Quá trình chạy nạn rất vất vả, hơn nữa còn mang theo hài tử, Noãn đã năm tuổi, đệ đệ Dương Dương ba tuổi, trên đường đi đều được A Man và Trình Y cõng trên lưng. Các tộc nhân đều mang theo chút ít dụng cụ đơn giản, buổi tối tùy tiện chọn một nơi miễn cưỡng tập hợp nghỉ ngơi cùng một đêm, sau đó hừng đông lại tiếp tục chạy đi.
Người lớn tuổi còn có vài người cá biệt thân thể không tốt thật sự chịu không nổi gian nan mà ngã bệnh, có người có thể trị khỏi nhưng cũng có người bệnh không dậy nổi cuối cùng bệnh chết. Trong đó có cả mẫu thân của A Man và A Thái, chủ yếu là do nàng buồn rầu gây ra, bởi vì không nỡ rời đi bộ lạc đã sinh trưởng hơn nửa đời người, hơn nữa còn là nơi cùng phụ thân A Man đã từng sống qua. Một khi rời đi thì giống như rời khỏi điều gì đó rất quan trọng với sinh mệnh, do đó vẫn luôn buồn bực không vui, cuối cùng tâm tình buồn bực thành bệnh mà chết.
Kỳ thật cho dù rời đi, chờ trận tai nạn trôi qua vẫn là có thể trở về. Nhưng trên đường chạy nạn người và súc vật quá nhiều, gian khổ này khó có thể tưởng tượng. Trong quá trình lưu vong mọi người đã chịu tội đủ rồi, còn ai có tinh lực mà nghĩ chuyện sau này? Trước giải quyết khốn cảnh trước mắt rồi nói sau.
Khu vực gặp tai hoạ cũng không lớn, mọi người đi khoảng bảy tám chục dặm lộ trình rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bởi vì cuối cùng đã tới nơi không có gặp tai hoạ, hoàn cảnh an toàn.
Các tộc nhân muốn ở gần đó tìm một chỗ cho mọi người ở lại thành lập bộ lạc mới. Trình Y cảm thấy như vậy không ổn, cảm thấy nơi này cách địa phương ban đầu của bọn quá gần, khó bảo đảm sẽ không xuất hiện tình huống tai nạn dời đi. Cuối cùng việc ấy để cho ‘vu’ bói toán, nàng nói tương lai trong một tháng địa phương chung quanh trên trăm dặm đều lục tục gặp tai hoạ. Ở đây lập tức sẽ không an toàn, đề nghị mọi người nhanh chóng dời đến nơi an toàn rồi dừng lại.
Vì vậy mọi người cắn răng lại đi hơn một tháng, trong lúc có người già và trẻ nhỏ là khổ cực nhất, hài tử lớn chút còn có thể tự mình đi đường, hài tử nhỏ phải để người lớn cõng trên lưng rồi. Thời gian này Trình Y mỏi mệt không chịu nổi, trường kỳ dãi gió dầm sương làn da không còn mềm mại như nước trước kia, làn môi bị nứt da, coi như cô vẫn còn tốt, những nữ nhân khác so với cô chật vật không biết bao nhiêu lần.
Chờ hoàn toàn thoát ly hoàn cảnh “Nguy hiểm” thì mọi người đã mệt mỏi không chịu nổi, tìm đại một cái sơn động ngừng chân, nghỉ ngơi vài ngày.
Rất nhiều người không muốn đi nữa, đã muốn lưu lại cắm rễ, nhưng Trình Y rất muốn tiếp tục đi về phía nam, đã đi xa như vậy rồi, sao không lại vất vả đi xa hơn chút? Một đường đi xuống đến nay cô cảm giác được càng đi xuống nam không khí càng ẩm uớt, nhiệt độ so với chỗ ở trước kia chỉ cao hơn chớ không thấp hơn. Điều này càng làm cô tin tưởng vững chắc cái gọi là Phương Nam bốn mùa như mùa xuân tồn tại, hơn nữa cách bọn họ không xa.
Một đường chạy trốn làm các tộc nhân bực bội không chịu nổi, hơn nữa còn bệnh chết mệt chết đi vài tộc nhân, một nhóm người không muốn đi nữa rồi. Mặc kệ nguyện vọng của A Man, mấy người kết nhóm ở lại, tìm bộ lạc ở gần đó tìm nơi nương tựa.
