Nhìn Thư ký Trần chuẩn bị rời đi, Uông Trữ Hạ lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói.
“Như Như không có nhiều người bạn như người ngoài nghĩ Thư ký Trần Hiên dừng lại, im lặng nghe Uông Trữ Hạ biết cả đã mắc ý phóng đại lên.
“Như Như tạo cảm giác giác lạnh lùng và khó gần, một phần do tính chất công việc quản lý, một phần là trang để cậu ấy tự bảo vệ bản thân. Bạn bè thật lòng muốn kết thân với cậu ấy không có mấy ai. Thật ra bên trong cậu ấy rất mềm yếu, cũng mong mỏi có người bảo vệ như mọi cô gái “Cô nói với tôi điều này để làm gì?” Trần Hiên khó hiểu thắc “Tôi không quan tâm đến việc riêng của cô ấy”
“Việc anh không hứng thú là chuyện của anh, tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thêm một người Vừa nói, Uông Trữ Hạ lần nữa nhét thiệp mời vào tay hẳn.
“Đi hay không là việc riêng của anh, tôi không ép Uông Trữ Hạ bước nhanh rời đi. Những gì nên nói nên làm, cô đều làm đủ, phần còn lại tùy thuộc vào duyên số giữa họ. Thư ký Trần Hiên nhìn vào thiệp mời trên tay, ánh thoáng xao động.
Sinh nhật Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đến muộn nửa tiếng. Ngay khi họ bước vào, Lâm Mộng Như đã phàn nàn.
“Tại sao hai người đến muộn Bữa tiệc bắt đầu được một lúc rồi.”
“Xin lỗi Như Như! Vì chiếc bánh kem tớ đặt xảy ra chút vấn đề khi đi lấy, cậu đừng giận”
Lâm Mộng Như vội vàng nhìn chiếc bánh trong tay cô có màu hồng rất nữ tính, cô cảm động ôm Uông Trữ Hạ với vẻ biết ơn.
“A Hạ, cậu khách sáo quả. Cảm ơn cậu rất nhiều! Thật ra tớ đã đặt bánh rồi, nhưng chiếc bánh này thật đáng yêu, đúng sở thích của tớ.”
Uông Trữ Hạ biết tiệc sinh nhật bao giờ cũng có bánh sinh nhật, nhưng không ai ngoài cô biết Lâm Mộng Như là một cô gái yêu thích màu hồng, ngay đến bánh ăn vào miệng cũng phải mang màu hồng xinh đẹp. Để Lâm Mộng Như tự mua bánh màu hồng với kiểu dáng nữ tính bánh bèo, đảm bảo cô nàng sẽ ngại ngùng.
Nhìn thoáng qua phòng khách chỉ có vài người, cũng không quả sôi động, Uông Trữ Hạ không khỏi tò mò hỏi.
“Bạn bè cậu đều đồng loạt đến muộn như tớ?”
“Bọn họ đều ở đây.” Lâm Manh Nhu cười có chút xấu hổ.
Loading...
“Ngoài người nổi tiếng, những người còn lại trong ngành đều là diễn diễn, đạo diễn, nhân vật nổi tiếng sao có thể lộ mặt trong tiệc sinh nhật tớ. Với lại, tớ cũng không muốn phô trương.”
“Cậu vẫn còn có tớ” Uông Trữ Hạ cười an ủi. Đúng là sinh hoạt trong ngành giải trí không dễ dàng.
Lâm Mộng Như nói bạn bè của cô đều ở đây, nhưng ánh mắt luôn không tự chủ lơ đãng nhìn ra cửa, như đang đợi ai đó.
Đứng trong góc, Uông Trữ Hạ quan sát bạn thân, cười khúc khích nói.
“Cổ cậu ấy liệu có bị vặn gãy không?” Cô nghiêng đầu nhìn Mục Anh Húc bên cạnh, tò mò hỏi.
“Dựa trên những gì anh biết về thư ký Trần Hiện, anh đoán anh ấy có đến không?”
Mục Anh Húc không cần suy nghĩ, tự tin khẳng định.
“Những lời em nói lúc đưa thiệp mời đủ sức khiến anh ta nhất đinh đến.”
