Đối với yêu cầu kỳ lạ của Mục Anh Húc, nhân viên phục vụ kinh ngạc hồi lâu mới có phản ứng, anh ta củi đầu lễ phép dẫn hai người đến chiếc bàn đang được thu dọn, rồi nhanh chóng rời đi bảo nhà bếp chuẩn bị.
Mục Anh Húc và Mục Niệm không hề khó chịu khi phải đứng đợi.
Ngồi xuống ghê, Mục Niệm tò mò xung quanh, khó hiểu hỏi Mục Anh Húc. “Bổ ơi, tại sao mẹ lại đi ăn ở một nơi xa như thế này? Chỗ này không có đồ chơi, không thú vị gì hết” Mục Anh Húc đắm chìm trong suy nghĩ, không nghe câu hỏi của con trai. Anh không biết Uông Trữ Hạ cũng có sở thích ngồi ăn tối ở một nơi xa hoa cổ điển. Đây là quyết định của Hứa
Cao Lãng hay cô?
Giờ đây, ý nghĩ về việc họ còn ăn tối cùng nhau khiến Mục Anh Húc cảm thấy chán chường, khi các món ăn đã sẵn sàng, anh không còn tâm trạng nếm thử.
Anh ghen tị với Hứa Cao Lãng. Nếu không phải anh và cô có quá nhiều hiểu lâm, thì bữa tối ấm áp hạnh phúc hai người hôm nay sẽ là anh và Uông Trữ Hạ.
Sáng hôm sau, Hứa Cao Lãng có chuyện đi ngang tiểu khu nơi Uông Trữ Hạ sống, cho cô đi nhờ xe đến công ty.
Gần đến công ty, cô vội vàng nhắc nhở hắn dừng lại, đồng thời vươn tay mở đai an toàn, sẵn sàng xuống xe bất cứ lúc nào. Tiếc rắng lần này Hứa Cao Lãng không nghe lời, điều khiển xe chạy tới cửa công ty mới dừng, làm Uông Trữ Hạ sợ hết hồn. “Anh làm gì vậy? Sao lại đậu xe ở đây? Anh định để tôi xuống xe ngay đây?” Cô nhìn dòng người ra vào ở cổng công ty, tưởng tượng nếu cô bước xuống xe bây giờ sẽ oanh động đến mức nào. “Chần chờ gì vậy? Xuống xe!” Hứa Cao Lãng cố tình thúc giục khi bắt gặp vẻ hoảng hốt của cô. “Bây giờ?” Tim Uông Trữ Hạ đập rộn lên, cô cười lấy lòng, mặc cả với hắn. “Sếp, hay anh lái xe đến bãi đậu xe đi. Tôi sẽ xuống xe ở đó và cùng đi thang máy lên tầng với anh, được không? Đi nhờ xe cấp trên, còn để anh phải đi gửi xe một mình, tôi thấy áy náy.”
Loading...
Hứa Cao Lãng suýt phi cười, hắn nén lại, kiên quyết lắc đầu. “Không! Xuống xe! Em sợ gì? Đi xe tôi nên ngượng ngùng hả?” “Vâng, rất xấu hổ” Uông Trữ Hạ cong môi, lờ mờ nhận ra Hứa Cao Lãng đang cố ý chơi cô. “Nếu đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy tôi mới sáng sớm bước khỏi xe sếp, chắc chắn họ sẽ tung tin đồn thất thiệt khắp nơi. Tôi không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta”
Cô đến Thánh Hâm làm việc là do Hứa Cao Lãng giới thiệu, nhưng leo lên vị trí hiện tại là do thực lực và cố gắng của bản thân. Cô không hứng thú gánh trên lưng tai tiếng đi cửa sau với sếp.
Hứa Cao Lãng không đồng ý. Tay hắn tự nhiên choàng qua lưng ghế phụ, động tác thân mật khiển thân thể cô vô thức run lên. “Anh định làm gì?” Vẻ mặt Uông Trữ Hạ cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
Hứa Cao Lãng nhướn mày nhìn phản ứng như chim sợ cành cong của cô, hợp lý hợp tình nói. “Chúng ta ngay thẳng, sợ gì miệng lưỡi người khác. Em đang quá quan tâm đến quan điểm của người khác mà mua dây buộc mình, ép buộc bản thân tuân theo những quy tắc cứng nhắc. Thả lỏng và tự tin mà sống. Không phải tin đồn nào cũng xấu.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Uông Trữ Hạ biết người trong công ty lâu nay vẫn khó chịu về cô. Họ luôn sẵn lòng tìm cơ hội để cô thôi việc ở công ty một cách tự nguyện. Tin đồn thất thiệt về quan hệ giữa cô và sếp sẽ khiến cuộc sống công sở của cô giảm bớt thoải mái tốt đẹp.