Đối với việc này, A Man rất khó chịu, nhưng hắn không thể ích kỷ lại buộc tộc nhân vất vả đi theo hắn. Chỉ có thể trầm mặc, hắn không phải là không muốn cắm rễ ở đây, nhưng trong quá trình chạy nạn cũng chạy theo hướng “Phương Nam“. Hỏi thăm ý kiến các tộc nhân, không muốn đi theo hắn có thể rời đi tìm bộ lạc khác tìm nơi nương tựa, muốn tiếp tục đi theo hắn hãy đi theo, hắn không ép.
Có vài nữ nhân không muốn ăn khổ nữa, thừa dịp buổi tối mọi người ngủ say thì lén lút đào tẩu chạy về phía bộ lạc khác. Kể từ đó tỉ lệ nam nữ trong tộc đột nhiên liền cân bằng lại. Có nhiều nữ nhân không phải trên đường nhiễm bệnh mà chết thì nửa đường rời đi, đến cuối cùng tộc nhân đi theo A Man cộng lại cũng chưa tới một phần tư trước kia.
Lại đi hơn một tháng, thời điểm vào thu bọn họ cuối cùng đã tới Phương Nam, tìm địa phương cách gần biển bén rễ. Chỗ đặt chân của bọn họ rõ ràng cao hơn mặt biển rất nhiều, cho nên không cần lo lắng sóng thần, nguy hiểm có đến đây thì cũng không khó khăn thoát đi.
Bờ biển có không ít hộ gia đình, đều là dùng hình thức quần cư thành bộ lạc, nhưng mỗi bộ lạc cũng không nhiều người lắm. Người nơi này vô luận là nam hay nữ, làn da đều rất tốt, làm người cũng nhiệt tình. Thấy A Man bọn họ phải ở chỗ này đặt chân xây nhà, mỗi ngày đều có một ít người đi tới hỗ trợ, còn có người đưa tới thực vật thức ăn.
“Ở đây quả nhiên tốt, không có uổng công chịu tội.” Ăn thịt nướng hàng xóm đưa tới, các tộc nhân cảm giác rất thỏa mãn, bọn họ đã hỏi thăm qua, ở đây quả nhiên giống như Trình Y đã nói. Không có mùa đông, chỉ là mùa hè sẽ rất nóng, bất quá cũng may có biển, trời nóng thì đi bờ biển tắm có thể giải nóng.
Mọi người nói bọn họ ở đây chưa bao giờ lo lắng cho cái ăn, rau quả một năm bốn mùa đều có, không hề có động vật ngủ đông, không lo không có con mồi ăn. Hơn nữa chỉ cần không đắc tội những bộ lạc khác..., thì cũng sẽ không xảy ra chuyện chiến tranh, giữa các bộ lạc đều rất hữu hảo hơn nữa đoàn kết. Nếu xuất hiện một bộ lạc phá lệ kiêu ngạo mà nói..., bộ lạc khác sẽ liên hợp lại đuổi bọn họ đi.
Bởi vì điều kiện có hạn, người Phương Nam không khỏe mạnh giống A Man bọn họ như vậy. Nghe nói A Man bọn họ đến từ Phương Bắc, đều rất ngạc nhiên, nghe nói chỗ đó không chỉ có mùa đông sẽ thường thường đói bụng mà còn phải lúc nào cũng đề phòng người ngoại tộc xâm lấn thì đều âm thầm may mắn cuộc sống mình tại Phương Nam.
Ở đây cũng có người di dời tới từ Phương Bắc như A Man bọn họ như vậy, chỉ là rất ít.
“Những cái chậu này cho các ngươi mượn dùng trước, chờ các ngươi có lại lần nữa thì cho chúng ta.” Hàng xóm gần đó đem tới nhiều chậu cho Trình Y các nàng giặt quần áo.
“Thật sự là rất cảm ơn.” Trình Y thật cao hứng, đến Phương Nam là quyết định đúng, cô không nghĩ tới người ở đây sẽ thân thiện nhiệt tình như vậy, cho cái ăn đưa đồ dùng, có nữ nhân trong lúc rảnh rỗi còn tìm bọn họ đến tán gẫu giải buồn.
