Nghe giọng điệu chất vấn của Mục Anh Húc, tâm trạng tốt ban đầu của Uông Trữ Hạ biến mất ngay lập tức.
“Xin lỗi, tôi định đưa Niệm Nhi đến Mục thị trước giờ tan học để anh không phải đi đón. Nhưng do bé chơi vui quá nên vô tình quên mất thời gian… Tôi không nhận ra đã quá thời gian tan học.”
Mặc dù Uông Trữ Hạ thừa nhận mình có lỗi, nhưng Mục Anh Húc không biết ăn phải thuốc gì, luôn nói ngược suy nghĩ thật trong lòng. Giọng bất mãn mang theo buộc tội của anh vang qua điện thoại.
“Hiện tại người giám hộ của Mục Niệm là tôi, em đừng tự tiện quyết định mọi việc theo ý mình. Thích thì em ban phát tình cảm, không thích thì em vứt bỏ, thái độ của em chỉ khiến Mục Niệm chồng chất tổn thương.”
Mặt Uông Trữ Hạ chìm xuống, giọng nói đầy khó chịu. “Vâng, tôi không nên đưa Mục Niệm đi khi chưa được anh cho phép. Ngay cả nếu tôi muốn gặp con, tôi phải có được sự đồng ý của anh, đúng không?” Giọng nói nhạo báng mỉa mai của cô rất rõ ràng, Mục Anh Húc cáu kỉnh trước tính cách này của cô. “Tại sao em luôn hiểu sai ý tôi? Suy diễn linh tinh tâm ý người khác khiến em thoải mái hơn hả? Tôi chưa bao giờ nói em không được phép gặp Mục Niệm. Người không nhận con, vứt bỏ con là em, là em đấy Uông Trữ Hạ!”
Hơi hở của anh dồn dập phả vào điện thoại, anh biết bản thân mất kiểm soát nên lời nói gai góc cục súc. Nhưng giọng điệu đỏng đảnh ương bướng của cô khiến anh không tự chủ được.
Lời quát mắng thẳng thừng của anh làm bên kia đầu dây trở nên yên lặng khác thường. Ngay đến hơi thở mong manh cũng không truyền qua điện thoại, sự im lặng kéo dài quá lâu làm anh xấu hổ kỳ quặc.
Mục Anh Húc không hề biết, Uông Trữ Hạ đã phải kìm nén đến mức nào để nuốt câu nói ‘Còn người bắt tôi sinh con rồi đưa người khác nuôi là anh vào tận đáy lòng.
Anh định không trách cô, thật sai lầm khi đề cập đến vấn đề nhạy cảm. Liếm nhẹ đôi môi khô khốc của mình, Mục Anh Húc cứng ngắc dời đề tài. “Muộn rồi, bây giờ hai mẹ con đang ở đâu? Tôi qua đón.”
Gạt bỏ trái tim trong ngực đang quặn lại vì thương tâm, Uông Trữ Hạ liếc nhìn Mục Niệm đang chơi cầu trượt vui vẻ, ngắc ngứ đề nghị. “Nếu được, để bé chơi thêm lúc nữa, được không? Tôi sẽ đưa con về thắng Mục gia, anh không cần đón.”
“Cũng được.”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Anh Húc khá hối hận khi nhắc đến lỗi lầm của Uông Trữ Hạ. Anh là người rõ tình cảm bản thân nhất, cô có làm gì xấu, anh đều có thể tha thứ và nghĩ theo khía cạnh tốt đẹp nhất. Điều khiển tình cảm là rất khó.
Mục Anh Húc nhanh chóng lái xe về công ty, anh cần hoàn thành công việc dang dở để về nhà sớm.
Loading...
Trong sân khu vui chơi, Mục Niệm ngồi trên ghế uống từng ngụm nước, mồ hôi nhễ nhại trên trán nhưng mắt bé lấp lánh niềm vui, nụ cười khoe hàm răng sữa chưa mọc đủ nhìn rất đáng yêu.
Uông Trữ Hạ cẩn thận lau mồ hôi cho bé, hỏi chuyện. “Hôm nay con chơi vui vẻ như vậy, bố đã lâu không đưa con đến khu vui chơi à?”
Mục Niệm thành thật gật đầu, giọng vừa non nớt trẻ con vừa già trước tuổi. “Gần đây bố bận lắm, bác Trần Hiên ốm, công ty gặp khó khăn, con không làm phiền bố. Khi nào xong việc, bố sẽ cho con đi chơi bù.”
“Sao con biết nhiều thứ vậy?” Cô không nghĩ đến Mục Anh Húc lại kể chuyện công việc cho bé nghe.
