Nghe những lời của Ôn Thế, Uông Trữ Hạ chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Ôn Thể nhìn ra vẻ xấu hổ khó xử của cô, liền uyển chuyển nói tránh. “Được rồi, anh nói dối đấy. Anh đùa để em vui hơn thôi.”
Đáp lại lời hắn là nụ cười miễn cưỡng. Uông Trữ Hạ nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, sợ hãi vẫn còn nén chặt trong lòng. Nếu Ôn thế không đến kịp, cô biết bản thân khi tỉnh dậy với thân thể bị xâm phạm, trạng thái tâm lý của cô sẽ hỏng mất.
“Thế ca, thật may hôm qua anh tìm ra em, nếu không em không biết bản thân sẽ phải trải qua những gì. Em bị ép uống quá nhiều rượu, về sau ý thức mơ hồ mụ mị, mọi hành động đều do bản năng duy trì. Cảm giác bất lực kiệt sức đấy thật kinh khủng, hai người Cao Trữ Mộc biết rõ em đang đợi, nhưng họ đều không đến..”
Câu nói không trọn vẹn, cảm giác ớn lạnh trong người Uông Trữ Hạ càng nặng, giọng run rẩy thổn thức, cơ thể rùng mình sợ hãi.
Ôn Thế khổ sở khi chứng kiến cô yếu đuối mỏng manh, hắn kéo cô vào lòng vỗ về. Bàn tay to vuốt dọc mái tóc đen, từ tốn đều đều, vòng tay rắn chắc bình yên mang lại cảm giác tin tưởng, cơ thể cô dần dần không run rẩy nữa.
Uông Trữ Hạ đặt trán lên vai Ôn Thế, nước mắt lặng lẽ thấm ướt áo hắn, giọng ướt sũng buồn bã. “Thế ca, em rất ngốc đúng không? Họ bố thí cho em chút tình thương, em sẵn sàng vâng lời như con ngốc, bị bán còn đần độn giúp họ trì hoãn thời gian. Có ai ngốc như em không?!
Cô khóc nhưng khóe miệng vẽ lên nụ cười chua xót, thê lương.
Ông Cao và Cao Trữ Mộc không chỉ làm tổn thương cô, họ còn đập nát niềm tin cô vừa xây dựng.
Uông Trữ Hạ mệt mỏi ấm ức khiến Ôn Thể thấy phiền muộn trong lòng. Hắn không bao giờ muốn cô bị tổn thương. “Đúng vậy, Hạ Hạ của anh rất ngốc. Vừa ngốc vừa tốt bụng nên mới bị họ lợi dụng. Một kẻ ngốc như em sao đấu được loại người mưu mô độc ác.”
“Tại sao chứ? Hóa ra họ chưa bao giờ coi em là người nhà…”
“Bọn họ hoàn toàn không xứng làm người thân của em!” Ôn Thế nhấn mạnh. “Mọi thứ họ làm đều vì lấy lòng tin của em để lợi dụng, không lừa dối bây giờ, tương lai cũng sẽ lộ rõ bản chất vụ lợi thôi.”
Tiếng thở nặng nhọc nghèn nghẹn thoát ra từ cổ họng Uông trữ Hạ, cô trầm mặc khóc.
“Hạ Hạ, giữa em và Mục Anh Húc có hiểu lầm, phần lớn nguyên nhân xuất phát từ Cao Trữ Mộc. Nếu không phải ả luôn bẫy rập phá hoại, có lẽ hai người không bị chia cắt như hôm nay.”
Ôn Thế đẩy người Uông Trữ Hạ rời khỏi vai, hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ, gò má đẫm nước mà thở dài. Dùng ngón cái trân trọng từng chút lau đi nước mắt cho cô, nói ra sự thật bị chôn kín bao năm nay.
“Cách đây gần bốn năm, em và Mục anh Húc ly hôn vì bị Cao trữ Mộc xen vào. Tai nạn giao thông khiến em mất trí nhớ, anh nghi ngờ do å dàn xếp nhưng chưa có chứng cứ. Sau vụ tai nạn xe, Cao Trữ Mộc sắp đặt qua mắt Mục Anh Húc, giao em cho anh, yêu cầu anh đưa em ra nước ngoài. Á muốn có được Mục Anh Húc, muốn ngồi vào vị trí Mục phu nhân. Nhưng ả không ngờ ngay cả khi Mục Anh Húc nghĩ em đã mất trong tai nạn, anh ta cũng không cưới Cao Trữ Mộc làm vợ.”