Lời nói của anh làm cô nhẹ nhõm, cô không muốn Lâm Mộng Như phải thất vọng hay buồn vào ngày sinh nhật. Uông Trữ Hạ hoàn toàn không để ý, có một người trong phòng khách, ánh mắt như có như không nhìn cô khác thường. Vài phút sau, bóng dáng Uông Trữ Hạ mong chờ xuất hiện cửa, mắt cô sáng rực, vỗ vỗ cánh tay Mục Anh Húc.
“Anh dự đoán chuẩn ghế” Nhìn thấy thư ký Trần Hiên, Lâm Mộng Như cố tình giả vờ như không chào đón.
“Anh làm gì ở đây?”
“Đến chúc mừng sinh nhật cô.” Thư ký Trần Hiên liếc vào trong đã thấy Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ ở trong góc, điềm tĩnh nói.
“Tôi nghĩ thái độ cô Lâm dường như không chào đón tôi, nếu đúng, tôi chỉ có thể nói lời tạm biệt”
Động tác cổ ý xoay người như đang muốn rời đi của hắn, chọc đúng điểm yếu của Lâm Mộng Như, giọng cô gấp gáp.
“Anh đứng yên!”
“Cô Lâm có gì chỉ bảo?” Ánh mắt hắn mang theo dò hỏi. Lâm Mộng Như không nhìn hắn, cô cố ý doi tầm mắt sang chỗ khác, gượng gạo nói.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, không có lý do gì để khách vừa đến đã về. Anh vào đi!” Bên ngoài mạnh miệng, chứ trong lòng cô đang nở rộ các đóa hoa vui vẻ.
Thư ký Trần Hiên bước vào trong, nhìn thấy ít người trong phòng khách, không xa hoa ồn ào như nhiều quản lý khác mở tiệc chiêu đãi, hắn lúc này mới tin lời Uông Trữ Hạ.
“Cô Lâm có nhiều bạn thật đấy.” Lời nói mia mai nhưng hẳn thấy vui mừng. Những người có ít bạn bè nhưng đủ thân thiết, thường sống tương đối đơn giản và chân thật.
Hắn định đi về phía Mục Anh Húc, đột nhiên bị Lâm Mộng Như kéo lại.
“Đi thôi, tôi sẽ giới thiệu bạn bè của tôi với anh.” Không đợi hắn trả lời, Lâm Mộng Như đã cường ngạnh lôi đi. Hôm nay là sinh nhật cô, hắn bị ép buộc nhưng vẫn hợp tác.
Nhìn Trần Hiên miễn cưỡng đi theo, Uông Trữ Hạ cười bí hiểm.
“Sao em cảm thấy thư ký Trần Hiên cứ như đang đi ăn trộm?”
“Trong đầu em chứa gì vậy?” Mục Anh Húc cốc lên đầu cô, mång yêu.
Điện thoại đổ chuông phá vỡ không khí ngọt ngào của hai người, Mục Anh Húc liếc mắt nhìn tên người gọi trên màn hình, xoa nhẹ đầu cô.
“Ngoan, đứng yên đây. Tôi đi nghe điện thoại, sẽ về ngay.”
Ngay sau khi Mục Anh Húc rời đi, một người đàn ông cầm danh thiếp đứng trước mặt Uông Trữ Hạ, cưỡng ép đưa danh thiếp vào tay cô, cười nịnh not.
“Chào ngưoi đẹp! Đây là danh thiếp của tôi, chúng ta làm quen nhé.”
Cô không thích chất giọng nịnh bợ nặng nề của gã, mim cười lịch sự từ chối.
“Xin lỗi, tôi không mang theo danh thiếp.”
“Người đẹp không mang theo cũng không sao, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại” Người đàn ông nhanh tay cầm cổ tay Uống Trữ Hạ khi cô rụt lại, tay kia móc điện thoại ra. Hành vi cưỡng bức đòi thông tin liên lạc khiến cô khó chịu, cau mày không vui.
“Xin lỗi, tôi không tiện cho số điện thoại” Thái độ từ chối của cô rất dứt khoát, nhưng không thẩm vào đầu đối phương, gã bước lên vài bước, bức ép cô lùi sâu vào góc, lưng đập lên tường. Uông Trữ Hạ cố gắng giật tay ra nhưng sức người đàn ông quá lớn.
Cô quắc mắt lên, gay gắt nói.
“Vui lòng tránh ra! Anh đang làm phiền tôi.”