“Không cần cám ơn.” Phụ nhân thấy Trình Y lớn lên chẳng phải người cao to, giống với thân hình của các nàng, vì vậy đối với Trình Y rất nhiệt tình.
Gọi Noãn và Dương Dương đến, Trình Y ôn hòa nói: “Nào, gọi dì.”
“Dì.” “Dì.” Hai đứa bé nhu thuận mở to một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn qua phụ nhân cười.
“Ôi, thật đáng yêu, chậc chậc, nhìn sắc mặt hai hài tử đã hòa hoãn rồi này, mấy ngày hôm trước lúc các ngươi mới tới mặt của bọn hắn cũng không phải là như vậy.” Phụ nhân cúi người nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt bóng loáng nhỏ nhắn của hai tỷ đệ khen ngợi nói.
Trình Y nhớ tới thời gian trước trong quá trình di chuyển hai đứa con chịu khổ, trong nội tâm rất áy náy. Nếu không phải cô kiên trì tới nơi này phải đi thêm hơn một tháng, bọn nhỏ cũng sẽ không gầy gò mỏi mệt giống như con khỉ, sắc mặt tóc tai vàng ệch. Cũng may ở đây không kém so với tưởng tượng của cô, nếu không lương tâm của cô áy náy không yên.
“Không khí ở đây tốt, mà tỷ tỷ lại thường xuyên cho trái cây món ăn tới, bọn nó không muốn thay đổi trắng trắng mềm mềm cũng khó khăn.” Trình Y lấy lòng nói, không khí Phương Nam nuôi người, mới hơn mười ngày tới đây chất da của cô cũng được làm dịu không ít, qua một thời gian nữa nói không chừng làn da còn tốt hơn so với trước kia.
Lúc này, Miểu mang theo con trai gần bốn tuổi đi tới chào hỏi: “Tỷ tỷ lại giúp chúng ta rồi, thời gian này nhờ có các ngươi hỗ trợ, chúng ta mới không còn luống cuống tay chân như vậy.”
A Thái và Miểu cũng cùng đi theo Phương Nam, trong ba nữ nhân khác của A Thái có hai người không có sinh con trên đường đi đã đi tìm bộ lạc khác tìm nơi nương tựa. Một người khác có một con gái hai tuổi, không biết là không nỡ rời bỏ cốt nhục hay là đối với A Thái có cảm tình, tóm lại phải không ngại vất vả đi theo đến đây.
Con trai của Miểu tên là Đại, lớn lên giống Miểu, ngũ quan rất lập thể, là nam hài tử xinh đẹp, nhìn thấy Noãn và Dương Dương thì buông tay của mẫu thân đi tới chơi với nhau. Vừa tới địa phương xa lạ bọn họ không quen, quả thực thành thật một chút, hiện tại quen thuộc lại khôi phục thành hình dáng bướng bỉnh trước kia, mấy đứa hài tử tụ lại cùng một chỗ không lâu là có thể lăn qua lăn lại toàn thân như quả cầu đất.
Khu vực khác biệt, ở đây chủng loại hoa quả rất khác với Phương Bắc, rất nhiều loại A Man bọn họ đều chưa nếm qua, cảm giác rất mới lạ.
Trình Y hiểu rõ người sinh hoạt tại nơi này cũng không có muối, đều là trong cơ thể động vật có hàm chứa muối, cho nên không ảnh hưởng sinh tồn.
Chờ xây xong nhà cửa, sau đó đồ vật nên có cũng có đủ, Trình Y liền bắt đầu bận việc làm muối.
Cô không cách nào làm ra muối tinh khiết như hiện đại, muối thô miễn cưỡng có thể thử một lần. Cô không có tinh luyện muối a-xít, có biết nguyên lý nhưng trở ngại điều kiện không thích hợp, cho nên thử vô số lần, vừa nấu nước vừa loại bỏ. Lợi dụng độ hoà tan là khác biệt lấy ra muối thô sau đó lại kết tinh, những việc này thoạt nhìn dễ dàng, kỳ thật khi làm thì rất phiền toái, nấu nước biển lấy muối không chỉ cho sản lượng thấp, chất lượng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng hiện tại cũng không phải là mùa hạ, nắng không đủ, nên cô không chọn lựa phương pháp phơi muối, suy đi tính lại Trình Y thấy nấu thì nhanh hơn.
