỗ nhỏ xíu thế?”
Mặt Uông Trữ Hạ ngượng ngùng, cô ngồi xổm xuống trước mặt Mục Niệm, đẩy tay Mục Anh Húc ra, cô dịu dàng xoa tóc bé.
“Niệm Nhi sắp được làm anh trai, con có vui không?”
Đáp lại mong đợi của Uông Trữ Hạ là đôi mắt đen nhánh tròn xoe nhìn sâu vào mắt cô, Mục Niêm bất ngờ gạt tay cô ra, xô mạnh Mục Anh Húc khiến anh ngồi phịch xuống sàn, rồi bỏ chạy vê phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người.