“Ông Quách nói. Ông bảo về sau con sẽ kế thừa việc kinh doanh của bố, nên phải ra dáng một người đàn ông.” Mục Niệm ưỡn ngực khoe khoang, trịnh trọng nói. Thái độ cực kỳ nghiêm túc của Mục Niệm khiến Uông Trữ Hạ không nhịn được cười, nhưng ánh mắt ảm đạm rất nhiều khi nghĩ đến sự thật ẩn sau lời bé nói. Mục Anh Húc bận rộn không có thời gian dành cho gia đình, một phần trong đấy là do cô gây ra.
Mục Niệm tiếp tục khẳng định suy nghĩ của cô. “Bố gần đây rất mệt vì áp lực công việc.”
Cô biết lời bé nói đều là nhắc lại lời Quách quản gia, nên vội vàng lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, không thể mủi lòng. Ôn Thế vẫn cần câu trả lời cho cái chết của anh, cô không thể dừng giữa đường.
“Niệm Nhi! Chúng ta về nhà thôi. Bố đang đợi con ở nhà.”
Taxi dừng trước cổng Mục gia, Uông Trữ Hạ giục bé. “Tạm biệt Niệm Nhi! Con vào nhà đi.”
“Không, mẹ phải vào cùng con. Con chưa muốn mẹ về ngay đâu. Dẫn con vào nhà đi!” Mục Niệm giữ chặt cổ tay cô, lắc đầu nài nỉ.
Đôi mắt to tròn của bé bắt đầu ngấn nước, cô sợ làm bé thất vọng, đành miễn cưỡng đồng ý. “Mẹ dắt tới cửa thôi nhé.”
Hai người đi tới cửa nhà, nội thất quen thuộc bên trong phòng khách lần lượt hiện ra, Uông Trữ Hạ nhất thời bần thần. Quách quản gia từ cửa hông đi ra, nhìn thấy cô liền sửng sốt. “Cô Uông?”
Coi như không nghe thấy, Uông Trữ Hạ giả vờ bình tĩnh xoa đầu Mục Niệm. “Bây giờ con tự mình đi vào, mẹ phải về.”
Mục Niệm không đáp lời, gan lì ôm chặt cổ tay cô, trì người xuống đất, kiên quyết không buông. Uông Trữ Hạ đau đầu, mở miệng chưa kịp nói thì sau lưng xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Hai mắt đối diện nhau, Uông Trữ Hạ cúi đầu xuống, lạnh giọng nói. “Tôi đã đưa con an toàn về, nhiệm vụ hoàn thành. Tôi đi trước.” Cô muốn chạy trốn khỏi tình trạng khó xử này thật nhanh.
Mục Anh Húc chặn trước mặt cô, nói thật nhanh. “Uông Trữ Hạ, tôi muốn nói chuyện với em..”
Nhịp tim trong ngực tăng nhanh, cô thấy căng thẳng vô cớ. Mục Anh Húc nói nốt câu. “… về công việc.”
Anh quay sang Quách quản gia, “Đưa Mục Niệm về phòng tắm rửa.”
Mục Niệm an tâm giao trọng trách giữ mẹ lại cho bố, ngoan ngoãn nắm tay Quách quản gia đi về phòng.
Uông Trữ Hạ nhớ đến những lời trong điện thoại, tâm tình vốn không thoải mái càng thấy khó chịu. Cô đặt câu hỏi với giọng thiếu kiên nhẫn. “Anh muốn nói chuyện gì? Nếu bàn công việc thì nên vào giờ hành chính, bây giờ đã tan làm.”
Mục Anh Húc không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề. “Tôi muốn nói đến chuyện nghi vấn ăn cắp ý tưởng sản phẩm.”
“Ý anh là gì? Không phải tin tức có thật sự là đạo ý tưởng hay không đã được tung hô trên truyền thông sao? Muốn hỏi, hãy hỏi Cao Trữ Mộc, vị giám đốc phụ trách sản xuất sản phẩm lần này. Còn phần kế hoạch quảng cáo sản phẩm, tôi đã hoàn thành theo đúng hợp đồng, người ký duyệt là anh. Tôi làm về quảng cáo sản phẩm, chứ không phụ trách khâu sáng tạo và sản xuất, anh có nhầm lẫn gì không khi muốn thảo luận đề tài này với tôi?”
“Vậy với tư cách là đối tác phụ trách quảng bá sản phẩm, em nghĩ gì về vấn đề đạo này?” Mục Anh Húc cố tình hỏi ý kiến cô, mục đích không đơn giản như nói chuyện phiếm. Uông Trữ Hạ cười khẩy, né tránh trả lời. “Đây là chuyện nội bộ của Mục thị. Người ngoài như tôi đưa ra ý kiến làm gì.”