Sau vài ngày Trình Y bận rộn, nhiều lần nghiên cứu thử qua vô số lần cuối cùng từ trong nước biển tinh luyện ra được coi như là muối “sạch sẽ”, điều này làm cho cô vô cùng kích động.
Chờ các tộc nhân đi săn trở về lúc nướng thịt cô đem muối quét lên một ít, quả nhiên hương vị sẽ không giống nhau, rất nhiều năm chưa được ăn qua thức ăn bỏ thêm muối, giờ ăn vào Trình Y cảm động đến rơi nước mắt.
“Ngươi làm sao vậy?” A Man nhìn thấy Trình Y rơi lệ thì kinh hãi, bất chấp đang nướng thịt luống cuống tay chân lau nước mắt cho Trình Y.
“Không có gì, ngươi nếm thử cái này.” Trình Y cầm muối trong tay bỏ thêm vào thịt nướng đưa cho A Man, ý bảo hắn nếm thử.
A Man buồn bực nhìn mắt Trình Y, xác nhận là cô kích động mà khóc chứ không phải là thương tâm mà khóc thì mới yên lòng ăn vào thịt nướng Trình Y đưa tới. Nhai một cái liền sửng sốt, sau đó lại ăn thêm một miếng, lại một miếng, cắn ba cái, rất nhanh liền ăn xong rồi.
“Ăn ngon không?” Trình Y luôn quan sát thái độ của A Man, thấy con mắt hắn mở thật lớn, mấy ngụm đã ăn thịt xong thì trong nội tâm rất vui sướng.
“Ăn ngon, đây là bỏ thêm muối mà ngươi chơi đùa ra mới biến thành ăn ngon vậy hả?” A Man rất kinh ngạc, không nghĩ tới muối nho nhỏ lại có hiệu quả lớn như vậy.
“Đúng! Ta đây mấy ngày vất vả không có uổng công hả?” Trình Y đắc ý, thấy bộ dáng liếm môi vẫn chưa thỏa mãn của A Man, cười xong lại đem muối tiếp tục nướng thịt. Thịt đang nấu trong nồi cô cũng để muối, đây là cho đứa nhỏ ăn, cô không cho tiểu hài tử ăn quá nhiều đồ nướng.
“Nhanh, nhanh nướng.” A Man thèm ăn một tay cầm một chuỗi thịt tươi đặt lên lửa nướng. Bình thường không biết là thịt nướng nhàn nhạt có cái gì không tốt, hiện tại nếm qua thịt bỏ thêm muối trở nên có vị mặn đột nhiên cảm thấy trước kia ăn thịt thật là chán ghét.
Một bữa cơm, một nhà bốn người ăn được cực ngon, mỗi người đều ăn thật nhiều, thỏa mãn đến hận không thể nằm trên mặt đất lăn vài cái.
Bởi vì Trình Y chỉ muốn thử hiệu quả một chút, không có làm ra nhiều muối, cùng nhiều người ăn thì không đủ, cho nên không có cách nào cho tộc nhân khác nếm thử một chút.
Thấy A Man và hai đứa con thích như vậy, Trình Y tin tưởng hơn nhiều, vì vậy tiếp tục nấu muối, tìm được phương pháp nên nấu muối cũng nhanh hơn, đem biện pháp nói cho A Man để cho hắn giúp đỡ cùng nấu, lấy được muối phân cho tộc nhân một ít dùng thử.
Muối này là không có ai chán ghét, cho dù Trình Y làm muối không đạt được độ tinh khiết cao nhưng vị mặn này cũng là cực kỳ tuyệt vời. Các tộc nhân nếm được mỹ vị của muối sau lại càng cao hứng, hận không thể sùng bái Trình Y như Vu Thần. Càng ngày càng không hối hận lúc trước chịu nhiều tội chạy hơn một tháng mới tới đây cư ngụ. Không chỉ có không cần lo lắng mùa đông thiếu thốn thức ăn, lại còn có thể ăn được muối, sự kính yêu của các tộc nhân với A Man và Trình Y tăng vọt chưa từng có.