Ôn Thế không trốn tránh ánh mắt ngỡ ngàng trợn tròn của cô, hắn tiếp tục nói như thể sợ nếu dừng lại, quyết tâm trong lòng sẽ biến mất. “Đây là lý do khi em quay về nước, Cao Trữ Mộc trả thù và gây bất lợi cho em hết lần này đến lần khác.”
Loading...
Lời nói của Ôn Thế lật đổ toàn bộ sự thật và lòng tin Uông Trữ Hạ được biết.
Cô hỏi, giọng nói không vui không buồn. “Không phải vì ông Cao và Cao Trữ Mộc vì lo nghĩ cho hạnh phúc của em mà ngăn cấm?!
“Không có. Hai bố con nhà họ, ngoài bản thân, chưa từng biết nghĩ đến ai.”
“Tại sao anh lại đồng ý với yêu cầu của Cao Trữ Mộc?!
“Em thực sự không biết lý do?” Ôn Thế cười mà lòng đắng nghét. “Vì ngày đó anh yêu em, Hạ Hạ.”
Uông Trữ Hạ rúng động, cô thầm cảm ơn hai chữ ‘ngày đó’ của Ôn Thế. Cô biết, hắn không muốn tạo thêm áp lực cho cô.
Ôn Thế xoa đầu cô, thở dài. “Nếu không phải Cao Trữ Mộc nói sai sự thật, lợi dụng em làm ra chuyện kinh khủng nguy hiểm đêm qua. Anh sẽ không bao giờ nói cho em biết về quá khứ. Anh không muốn Hạ Hạ đau khổ, càng không muốn em lần nữa tổn thương. Quá khứ bị quên đi đều có nguyên do, em đừng ép bản thân phải suy nghĩ lung tung.”
Không thấy cô phản ứng, hắn biết từ hôm qua đến nay, cô đã chịu nhiều kinh sợ hãi hùng, nhưng hắn chưa muốn dừng lại. Hắn muốn kéo cô ra khỏi vỏ bọc, bước tới phía trước một bước.
“Mục Anh Húc độc đoán, hống hách, ngạo mạn và ngu ngốc, nhưng thái độ và tình cảm của anh ta với em rất tốt so với quá khứ. Em nên lắng nghe mong muốn trong tim. Tha thứ anh ta chính là cho bản thân thêm một cơ hội để được hạnh phúc. Tại sao phải quan tâm chuyện quá khứ?!
Uông Trữ Hạ buột miệng hỏi. “Tại sao anh nói giúp Mục Anh Húc? Không phải hai người rất ghét nhau sao?!
Vì, anh sống vì em.
Ôn Thế không trả lời như vậy, hắn chỉ cười dịu dàng. “Hạ Hạ, chúng ta sống vì hiện tại và tương lai.”
Uông Trữ Hạ im lặng nhìn Ôn Thế, ánh mắt mông lung mờ mịt. Cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ kỹ chuyện này.
Trong phòng họp của Mục thị, những thỏa thuận mới nhất đang được triển khai cho sự hợp tác đàm phán tối hôm qua, mọi người tập trung cao độ vào công việc, thư ký Trần Hiên đột nhiên xộc vào. Hắn cười xin lỗi mọi người, đến gần Mục Anh Húc nói nhỏ.
“Mục tổng! Có Phong tổng xin được gặp ngài.”
Mục Anh Húc nghe ra Trần Hiên nhấn mạnh chữ xin, anh cau mày vài giây, phẩy tay dửng dưng nói.
“Để anh ta đợi bên ngoài.” Mục Anh Húc nhìn quản lý đang trình bày kế hoạch dở dang, nhắc nhở. “Tiếp tục đi.”
Kết thúc cuộc họp, Phong Hành đã đợi bên gần hai tiếng đồng hồ. Mặc dù gã không hài lòng, nhưng biết bản thân đuối lý nên kìm nén tức giận, hòa nhã hỏi lại thư ký Trần Hiên. “Mục tổng khi nào kết thúc cuộc họp?!
Thư ký Trần Hiên giả vờ kiểm tra thời gian, lịch sự đáp. “Sắp rồi.”
Cánh cửa phòng họp cuối cùng mở ra, mọi người lục tục quay về phòng làm việc, cơn giận của Phong Hành bốc hơi nhanh chóng. Một trợ lý nhỏ bước đến cúi đầu mời.
