Lý Thanh Thanh vừa nói xong thì đối phương hừ lạnh khinh thường rồi cúp điện thoại.
“Anh không thể làm vậy!” Cô ả rối rít bẩm lại số điện thoại nhưng đối phương từ chối nghe.
Tia hy vọng cuối cùng tan tành như bọt nước, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống đất, tinh thần cô ả suy sụp muốn gào khóc Đúng lúc này, điện thoại vang lên báo có tin nhắn mới, Lý Thanh Thanh sửng sốt, vội vàng cầm điện thoại lên, chợt cười điên loạn khi nhìn thấy người gửi tin nhắn … Khủng hoảng của công ty còn chưa xử lý xong, một rắc rối mới đã tìm đến Mục Anh Húc.
Sáng sớm, anh nhận được điện thoại của Lâm Tịnh Hương.
“Con trai, sáng mai đến sân bay đón mẹ”
Nghe thông báo kiêm mệnh lệnh, anh sửng sốt ngay tại chỗ.
“Mẹ định về nước?”
“Làm gi ngạc nhiên vậy? Con không chào đón mẹ?” Giọng Lâm Tịnh Hương mang theo đùa giỡn, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp hiền dịu, Sợ mẹ hiểu lầm, anh vội vã phủ nhận.
“Tất nhiên con không có ý đó, nhưng. mẹ quay về nước, bố phải làm sao?”
“Bố con có rất nhiều người làm trong nhà, tại sao nhiều người lại không chăm sóc nổi một ông lão?”
Ông lão? Mục Anh Húc đau đầu, cổ gắng khuyên can.
“Bố bằng lòng để mẹ rời đi? Ban đêm không có mẹ, liệu bố có ngon giấc không?”
Bên kia điện thoại dừng lại vài giây, giọng nói rít lên như thoát qua kẽ răng.
“Đừng có lo lắng cho bố con! Bố biết công ty đang gặp rắc rối, vì vậy mẹ đặc biệt quay về để cùng con giải trừ nguy cơ, bố mẹ không muốn con gánh vác áp lực một minh.”
Mục Anh Húc lúng túng im lặng, không ngờ tin tức được truyền nhanh như vậy.
“Nhưng… mẹ về nước, con sợ càng thêm áp lực hơn”
“Con đang sợ điều gì? Có phải con không cho mẹ gặp cháu nội của mình? Hay không muốn cho mẹ xem mặt con dâu tương lai? Con định cưới xong rồi mới cho gặp đấy hả?” Đáp lại là giọng không vui của Lâm Tịnh Hương, bà hạ quyết tâm quay về, anh chỉ có thể ngoan ngoan đồng ý.
“Được, ngày mai đúng giờ con sẽ đón mẹ ở sân bay”
Loading...
Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Tịnh Hương, thần kinh của Mục Anh Húc căng thẳng cả ngày, bộ dáng cũng lơ đễnh khiến người nhìn lo lắng.
Uông Trữ Hạ cảm nhận tâm trạng anh không tốt, ép hỏi.
“Anh sao vậy? Tại sao em lại cảm thấy anh rất căng thàng?”
“Có sao?” Mục Anh Húc hoàn toàn không nhìn được sự khác thường. Lúc này hai người đang ngồi bên nhau cùng xem tivi, quãng thời gian hiểm hoi trong mấy ngày gần đây mệt mỏi vì công việc. Anh hôn hôn mặt cô. Uông Trữ Hạ gật đầu, quay nghiêng nhìn anh chờ đợi. Đối diện đôi mắt kiện trì, anh thở dài rồi thú nhận.
“Ngày mai mẹ tôi sẽ về nước.”
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên, sau khi cô kết hôn với Mục Anh Húc, cô không bao giờ gặp lại bố mẹ anh thêm lần nào.
Nếu phải đối mặt với mẹ anh, người cần lo lắng nhất ở đây là Uông Trữ Hạ, cô năm lấy góc áo anh theo bản năng.
“Tại sao di đột nhiên muốn trở về nước? Cũng hơn năm năm rồi”
“Di nào ở đây?” Mục Anh Húc mắng.
“Đó là mẹ chồng em.”
Nụ cười của cô trở nên gượng gạo. Số lần cô gặp mặt Lâm Tịnh Hương chỉ đến trên đầu ngón tay. Mục Anh Húc cấm cô gọi Lâm Tịnh Hương là mẹ, nên cô vẫn xưng hô là ‘di’.