Phương pháp nấu muối còn rất nhiều khuyết điểm, sản lượng quá thấp, quá cực khổ, một người nấu thu hoạch có hạn. Vì vậy Trình Y dạy biện pháp các nữ nhân cho trong tộc để mọi người cùng nhau nấu muối. Bởi vì nhận qua sự giúp đỡ của các bạn hàng xóm quá nhiều, chờ muối được nhiều hơn liền đem muối đưa cho các bạn hàng xóm đi niếm thử, lại động viên hàng xóm nấu muối cùng bọn họ.
Phơi muối so với nấu muối thì thuận tiện hơn nhiều lắm, Trình Y tính toán vào mùa hạ nhiệt độ cao thì thử đi phơi muối.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mùa đông rất nhanh đã tới rồi.
Nhiệt độ ở đây quả nhiên không thấp, ban ngày có chừng mười lăm mười sáu độ, ban đêm cho dù lạnh cũng có ba bốn độ, tóm lại sẽ không xuất hiện tình huống dưới 0 độ. Cũng không lo lắng thức ăn, không chỉ có hoa quả, những động vật cũng ẩn hiện như bình thường, mỗi ngày đều có thể săn đủ con mồi.
Cuộc sống ổn định lại, các tộc nhân trong môi trường ấm áp ẩm ướt làn da đều thay đổi tốt hơn, nơi này có loại thực vật có thể tẩy vết bẩn, khi tắm đem chà xát thành nước có thể dùng giống như xà phòng. Sau khi tắm xong không chỉ sạch sẽ lại còn lưu lại hương thơm hoa cỏ nhàn nhạt tươi mát.
Cái này có thể làm hỏng các nam nhân, nữ nhân của bọn hắn không chỉ có làn da trở nên mặn mà, cảm xúc lúc sờ lên càng ngày càng tốt còn mang hương thơm. Điều này làm cho một đám người suy nghĩ bằng nửa thân dưới “giống đực” hưng trí ngẩng cao, hàng đêm sênh ca, quan hệ nam nữ hài hòa chưa từng có, đợi mùa đông qua mùa xuân đến thì phụ nữ mang thai dần dần nhiều hơn.
Một buổi sáng nào đó lúc ăn cháo thì Trình Y ngửi được mùi thịt A Man đang nấu, một trận buồn nôn, buông chén chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Từng có hai lần kinh nghiệm, lần này A Man cũng không luống cuống, đứng ở sau lưng Trình Y một bên vỗ lưng cho cô một bên nhếch miệng vui mừng: “Lại mang bầu hả? Thật tốt.”
Loại cảm giác buồn nôn này quá mức quen thuộc, hơn nữa nguyệt sự chậm nửa tháng, sau khi Trình Y ói xong nở nụ cười, từ sau khi sanh Dương Dương bụng cô đã không có động tĩnh rồi. Trên đường di chuyển không có phương tiện mang thai, cô vẫn luôn chú ý đến không để cho mình mang thai. Hiện tại thời gian trôi qua rất dễ chịu, trong chu kỳ nguy hiểm hàng đêm cô quấn quít lấy A Man thân mật, rốt cuộc cô cũng được như nguyện.
Trình Y biết rõ bởi vì đại bộ phận tộc nhân bỏ đi tuy ngoài miệng A Man không nói, nhưng trong nội tâm rất khổ sở, cho nên hắn rất muốn tăng thêm số lượng tộc nhân làm chút cống hiến. Hơn nữa cô rất yêu thích hài tử, Noãn và Dương Dương luôn kêu gào có thêm đệ đệ hoặc muội muội thì tốt rồi. Trình Y không thèm để ý có nhiều con thì phiền toái, thừa dịp tuổi trẻ có thể sinh thì sinh, con đông thì náo nhiệt.
“Có lẽ là mang bầu.” Trình Y vui vẻ cười nói với A Man.
A Man nghe vậy càng cao hứng, ôm bả vai mang cô vào trong phòng lớn tiếng nói với hai đứa con đang ăn đầu đầy mồ hôi: “Các con, mẹ các con sẽ cho các con thêm tiểu đệ đệ muội muội.”
Nghe vậy, hai đứa bé nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, hoan hô chạy tới.
A Man nhanh chóng duỗi cánh tay ôm lấy hai cái con khỉ, ngồi xuống ôn hòa dặn dò: “Trong bụng của mẹ có tiểu bảo bảo rồi, từ nay về sau không được từ xa bổ nhào lên người mẹ có nghe không? Nếu không nghe lời thì Ada đánh cái mông của hai con!”