“Phong tổng, mời ngài vào phòng. Mục tổng đang chờ bên trong.”
“Mục tổng, muốn gặp anh không dễ dàng chút nào.” Phong Hành đi vào phòng, cười sang sảng, đặt vài túi quà lên bàn trước mặt Mục Anh Húc.
Nhướn mày nhìn các món quà xa xỉ, Mục Anh Húc khó hiểu hỏi. “Ý Phong tổng là sao? Tôi không nhớ chúng ta gần đây có hợp tác chung dự án nào.”
“Hôm nay tôi đích thân đến là để trịnh trọng xin lỗi Mục tổng và vị hôn thê của anh. Cùng là chỗ quen biết, đừng gây khó dễ cho người bạn này.”
Nghe đến ba chữ vị hôn thể, Mục Anh Húc cẩn thận hỏi lại. “Tôi chưa hiểu ý tứ của Phong tổng.”
Phong Hành nghĩ Mục Anh Húc đang cố tình giả ngu, gã không tin Uông Trữ Hạ im lặng sau chuyện lớn đêm qua. Gã nghĩ Mục Anh Húc đang thử thách và đùa giỡn gã.
“Mục tổng, anh nói như vậy chắc chắn vẫn trách tôi. Chuyện xảy ra tối qua đều là hiểu lầm, do uống nhiều rượu không kiểm soát được hành vi. Tôi thực sự chưa làm gì cô Uông.”
Lời bào chữa của Phong Hành khiến sắc mặt Mục Anh Húc tối đen. Hóa ra người đặt phòng riêng mà Uông trữ Hạ đi vào là Phong Hành, anh vẫn đinh ninh cô chỉ đi xã giao công việc cho tập đoàn Cẩm Phong.
Mục Anh Húc lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Phong Hành, cặp mắt ưng sắc bén nhìn xoáy gã, giọng khàn khàn hung ác chất vấn. “Chuyện gì đã xảy ra tối qua? Tôi cần sự thành khẩn của Phong tổng để có cách xử lý chính xác.” Phong Hành nghe rất nhiều đồn đãi không tốt về người đứng đầu Mục thị, đây là lần đầu tiên gã đối diện trực tiếp. Khí thế đàn áp khổng lồ bủa vây cơ thể làm gã không di chuyển được, duy nhất miệng có thể cử động, lắp bắp tường thuật.
“Tôi không biết cô Uông là vị hôn thế của anh. Ông Cao giới thiệu cô ấy là con gái út muốn bồi rượu, nên tôi đồng ý..” Phong Hành thông minh lược qua nhiều điều, đổ mọi tội lên đầu Cao gia, bản thân phủi tay vô tội.
Nhưng Mục Anh Húc biết rõ cuộc sống sinh hoạt mục nát của Phong Hành trong giới kinh doanh, anh không tin lời gã nói.
Dự cảm bất an hôm qua của anh là chính xác, đáng nhẽ anh nên phá cửa vào phòng ngay lúc đó. Mục Anh Húc nghiến răng tự trách khi nhớ đến Quách Thẩm Ngạn. Không phải hắn nói sẽ trông chừng, tại sao chuyện Phong Hành cũng ở trong phòng lại không báo cáo với anh?
Không khí ngày càng ngưng trệ, sắc mặt Mục Anh Húc xấu xí tối đen, Phong Hành vội vàng lấy ra hộp quà, cười lấy lòng. “Tôi biết hôm qua đã làm cô Uông sợ hãi. Tôi rất xin lỗi vì hành vi khiếm nhã của mình. Hy vọng cô Uông sẽ thích món quà này.”
Mục Anh Húc không liếc mắt đến đồ vật xa xỉ đắt tiền, anh gầm lên hỏi Phong Hành, ánh mắt hừng hực lửa giận.
“Nói chính xác tối qua anh đã làm gì? Anh dùng bàn tay dơ bẩn nào chạm vào em ấy?!
“Không, không! Tôi không làm gì…” Bản năng sợ chết trước nguy hiểm, Phong Hành xua tay rối rít, mặt xám nghoét không còn chút phong độ của một ông chủ lớn. Nỗi sợ trong lòng xuất phát theo bản năng, gã biết chỉ cần nói sai một câu, Mục Anh Húc sẵn sàng giết chết gã ngay tại chỗ.