“Chúng ta đã ly hôn, di nhiên em được gọi là di.” Vài ký ức về hôn nhân không vui tràn về trong tim, Uông Trữ Hạ cố ý khó chịu cãi lại anh. Thấy anh giận giữ nhìn mình, cô không khỏi thầm vui mừng. Mục Anh Húc ôm người cô ngửa ra, dùng tay bóp chặt má cô, đe doa.
“Em không được xưng hô như vậy với mẹ chồng. Bà sẽ tức giận. Nếu dám không nghe lời, tôi hôn chết em ngay tại đây.”
“Em nghe lời” Uông Trữ Hạ ngoan ngoãn đồng ý, không hứng thú với hình phạt của anh. Sau vài lần bị Mục Niệm bắt quả tang, bây giờ cô rất sợ anh lên cơn động kinh sờ mó tay chân.
Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ bị đánh thức bởi tiếng đập cửa vang dội của Mục Anh Húc.
“Hạ Hạ, sắp đến giờ xuất phát, em dậy chưa?”
Cô dụi dụi mắt, lười biếng ra mở cửa.
“Đi đâu?”
“Sân bay.”
“Em cũng đi?” Uông Trữ Hạ chỉ vào chính mình, không tin hỏi lại.
Mục Anh Húc cười khẩy với vẻ ngây thơ của cô.
“Là dâu cũ và dâu tương lai của mẹ tôi, đương nhiên phải đi rồi.”
Tại sân bay, chờ đợi kéo dài khiến cô ngày càng căng thắng, đến hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Lông mày Mục Anh Húc nhíu lại, hồi hộp đợi Lâm Tịnh Hương, không biết sự xuất hiện của Uông Trữ Hạ sẽ gây bất ngờ hay sợ hãi cho mẹ.
Không lâu sau, Lâm Tịnh Hương xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Lâm Tịnh Hương nhìn thấy con trai, mắt bà rộ lên niềm vui, đi nhanh về phía anh. Nhưng khóe mắt nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh con trai, bà không khỏi sửng sốt.
Cô gái này có rất nhiều nét giống với Cao Trữ Tịch đã chết. Nhưng Lâm Tịnh Hương biết về tai nạn giao thông năm đó, tự nhiên không nghĩ đến việc Cao Trữ Tịch còn sống.
Ngập ngừng một chút, Lâm Tịnh Hương nén tò mò vào trong, nở nụ cười đi đến chỗ họ trong sự bình tĩnh.
Mục Anh Húc cầm vali trong tay Lâm Tinh Hương, qua tâm hỏi, “Mẹ đi đường có mệt không?”
“Mẹ ngủ trên máy bay, không mệt” Bà vừa nói vừa đảo mắt nhìn Uông Trữ Hạ.
“Mẹ.” Uông Trữ Hạ vừa muốn chào hỏi nhưng bị Lâm Tinh Hương cắt ngang với giọng lạnh nhạt thieu thiện cảm.
“Cô chưa gả cho con trai tôi, không cần gọi mẹ sớm. Cứ gọi dì là được.”
Uông Trữ Hạ đỏ bừng mặt xấu hổ, cúi đầu đáp ứng.
“Vâng, di.”
Mục Anh Húc liếc nhìn Lâm Tịnh Như, thận trọng quan sát Uông Trữ Hạ, không khỏi cong miệng cười, anh dự định chưa nói sự thật cho bà vào lúc này.
Trên đường trở về Mục gia, khuôn mặt Lâm Tịnh Hương nghiêm trang, không cười, cũng không cho Uông Trữ Hạ thái độ tốt.
Mục Anh Húc đều thu hết biểu hiện của hai người vào đáy mắt qua gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ lạ. Đến Mục gia, Lâm Tịnh Hương bước xuống xe trước Uống Trữ Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô than thở với Mục Anh Húc.
“Anh thật đáng ghét! Bắt em gọi mẹ, giờ thì tốt rồi, bị từ chối thắng thừng.”
“Chuyện này còn nhiều khúc mắc ở giữa, sau này em sẽ hiểu.” Mục Anh Húc trấn an trước giọng phàn nàn không vui của cô. Uống Trữ Hạ mang theo nghi ngờ xuống xe. Cô đã hạ quyết tâm, không quan tâm thái độ của Lâm Tịnh Hương, cô chỉ cần đối xử tôn trọng với bà là được.