Mục Anh Húc tắt điện thoại, quay về thì đập vào mắt là cảnh tượng Uông Trữ Hạ bị một gã đàn ông xa lạ ép vào tường giở trò. Trong lòng lửa giận phừng phừng, anh sải bước chạy nhanh đến, túm cổ áo sau của người đàn ông.
“Anh là ai? Tại sao quấy rối người phụ nữ của tôi?”
“Anh là ai?” Người đàn ông giật lại cổ áo, gắn giọng hỏi.
“Anh dám làm thế với tôi? Có biết tôi là ai không hả?” Mục Anh Húc chưa từng gặp người đàn ông này, chứng tỏ gã không phải nhân vật có chức quyền, anh bình tĩnh trả lời.
“Tôi là chồng của em ấy!” Nghe thấy từ “chồng”, người đàn ông sợ hãi bỏ đi, hối hận vi đã tán tỉnh một phụ nữ có gia đình. Ngay cả Uông Trữ Hạ cũng bị chữ này chấn động, mặt đó ứng, xấu hổ trách anh.
“Anh nói gì vậy? Anh là chồng của ai? Đừng nói linh tinh”
“Em không thấy gã bỏ đi ngay sau câu nói đấy hả? Rõ ràng hån có ý đồ xấu. Năm chân tay phụ nữ có chồng, không phải người Mục Anh Húc nheo mắt theo thân ảnh người đàn ông, tia lạnh lẽo chết chóc lóe lên thật nhanh.
“Anh ta muốn trao đổi thông tin liên lạc, em không đưa cho anh ta là được. Anh không cần tức giận như vậy” Uông Trữ Hạ cố gắng trấn an cảm xúc của anh. Mục Anh Húc cầm tay cô lên nghía, không thấy bị thương hay hừ mũi.
“Dám trêu chọc phụ nữ của tôi, nhất định phải để gã cả đời nhớ bài học Nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ rùng mình, rất lâu rồi cô không bắt gặp sự hung ác độc đoán của anh. yên ở Uông Trữ Hạ ngơ ngác nhìn anh bước đi sau khi ra lệnh. Một lúc sau có hai người mặc vest đen bước vào, dưới mắt của mọi người, bắt lấy người đàn ông đó và ném ra ngoài.
Nghe tiếng la hét và mỏ của người đàn ông, Uông Trữ Hạ cau mày không hài lòng.
Mọi người đều sốc trước tình huống bất ngờ này, phòng khách trở nên hỗn loạn vì tiếng xào bàn tán, Lâm Mộng Như đã đứng trên sân khẩu dõng dạc nói vào micro.
“Xin lỗi mọi người! Chỉ là vài hiểu lầm nhỏ, không ảnh hưởng đến buổi tiệc. Hãy tiếp tục thoải mái!”
Uông Trữ Hạ trừng mắt trách móc khi Mục Anh Húc quay trở lại bên cạnh cô. là tiệc sinh nhật của Như Như. Anh làm như vậy không được tốt. Anh ta chắc chắn là một người bạn của cậu ấy..”
Không đợi Mục Anh Húc trả lời, Lâm Mộng Như đi tới, mở miệng nói đỡ. có chuyện gì to tát. Tớ còn phải cảm ơn anh Mục đã xử lý dứt điểm một gã nhân cách tồi. Dám tán tỉnh phụ nữ đã có người yêu, tớ nhất định không tha cho gã. Tương Lâm Mộng Như này không có người bạn như thế”
Không ngờ Lâm Mộng Như không trách cứ, mà còn suy nghĩ cho cô, Uông Trữ Hạ rất cảm động.
“Thật xin lỗi, tớ lại gây phiền phức cho cậu.”
“Câu khách sáo với tớ để làm gì? Hãy thoải mái trong tiệc sinh nhật đi. Tớ qua chào hỏi vài người bạn.” Lâm Mộng Như vô lên tay Uông Trữ Hạ tỏ vẻ bất mãn về lời xin lỗi.
Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm nhìn Lâm Mộng Như đi tiếp khách. Cô quay sang trừng mắt nhìn Mục Anh Húc, vẻ mặt anh lúc này vẫn lãnh đạm như mọi chuyện không liên quan mình.
“Hành vi độc đoán của anh làm Như Như xấu hổ thì sao? Ở đây đều là bạn bè cậu ấy, sau này làm sao để Như Như kết thân với người khác.”