Lời mắng chửi của bà Ôn quá đáng nhưng đáp trả của Mục Anh Húc không hề nhẹ.
Ôn Thể một bên là mẹ, một bên tận mắt chứng kiến Uông Trữ Hạ không phản đối cử chỉ thân mật của Mục Anh Húc, sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Uông Trữ Hạ gỡ bàn tay đang ôm eo nhưng không được, cô luồn tay ra sau lưng Mục Anh Húc, cúi đầu nghiến răng véo thật mạnh vào lưng anh.
Lực tay cô rất mạnh nhưng Mục Anh Húc vẫn đứng thẳng người, không hề giật mình. Anh liếc mắt nhìn thoáng qua mái tóc đen trong lòng, buông lỏng tay.
“Đủ rồi, đừng làm to chuyện” Uông Trữ Hạ vẫn cúi đầu, tay lén lút giật giật tay áo Mục Anh Húc vắn xin.
Nhìn thấy Mục Anh Húc không có ý nhượng bộ, ánh mắt soi mói xung quanh khiến bà Ôn tỉnh táo nhớ lại thân phận cao quý của mình, bà Ôn không còn hứng thú tranh luận nữa. Nhưng bà Ôn không lộ ra vẻ yếu ớt trên mặt, hừ lạnh nói. “Nơi khỉ ho gà gáy nghèo hèn này, làm như tôi hiếm lạ.”
Bà Ôn kéo tay Ôn Thế. “Đi thôi! Chưa đủ sao còn nhìn.” Bà Ôn kéo tay Ôn Thế, gắt gỏng trước ánh mắt thâm tình của hắn.
Uông Trữ Hạ nhìn Ôn Thể cười buồn, nhưng không nói gì.
Ôn Thế rời đi cùng bà Ôn. Mục Anh Húc lia mắt một vòng xung quanh, hàng xóm láng giềng tự giác dạt ra quay về nhà.
Trước cửa nhà chỉ còn Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc, cô lùi lại hai bước giữ khoảng cách với anh, im lặng chờ đợi. Hơn mười phút trôi qua, cô cứng ngắc nhìn anh, liếm môi rồi ngập ngừng hỏi. “Sao anh còn chưa về? Gần mười hai giờ đêm rồi.”
Kiên nhẫn của Mục Anh Húc đứt phụt, anh đen mặt nhìn cô. “Tôi giúp em nhiều như vậy, chưa đủ mời uống cốc trà sao?!
Khóe miệng Uông Trữ Hạ giật giật, Mục Anh Húc mắng chửi bà Ôn, châm biếm Ôn Thế, giúp đỡ của anh chỉ khiến bà Ôn ngày càng ghét cô.
“Nhà tôi không có trà.”
“Nước lọc?” Mục Anh Húc nghiến răng. Uông Trữ Hạ đứng lùi lại, chừa đường để anh vào trong nhà.
Cô rót cốc nước, đặt trước mặt anh. “Đây, uống đi!!
“Đây là thái độ của em với khách?” Mục Anh Húc không vui nhìn cô, cầm cốc nước nhưng không uống, ánh mắt như cú vọ tuần tra khắp phòng, lông mày nhíu chặt.
Loading...
Nhìn vẻ mặt khinh thường bất mãn của anh, Uông Trữ Hạ không nhịn được nhắc nhở. “Anh Mục, đây chỉ là phòng trọ bình dân, không phải viện bảo tàng, anh có thể thôi dùng cánh mắt chế bai nhìn xung quanh không?!
Mục Anh Húc không hề khó chịu, chân thành hỏi. “Em thích sống ở đây đến vậy?!
“Đúng!” Cô gật đầu thẳng thắn. “Nơi đây thuộc về tôi, tôi thấy rất thoải mái.”
Cô nghĩ Mục Anh Húc sẽ mỉa mai châm chọc, trong lòng chuẩn bị sẵn các đáp án phản công. Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng nhấp từng ngụm nước, nhìn cô qua thành cốc thủy tinh.
Ánh mắt hờ hững của anh làm cô khá sợ và khó hiểu.
Nước trong cốc cạn đáy, anh đặt xuống bàn, thản nhiên nói. “Không còn sớm, em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không quấy rầy.”
Anh đứng dậy đi ra cửa, từ sau lưng vang lên giọng nói lưỡng lự của Uông Trữ Hạ. “Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh đừng bí mật theo dõi tôi, được không? Tôi không thích người khác kiểm soát cuộc sống của mình.”
Mục Anh Húc đứng yên, dùng lưng đối diện với cô, im lặng trong chốc lát, rồi mở cửa rời đi.
Sau một đêm dằn vặt nhiều chuyện, Uông Trữ Hạ mệt mỏi dựa vào ghế sô pha. Những lời nói khó nghe của bà Ôn lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến lồng ngực thắt lại, buồn bã không vui.