“Con mời di uống trà.” Uông Trữ Hạ chủ động đặt trà đã pha đến trước mặt Lâm Tịnh Hương, lễ phép nói.
Lâm Tịnh Hương thậm chí không nhìn tách trà trước mặt, ngó nghiêng xung quanh và thắc mắc.
“Niệm Nhi đâu? Sao thẳng bé không ở nhà?”
“Hôm nay là ngày thường, cậu nhóc vẫn phải đi học” Muc Anh Húc đáp lời, kéo Uông Trữ Hạ cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Cơ thể co căng thẳng khiến sống lưng ngồi thẳng tắp, Mục Anh Húc vỗ nhẹ mu bàn tay cô để ra hiệu yên tâm, đừng sợ.
Lâm Tịnh Hương liếc nhìn hai bàn tay ôm ấp nhau, mày cau lại, giọng nói lạnh lùng răn day.
“A Húc, con nên tập trung lo chăm sóc Niệm Nhi, đừng quả dành thời gian u mê chuyện khác. Thằng bé đang dần lớn, tuổi nó là có chính kiến riêng rồi.”
Lâm Tịnh Hương rõ ràng ẩn ý trong lời nói, Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ nhìn nhau, anh nhanh chóng khằng định.
“Mẹ đừng lo! Niem Nhi trưởng thành là một đứa bé rất ngoan, hiểu biết và thông minh”
Lâm Tịnh Hương gật đầu hài lòng, đứng dậy.
“Mẹ ngồi máy bay quá lâu nên hơi mệt. Mẹ đi nghỉ ngơi trước. Bà nhìn thoáng qua khuôn mặt Uông Trữ Hạ rồi đi về phía cầu thang.
Quách quản gia chủ động dẫn Lâm Tịnh Hương về căn phòng đã được chuẩn bị. Vừa vào phòng, Lâm Tịnh Hương rất thích bài trí và đồ đạc mang màu sắc âm áp.
“Không ngờ A Húc bây giờ biết cần thận quan tâm sở thích người khác như vậy” Quách quản gia cười nói.
“Nội thất bên trong phòng không phải do ngài Mục chuẩn bị, mà do cô Uống. Cô ấy biết màu sắc và kiểu dáng nội thất phu nhân thích, nên dặn dò tôi đặc biệt sắp xếp.”
“Là cô ấy?” Lâm Tịnh Hương kinh ngạc trước sự đồng điệu trong cảm nhận với Uông Trữ Hạ, vẻ mặt bà có chút ngượng ngùng.
“Thật bất ngờ!”
Thấy Lâm Tịnh Hương về phòng nghỉ ngơi, cơ thể căng cứng của Uông Trữ Hạ rốt cuộc được thả lỏng. Cô véo vào tay Mục Anh Húc, chất vấn.
“Em nhớ là dì không ghét em lắm mà? Anh nói xấu em sau lưng, đúng không?”
Mục Anh Húc vô tội giơ hai tay đầu hàng, hắt căm về phía cô.
“Muốn trách thì trách mặt em.”
Mặt? Uông Trữ Hạ vô thức sờ lên mặt, nghe Mục Anh Húc nói.
“Bề ngoài của em bây giờ hoàn toàn khác trước đây. Mẹ tôi luôn cho rằng em đã chết. Tên đối, mặt đổi, dĩ nhiên bà sẽ coi em là một người xa lạ.”
Uông Trữ Hạ biết là trách oan anh. Bản thân cô đã quen gương mặt sau khi phẫu thuật, tuy cô lấy lại trí nhớ nhưng bình thường không quá bận tâm điều này. Lý do mẹ anh không nhận ra cô cũng dễ hiểu.
Mục Anh Húc giả bộ đau lòng nói.
“Mẹ tôi luôn cho rằng tôi có bạn gái mới là phản bội Cao Trữ Tịch. Trách tôi có lỗi với em.”
Uông Trữ Hạ dở khóc dở cười, cũng không thể quay sang măng khuôn mặt mình.
“Em có nên giải thích rõ ràng với dì? Em không muốn lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt.”
Mục Anh Húc nhếch mép cười, lắc đầu.
“Không vội.”