“Là cô Uông uống say, tôi chỉ muốn dìu cô ấy, đúng đúng, tôi chỉ muốn giúp đỡ, không phải cố tình ôm ấp. Mục tổng, anh hãy tin tôi. Cô Uông lúc đó uống say, chắc chắn không nhớ đúng sự thật, anh đừng nghe..”
Phong Hành gào thét đau đớn, lời giải thích hỗn loạn trở nên lộn xộn. Gã khụy gối xuống sàn, cổ tay bị Mục Anh Húc giữ chặt, bàn tay lủng lắng đung đưa gãy lìa. Gã đau đến mức không thốt nổi thành lời, mắt kinh hãi nhìn Mục Anh Húc trực tiếp bẻ gãy tay mình.
Toàn bộ mách máu trong cơ thể trở nên lạnh buốt, chạy vọt về đỉnh đầu làm mắt gã hoa lên choáng váng.
“Anh dùng một tay hay hai tay chạm vào em ấy?” Mục Anh Húc lập lại câu hỏi, nhưng lời anh nói không còn chui lọt tai Phong Hành.
Cửa phòng họp bật mở, thư ký Trần Hiên xông vào, vội vàng gọi lớn. “Mục tổng!!
Mục Anh Húc như bừng tỉnh sau tiếng gọi, ánh mắt đỏ ngầu chuyển từ Phong Hành sang mặt Trần Hiên. Anh ném cánh tay đang cầm, sừng sững đứng thẳng, từ trên cao nhìn gã phủ phục dưới chân ôm tay run rẩy.
“Cút!” Mục Anh Húc rít qua kẽ răng. Trần Hiên nhanh chóng xốc Phong Hành lên vai, vừa đi được hai bước đã bị gọi giật lại.
“Ném cả mấy thứ rác rưởi gã mang đến ra ngoài.”
Trần Hiên quá quen với tính khí ông chủ, vừa dìu Phong Hành vừa cầm mấy túi quà trên bàn ra khỏi phòng. Hắn biết nếu không rời đi nhanh, vị Phong tổng nổi tiếng háo sắc này sẽ bị giết sống.
Quách Thẩm Ngạn nhìn thấy Trần Hiên dìu Phong Hành ra khỏi phòng họp, tay xách nách mang trông rất vất vả. Hắn đứng dẹp một bên, không có ý giúp đỡ, nhìn hai người biến mất ở thang máy.
Hắn tò mò chuyện gì vừa xảy ra, nhìn vào phòng họp thì thấy Mục Anh Húc ngồi bên trong.
“Cuộc họp chưa kết thúc? Sao cậu vẫn ngồi ở đây?” Quách Thẩm Ngạn lững thững vào phòng, giọng thờ ơ. “Tôi vừa thấy Phong Hành. Gã làm gì ở đây? Có dự án mới nào hợp.
tác với Phong thị mà tôi không biết à?!
“Cậu thực sự không biết nguyên nhân gã có mặt ở Mục thị?” Mục Anh Húc cất giọng lạnh lùng, biểu cảm trong mắt khi nhìn Quách Thẩm Ngạn cũng thay đổi, không còn sự tin tưởng.
“Cậu ăn phải thuốc nổ gì mà phát hỏa với tôi?” Quách Thẩm Ngạn cau mày.
“Người ở trong phòng riêng với Uông Trữ Hạ tối hôm qua là Phong Hành. Sao cậu không nói cho tôi biết chuyện này?!
Quách Thẩm Ngạn sửng sốt trước thông tin này. Hôm qua hẳn nhìn Ôn Thế và Uông Trữ.
Hạ lên xe, cũng không quay lại kiểm tra người trong phòng riêng là ai. Hắn thấy bỏ sức quan tâm một cô gái là điều ngu ngốc dư thừa, nên không chú tâm tìm hiểu.
“Tối hôm qua tôi nhìn thấy người hộ tống Uông Trữ Hạ rời đi là Ôn thế, biết cô ta sẽ không sao. Không phải cậu chỉ quan tâm an toàn của cô ta thôi sao?” Quách Thẩm Ngạn nhún vai hờ hững.
“Người hộ tống cô ấy trở về là Ôn Thế?
Nếu không phải Ôn Thế, tối hôm qua cô ấy có thể rời đi sao?” Mục Anh Húc gầm lên.
Từng chữ được nhấn mạnh đầy giận dữ.
“Phong Hành là loại người nguy hiểm thế nào, chẳng nhẽ cậu không biết? Nếu tối qua Trữ Hạ xảy ra chuyện, cậu định giải thích với tôi thế nào?!