Nghĩ đến hành động và thái độ khác thường tối nay của Mục Anh Húc, lòng cô càng rối bời hoang mang.
Uông Trữ Hạ chỉ mong một cuộc sống bình yên chậm rãi trôi qua, ngày đó là khi nào? Bên dưới tòa nhà Uông Trữ Hạ thuê trọ, Mục Anh Húc ngồi trong xe, không lái đi. Ánh mắt tối đen nhìn về phía cổng tiểu khu.
Như dự đoán, Ôn thế sau khi đưa bà Ôn quay về Ôn gia, dàn xếp ổn thỏa, đã quay trở lại. Hắn lững thững xuống xe, chậm rãi đi về phía cầu thang thì trong bóng tối lóe lên cánh đèn pha ô tô chớp tắt.
Ôn Thế đưa tay che mắt, nhận ra xe Bugatti màu đen quen thuộc của Mục Anh Húc, liền đi thẳng đến xe. Mục Anh Húc bước xuống, đứng tựa lưng vào thân xe, lạnh lùng nói. “Anh thật sự quay lại.”
“Sao anh còn ở đây?” Vẻ mặt Ôn Thế không vui. “Nếu hôm nay anh không xuất hiện, mọi chuyện không trở nên phức tạp như vậy.”
Mục Anh Húc hờ hững châm điếu thuốc, khi ngọn lửa từ bật lửa tắt đi, ánh mắt mang theo tia sáng từ ánh lửa đỏ nhìn thẳng vào Ôn Thế. “Gã đàn ông trưởng thành bị mẹ kiểm soát không có tư cách nói tôi.”
“Anh.” Ôn Thế nghẹn lời tức tối, nắm tay siết chặt, lại chậm rãi buông ra. Hắn không quay lại để đối đầu Mục Anh húc, càng không quay lại để gây rắc rối khiến Uông Trữ Hạ xấu hổ thêm lần nữa.
Sau khi bình ổn cảm xúc, Ôn Thế từ tốn hỏi. “Em ấy thế nào?!
“Không quá tệ.” Giọng nói của Mục Anh Húc vẫn chứa một chút oán hận, không phải đối với Ôn thế, mà là từ bà Ôn.
Cả hai im lặng, bầu không khí hiếm hoi xảy ra giữa hai người. Mục Anh Húc thả ra khói trắng, khóe mắt liếc nhìn Ôn Thế. “Hút không?!
“Trước đây thời gian chữa bệnh cho Hạ Hạ nước ngoài kéo dài, mùi thuốc lá không tốt cho sức khỏe em ấy. Tôi bỏ rồi.”
Mục Anh Húc khịt mũi không đáp lời. Tuy nhiên, sau điếu thuốc dang dở trên môi, anh không còn châm lửa hút điểu khác. “Anh thực sự yêu em ấy sao?” Ôn Thế đột ngột hỏi.
Mục Anh Húc chậm chạp vài giây rồi đưa ra câu trả lời khẳng định trước ánh mắt nghiêm túc của Ôn Thế. “Đúng.”
“Kể cả khi em ấy hận anh?!
Cặp mắt ưng trong đêm tối dấy lên tia chua chát. “Ngay cả khi em ấy hận tôi.”
Dưới ánh đèn đường màu cam ảm đạm, Ôn Thế nảy sinh cảm giác tin tưởng người đàn ông đang đối thoại với mình. Từ trong mắt Mục Anh Húc, hắn như nhìn thấy trái tim thật lòng của anh ta dành cho Uông Trữ Hạ.
Trong vài trường hợp, đôi mắt không dối trá được tình cảm.
Ôn Thế rất quen thuộc ánh mắt này, vì bản thân hắn cũng sở hữu cùng ánh nhìn về phía Uông Trữ Hạ. Cả hắn và Mục Anh Húc đều giống nhau, có một trái tim yêu cùng một người.
Ôn Thế nhìn thẳng Mục Anh húc, nhấn mạnh từng từ chữ. “Tôi sẽ giúp anh.”
“Tại sao?” Mục Anh Húc ngạc nhiên nhìn tình địch một mất một còn của mình. Không phải Ôn Thế ghét anh, cũng như anh vô cùng chán ghét gã đàn ông không ngừng đeo bám Uông Trữ Hạ sao?
Nhưng lời nói của Ôn Thế khiến anh nhìn rõ ràng tâm tính người đàn ông trước mặt.
Hắn nói. “Mục Anh Húc, tôi chưa bao giờ coi anh là kẻ thù, bởi vì chúng ta cùng chung mục đích, đều hy vọng Hạ Hạ hạnh phúc. Nếu em ấy yêu anh, tôi sẽ trợ giúp anh, chỉ cần anh đáp ứng bản thân mang lại hạnh phúc cho em ấy.”