“Tôi muốn nghe ý kiến của em” Mục Anh Húc nhìn Uông Trữ Hạ với đôi mắt kiên định, như thể nếu cô không nói ra suy nghĩ của bản thân thì đừng hòng rời khỏi Mục gia.
Cô nhún vai, bất lực trước sự cố chấp, điềm nhiên phán đoán. “Mặc dù chúng ta là quan hệ hợp tác, nhưng tôi không biết gì về khả năng sáng tạo sản phẩm và không thể đưa ra nhận định chính xác. Tuy nhiên, nhìn vào thời điểm trước và sau khi ra mắt sản phẩm, thời gian đưa sản phẩm ra thị trường của Mục thị chậm hơn công ty khác.”
Càng nói, giọng cô càng lãnh đạm. “Sản phẩm ra mắt chậm hơn hai mươi bốn tiếng, công bình mà nói chính là ăn cắp ý tưởng sản phẩm.”
Đối mặt với ánh mắt hờ hững, và nét mặt lạnh nhạt của cô, Mục Anh Húc chậm rãi nghiêng người đến gần tai cô, hỏi nhỏ. “Trong lòng em, tôi là người có thể làm ra chuyện này sao?”
Uông Trữ Hạ bật cười, ánh sáng trong mắt thoáng qua tia buồn. “Mục tổng là người nắm giữ tập đoàn Mục thị. Danh phận của anh quá to lớn quý báu, chúng ta không đủ thân thiết để có tư cách đánh giá.”
“Hạ Hạ, những gì tôi đối xử với em không nói lên điều gì? Tôi giống một kẻ xấu xa, đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ đến vậy?” Mục Anh Húc nhìn cô nghi hoặc.
Sắc mặt cô không thay đổi khi đối đáp. “Có những người luôn đeo mặt nạ để giao tiếp với người khác. Tôi ngu dốt vụng về không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Đôi khi, tôi còn không tự nhận ra bản thân chỉ là con cờ để người khác đùa nghịch trong bàn tay. Vậy nên, tôi thực sự không biết anh là loại người gì đâu Mục tổng.”
Mục Anh Húc không tức giận, cũng không nói, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, tìm tòi cảm xúc trong đôi mắt lạnh lùng.
Uông Trữ Hạ khó chịu trước cặp mắt săm soi, cô bắt đầu mất kiên nhẫn. “Mục tổng, anh có thể tránh ra không? Tôi cần đi về”
Phải hơn một phút trôi qua, Mục Anh Húc mới phản ứng, bước sang bên cạnh nhường đường.
Mục Anh Húc quay lưng về phía cửa bờ vai xuôi xuống theo tiếng bước chân dần xa.
“Tôi đạo đức giả? Đến bây giờ, em vẫn không tin tình cảm của tôi, đúng không?”
“Đi thôi.” Uông Trữ Hạ ngồi lên xe, giục tài xế.
Taxi vẫn dừng xe đợi cô bên ngoài, tài xế tuy không quen biết nhưng vẫn nhận ra thời điểm vị khách nữ này lên và xuống xe, bầu không khí xung quanh khác hoàn toàn. Trước khi bước vào biệt thự to lớn kia là dịu dàng, từ bên trong đi ra là rét buốt lạnh lùng.
Trên đường về nhà, Uông Trữ Hạ nhận được điện thoại của Hứa Cao Lãng. “Em chưa về nhà?”
“Đang trên taxi quay về đây.”
Hứa Cao Lãng nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô. “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
“Không sao.” Uông Trữ Hạ điều chỉnh trạng thái, không muốn hắn lo lắng, cũng không thích bộc lộ cảm xúc cho nhiều người biết. “Anh đến nhà tôi hả? Có chuyện quan trọng?”
“Chuyện em nhờ điều tra, đã có kết quả. Vừa nhận được, tôi đến thẳng nhà em luôn. Tiếc rằng cửa khóa.”
“Tôi cúp máy. Đợi tôi vê nhà rồi nói tiếp.” Uông Trữ Hạ tắt điện thoại, ngón tay không ngừng run rẩy vì hồi hộp. Tâm trạng buồn phiền vì thái độ của Mục Anh Húc cũng vơi đi phần nào.
Cô dõi ánh mắt ra cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ bên ngoài, nén lại tiếng thở dài vào lòng. Cô mệt mỏi nhưng không được nghỉ ngơi.
Trở vê nhà , Hứa Cao Lãng đứng đợi trước cửa. Hai người gật đầu coi như lời chào, vừa vào trong nhà, hắn đã đưa cô một tập hồ sơ.
“Đây là tất cả về Quách Thẩm Ngạn.
Mục đích hắn vào Mục thị làm việc không đơn giản.”