Uông Trữ Hạ không có ý định nói với Hứa Cao Lãng những chuyện này, với tính cách hắn khi biết chuyện, sẽ làm ầm ĩ lên, chỉ rước thêm hận thù về cho cô,
Cô lầm bầm bất mãn. “Tin đồn sai sự thật thì có gì mà tốt?”
Hứa Cao Lãng nhếch mép cười gian. “Ít nhất nó có thể giúp chặn các cô nàng có ý định theo đuổi tôi”
Nghe đến đây, Uông Trữ Hạ tung ngay cú đấm vào vai hắn nhưng bị chặn lại. Hứa Cao Lãng cười sảng khoái vì trêu tức được cô. Biết là còn dây dưa với hắn sẽ chỉ mất thời gian, lườm hån sắc lẻm, Uông Trữ Hạ mở cửa bước xuống xe. Cô dự định lẻn vào trước khi bị đồng nghiệp bắt gặp nhưng vẫn bị chặn lại ở cửa công ty với tiếng gọi lớn sau lưng. “Layla!”
Uông Trữ Hạ thầm rủa xả hẳn một nghìn linh một lần trong lòng, cô xoay người mim cười, giả vờ lễ phép chào hỏi Hứa Cao Lãng. “Hứa tổng, chào buổi sáng!”
Sau đó cô bước nhanh hơn, cách xa nhân vật nguy hiểm này ra, nhưng hån đủng đỉnh nói to. “Em yêu, em đi nhanh như vậy, không đợi tôi sao?”
Hai chữ ’em yêu’ vừa nổ vang, mọi người trong đại sảnh đều thắng tắp nhìn về phía Uông Trữ Hạ, ánh mắt lóe sáng khác thường.
Không ai ngờ rằng giám đốc thiết kế ngày thường nghiêm túc lại được Hứa tổng yêu quý một cách thẳng thắn công khai như vậy.
Dưới suy đoán của mọi người, sắc mặt Uông Trữ Hạ đã đen kịt đầy câm nín. Hứa Cao Lãng chưa dừng lại, hắn cố tình sải chân bước nhanh đến, khoác vai cô, thì thầm, mặc kệ các cặp mắt trợn to kinh ngạc xung quanh. “Em bỏ tôi đi trước là muốn làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người, đúng không?” “Người xấu hổ là tôi.” Uông Trữ Hạ nghiên răng ken két. Cô rõ ràng mục đích của hắn nên càng tức tối không có chỗ phát tiết. Đi theo đà kéo của hắn, vào thẳng thang máy riêng cho nhân viên cấp cao.
Bây giờ cô đấm vào bản mặt câng câng của hắn cũng đã muộn rồi.
Cửa thang máy khép lại, mọi lời bàn tán rộ lên ồn ào. “Trời ơi, không ngờ giám đốc Layla là bạn gái của Hứa tổng. Trông hai người tình cảm ngọt ngào quá.” “Hửa tổng và giám đốc thiết kế yêu nhau. Mới sáng sớm đã ôm ôm ấp ấp trước mặt bàn dân thiên hạ” “Không biết họ yêu nhau lâu chưa? Nhìn ảnh mắt si tình của Hửa tổng, có lẽ nào họ bí mật hẹn hò lâu rồi?” Tin đồn lan truyền với tốc độ chóng mặt, nhanh đến mức chỉ sau buổi sáng, sự thật bị thổi phòng lên, biến thành Hứa tổng và Layla đã bí mật kết hôn, chứng chỉ kết hôn cũng đã nhận. “Đúng! Nghe đâu đã ký giấy kết hôn” “Bây giờ chỉ còn chọn ngày hoàng đạo là tổ chức hôn lễ.” “Nhân viên chúng ta có được tăng lương nhờ việc trọng đại cả đời của sếp tổng không? Giấy chứng nhận cũng có luôn rồi mà.” “Giấy chứng nhận gì vậy?” Vừa ra khỏi văn phòng, Uông Trữ Hạ nghe thấy tiếng bàn tác của các đồng nghiệp, liền vui vẻ tham gia với câu hỏi tò mò.
Các đồng nghiệp lập tức vây quanh, vài người có quan hệ tốt còn hỏi thẳng. “Chị Layla, tại sao chị giấu giếm mọi người? Từ nay chúng tôi gọi chị là Hứa phu nhân hay Chủ tịch phu nhân? Chị thích kiểu gọi nào?” “Chủ tịch phu nhân là sao?” Cô gãi đầu không hiểu. “Có chuyện gì vậy?”