Đối với Ôn Thế, tình yêu không bao giờ là sở hữu.
Chiều ngày hôm sau, khi Uông Trữ Hạ tan làm về, cô nhìn thấy nhiều nhân viên khuân vác đứng gần như kín lối đi, chắn đường vào khu nhà.
“Hàng xóm mới chuyển đến sao?” Uông Trữ Hạ tò mò lẩm bẩm.
Cô lách người qua đám người, đi vào trong tòa nhà, thì bị kéo lại bởi vài người hàng xóm cô từng chào hỏi.
“Cô Uông, phòng cô nhỏ thế, sao mua liền một lúc nhiều đồ gia dụng vậy?!
“Lại còn toàn đồ cao cấp đắt tiền. Toàn bộ chỗ này hết bao nhiêu?!
“Phòng trọ khu nhà đều xập xệ, cô Uông để đồ gia dụng hiện đại vào, tôi thấy kệch cỡm lắm.”
“Ối trời, bà ghen tị với người ta đấy hả?!
Hàng xóm mỗi người một câu bàn tán rôm rả về các món đồ gia dụng đắt tiền. Khi cô đang bối rồi không hiểu chuyện gì, một người có vẻ là quản lý đi đến trước mặt cô, kính cẩn nói.
“Cô Uông, chúng tôi bên công ty thiết bị gia dụng, cô mở cửa để chúng tôi khuân đồ vào.”
“Anh có chắc những món đồ này được chuyển đến nhà tôi không? Tôi không đặt mua món hàng nào.” Uông Trữ Hạ chớp mắt nghi hoặc.
“Cô Uông Trữ Hạ, sống ở khu 105, tòa 2, tầng bốn, số điện thoại là…”
“Được rồi, không cần đọc nữa” Uông Trữ Hạ xua tay, cô đi vội lên cầu thang. “Các anh khuân lên tầng giúp tôi nhé!
Tủ lạnh hai cửa, máy giặt tự động sấy khô, lò nướng, máy rửa bát…
Uông Trữ Hạ nhìn đồ dùng được sắp đặt gọn gàng, cảm thấy phòng trọ càng nhỏ hơn.
“Anh có biết ai đã đặt mua hàng không?!
Ôn Thế là người đầu tiên Uông Trữ Hạ nghĩ đến, cô muốn xác nhận lại.
“Tôi không biết cụ thể, chỉ biết người thanh toán chỉ phí họ Mục.”
Uông Trữ Hạ như bị điện giật. Mục đích chuyến viếng thăm hôm qua của anh là những thứ này? Cô nhanh chóng lấy điện thoại bấm số của Mục Anh Húc. Điện thoại vừa kết nối, cô liền chất vấn anh.
“Anh có ý gì? Anh nghĩ nhà tôi chưa đủ nhỏ sao? Với nhiều đồ dùng như vậy, tôi biết để đâu? Quan trọng là đồ gia dụng nhà tôi cũng có.”
Mục Anh húc rất vui khi thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, nhưng giọng nói bực bội của Uông Trữ Hạ khiến nụ cười trên mặt anh biến mất. Anh bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi có nhã ý giúp em mua đồ gia dụng để cuộc sống thuận thiện và thoải mái hơn. Mấy món gia dụng cũ mèn trong nhà em như nhặt ở bãi rác về, tôi sợ dùng không an toàn. Em báo đáp lòng tốt của tôi như vậy hả?!
“Ai cần lòng tốt của anh?” Cô nghiến răng nói. Anh ta dám chê đồ đạc trong phòng cô là rác thải. Giọng nói của cô tỏ ra thiếu thiện cảm. “Anh lập tức yêu cầu công ty đồ gia dụng mang đồ trở về đi.”
“Xin lỗi cô Uông. Nếu đồ gia dụng đã mua không có vấn đề về chất lượng, chúng tôi không nhận trả lại hàng” Quản lý giao hàng ngắt lời trước khi Mục Anh Húc lên tiếng.
Giọng anh ta lịch sự nhưng chỉ càng khiến Uông Trữ Hạ nóng máu.
Mục Anh Húc bên kia điện thoại cũng nghe rõ, thuận theo nói. “Em thấy đấy, hàng không thể trả về.”
“Tôi không quan tâm! Tôi không cần đồ của anh, anh cho người đến mang đi” Uông Trữ Hạ kiên quyết từ chối.
Nghe ra nóng giận trong giọng nói của cô, Mục Anh Húc điềm tĩnh chậm rãi nói. “Em hiện tại vẫn là vị hôn thê của tôi, chúng ta đã đính hôn. Tôi không muốn mang tiếng ngược đãi vị hôn thê của mình. Người của tôi phải có cuộc sống vật chất đầy đủ.”