“Biết rồi.” Noãn nghĩ có thêm nhiều đệ đệ hoặc muội muội để khi dễ tâm tình rất tốt, vẫn luôn bị Noãn khi dễ Dương Dương nghĩ rốt cuộc có người để hắn bắt nạt một chút, vì vậy tâm tình cũng rất tốt.
Không biết ý nghĩ trong lòng của hai đứa con, A Man thấy con trai con gái nghe lời như vậy tâm tình thật tốt, hôn thật mạnh vài cái trên mặt bọn hắn luôn miệng nói: “Láu lỉnh”.
Trình Y đi đến trước bàn ngồi xuống, mỉm cười nhìn ba cha con cười đùa thành đoàn, cảm thấy không cần lại lo lắng thực vật không cần trải qua mùa đông lạnh lẽo, loại cuộc sống người một nhà ở cùng một chỗ cười cười nhốn nháo này thật tốt.
“A Man, ngươi có hối hận khi tới nơi này định cư không?” Trình Y nghiêm túc hỏi. Khi tới được đây bọn họ cũng bỏ ra một cái giá rất lớn, những tộc nhân cùng nhau sinh hoạt kia đại bộ phận đều không có đi theo A Man.
A Man biết rõ Trình Y muốn nói gì, một tay ôm một đứa con, cất bước đi tới gần Trình Y, cười thỏa mãn nói: “Ban đầu nghĩ đến nhiều đồng bạn bỏ đi như vậy quả thật rất buồn, nhưng hiện tại cuộc sống của các tộc nhân đi theo ta tới đây tốt hơn trước kia, nụ cười trên mặt so với trước kia cũng nhiều hơn, điều này làm cho ta cảm thấy được quyết định của mình đáng giá. Những đồng bạn của chúng ta rời đi sinh hoạt tại nơi khác, cùng dĩ vãng không có gì khác biệt, chỉ là không có cùng sinh hoạt chung một chỗ với chúng ta mà thôi, nghĩ như vậy cũng không còn tiếc nuối.”
Nhìn mặt Trình Y theo lời nói của hắn bắt đầu tỏa sáng, lại nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp ngồi trên chân của mình. A Man mỉm cười một lần nữa nhìn về phía Trình Y, nhìn xem ánh mắt của cô kiên định nói: “Ta không hối hận tới nơi đây sống, thật cao hứng vì lúc trước nghe theo đề nghị của ngươi, không chỉ có ta, A Thái bọn họ cũng rất nguyện ý sống ở nơi này, Trình Y ngươi cứ yên tâm đi.”
Trong nội tâm Trình Y có một ít chút không yên rốt cuộc biến mất, hoàn toàn buông lỏng gánh nặng tâm lý, mỉm cười hạnh phúc: “A Man, đời này có thể gặp được ngươi ta rất vui vẻ.”
A Man cũng cười: “Ta A Man đời này có thể có ngươi, có những người thân này cũng rất vui vẻ.”
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phòng, bao phủ A Man bọn họ trong vầng sáng hạnh phúc, ngoài phòng truyền đến hài tử tiếng cười đùa còn có âm thanh lớn tiếng nói chuyện phiếm của người lớn, những âm thanh này nghe vào trong tai Trình Y giống tiếng trời.
Tuy trong bộ lạc ít người hơn rất nhiều, nhưng là tiếng cười so với trước kia thì nhiều hơn, mỗi khi nhìn thấy các tộc nhân mặt mày hồng hào khuôn mặt tươi cười Trình Y đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Trình Y nhìn về phía ngoài phòng cười thỏa mãn, không chỉ bởi vì có một người chồng tốt, hai đứa con đáng yêu, cũng bởi vì cũng giống như cô các tộc nhân cô xem trọng cũng cười vui. Không có chuyện gì tốt hơn so với những người mình xem trọng đều trôi qua trong vui vẻ, đối với cuộc sống bây giờ cô phi thường hài lòng, cuộc sống hạnh phúc đơn giản như vậy bọn họ sẽ luôn trôi qua, Trình Y tin tưởng vững chắc như vậy.
HẾT