Mọi người hiểu lầm là cô xấu hổ không thừa nhận, nên tiếp tục vạch trần. “Chị Layla, đừng che giấu, ai cũng biết hết rồi. Chị và Hứa tổng lấy giấy chứng nhận kết hôn lúc nào vậy? Không chút tiếng gió nào luôn. Ngay đến kẹo cưới cũng không phát, tụi em buồn lắm đấy.” “Giấy chứng nhận kết hôn? Tôi và Hứa tổng?” Cô trợn to måt kinh hãi, như đang nghe chuyện về người lạ.
Vài người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vẻ kinh hãi trên mặt cô không phải diễn xuất. Uông Trữ Hạ vội vàng nói. “Mọi người nhầm lẫn gì không? Tôi và Hửa tổng không có kết hôn. Giấy chứng nhận kết hôn là cái khi gì chú? Ai đồn bậy bạ vậy? Đây là hiểu lầm.”
Tuy vậy, đa số mọi người đều không tin tưởng lời thanh minh, họ tin những gì từng chứng kiến ở đại sảnh sáng nay hơn. Uông Trữ Hạ bó tay chịu thua, đi thẳng đến văn phòng của Hứa Cao Lãng.
Mở cửa văn phòng, Uông Trữ Hạ thấy kẻ đầu só gây ra tin đồn đang nhàn nhã thưởng thức trà, cô phàn nàn không vui. “Hứa tổng, bây giờ không phải lúc để anh phẩm trà. Chúng ta đang bị đồn thổi khắp công ty kia kia.” “Ai khiến giám đốc thiết kế Layla của chúng ta tức giận phừng phừng thế này?”
Ánh mắt nghi hoặc giả bộ của Hứa Cao Lãng làm cô hung hăng trừng mắt. Chắc chắn hắn cũng nghe được các lời đồn nhảm nhí. “Không phải do anh bày ra sao? Vì tiếng gọi buổi sáng, mà tin đồn về chúng ta từ lén lút hẹn hò, chuyển thành đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Đến mai có khi sinh con luôn rồi. Thật đáng sợ!”
Hứa Cao Lãng cười lớn trước vẻ mặt cáu kỉnh của cô. “Làm sao sinh con nhanh thế được. Tin đồn đâu có tệ, tôi thấy thú vị đấy chứ.” “Đừng đùa. Tôi giải thích không ai tin, anh sớm xử lý đi.” Uông Trữ Hạ bất lực trước thái độ bình chân như vai của hắn.
Hứa Cao Lãng đứng dậy, đi đến gần, vỗ lên vai Uông Trữ Hạ, giọng nói nghiêm túc như đang trao trọng trách to lớn. “Được rồi, giúp người giúp cho trót lọt, cố gắng chịu đựng. Em sẽ là chủ tịch phu nhân trong một thời gian. Sau khi qua cửa bố tôi, tôi chắc chắn sẽ dập tan các lời đồn. Ừm, dĩ nhiên là em đá tôi”
Uông Trữ Hạ miễn cưỡng gật đầu, bây giờ một minh cô đơn phương đấu tranh với tin đồn cũng vô dụng, đành hợp tác trong ấm ức.
Nhưng không ai trong số họ tưởng tượng được rằng, một lời đồn sai sự thật sẽ khiển Uông Trữ Hạ gặp rất nhiều rắc rối lớn về sau.
Theo lời hẹn ước với tập đoàn Mục thị, Uông Trữ Hạ mang theo bản kế hoạch quảng cáo đã hoàn thiện, ngồi trong quản cà phê ở tầng dưới tập đoàn Thánh Hâm, đợi thư ký Trần Hiên. Một số chi tiết cụ thể cần được xác nhận lần cuối.
Đợi hơn ba mươi phút, hai cuộc điện thoại cho thư ký Trần Hiên, hẳn hồi âm sắp đến nhưng vẫn chưa xuất hiện. Uống Trữ Hạ mất dần kiên nhẫn, ngay khi cô đứng dậy dọn dẹp tài liệu trên bàn chuẩn bị đi, một bóng người cao lớn chắn ánh sáng trước mặt.
Giọng trầm khàn quyến rũ quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu. “Mới ba mươi phút đồng hồ mà đã mất kiên nhẫn. Thật thiếu chân thành!”
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, người tới không phải là thư ký Trần Hiên, mà là Mục Anh Húc.