Vân Tử Xung trong mắt lộ ra mười hai vạn phần chân thành cùng cấp bách, Tiểu Nguyệt nhất thời cảm giác trong lòng rối như tơ, cắt mãi không đứt. Vẫn chìm trong rối loạn, ánh mắt không dám cùng Tử Xung đối diện, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ, bóng đêm càng thâm, không trung treo lên một vầng trăng tròn lẳng lặng, toả ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào trong hồ một mảnh sáng trong. Nhìn từ góc độ của Tiểu Nguyệt, có thể thấy một cái đình bên hồ ngắm cảnh, con ngươi Tiểu Nguyệt chợt nhảy dựng, giữa đình là một bóng dáng thon dài cao ngất đang đứng, cho dù y đưa lưng về phía Tiểu Nguyệt, loại khí phách khinh người này vẫn làm Tiểu Nguyệt biết, y không phải ai khác, mà là Vân Tử Liệt.
Giống như nháy mắt, bao nhiêu tơ rối trong đầu Tiểu Nguyệt cùng đứt đoạn, Tiểu Nguyệt lập tức hiểu, lấy cường thế và tác phong của Vân Tử Liệt, sở dĩ để cho nàng gặp Tử Xung, chính là muốn để mình triệt để cùng Vân Tử Xung chấm dứt, càng dây dưa không dứt quả thật đối với ai cũng không có lợi, nói thế nào đi nữa, chẳng phải chính mình đã không còn tư cách để lựa chọn đường sống nữa. Lại nói Tiểu Nguyệt giờ khắc này cơ hồ có chút oán hận mình lý trí, nàng biết cho dù Vân Tử Xung muốn thoái ẩn, cũng tuyệt đối không thực hiện được, Tư Mã gia có thể đáp ứng không, Hoàng đế có thể đáp ứng không, còn có Tư Mã Tranh, không biết còn có âm mưu gì lặng lẽ nổi lên. Nói thật, luận âm mưu quỷ kế, cho dù ngươi là một người hiện đại với chỉ số thông minh 200 xuyên việt đến đây, cũng chỉ là đáng là một học sinh tiểu học. Dù sao luận ác độc, luận xấu xa, pháp trị xã hội của người hiện đại, vĩnh viễn cũng không kịp nổi những người cổ đại này.
Tiểu Nguyệt trầm thấp thở dài, không quay đầu, nhưng lại nhẹ nhàng mở miệng nói ra ba chữ: "Quá muộn rồi"
Vân Tử Xung thối lui một bước, lại hướng về phía trước dồn dập tiến đến vài bước, đứng phía sau Tiểu Nguyệt nói: "Quá muộn, làm sao có thể quá muộn. Chẳng phải ta chưa lập gia đình, ngươi chưa gả ư?"
Tiểu Nguyệt quay đầu trở lại trực tiếp mà tàn khốc nói: "Tử Xung, ngươi quá ngây thơ rồi, thế giới này không phải chỉ có ngươi và ta, còn có rất nhiều người khác. Có cha mẹ của ngươi, tộc nhân của ngươi, ta cũng có người ta muốn bảo vệ, đây đều là bất đắc dĩ của cả ta và ngươi. Cho dù ta hôm nay đi theo ngươi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thật sự có thể tìm đến chốn đào nguyên sao? cho tới bây giờ ta mới hiểu được, trên đời này nào có chốn đào nguyên, có danh lợi, có tranh đấu, liền vĩnh viễn không thể ẩn cư chốn đào nguyên, Nguyệt Thành và Nghiêu sơn chẳng qua chỉ là ca mà thôi. Những ngày gần đây, ta đã suy nghĩ kỹ, cho dù không có những thứ này ngăn trở, ngươi và ta có thể cùng một chỗ sao, ta không xác định, vận mệnh con người rất khó nắm chắc, ta đã nhận mệnh rồi. Thật ra ta biết, Chu Nhược cực kỳ thích ngươi, mà nàng cũng rất không tồi, non sông ngay cạnh nghĩ chi xa, không bằng quý trọng người trước mắt. Ngươi và ta cứ thế làm huynh muội kiếp này đi, dù sao tình thân sẽ lâu dài hơn so với tình yêu"
Ánh sáng trong mắt Vân Tử Xung nháy mắt tắt hẳn, ánh mắt trống rỗng mà mê mang, tựa như chuyến tàu mất đi đèn pha trong đêm đen, nhìn Tiểu Nguyệt không hề có tiêu cự, khóe miệng vậy mà khẽ cười kỳ dị, cực kỳ thê lương nói: "Huynh muội, bảy năm che chở, ta vậy mà chỉ che chở ra một muội muội, buồn cười! Buồn cười!". Con ngươi chớp lóe, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thấy Vân Tử Liệt ngoài đình, cúi đầu cười giễu, tiếng cười sắc bén mà châm chọc, nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Hà tất tìm nhiều lý do như vậy, ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ngươi thay lòng đổi dạ không phải nhanh nhất sao"
Tiểu Nguyệt cả kinh, muốn cãi lại, nhưng nghĩ lại dù mình nói thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, có lẽ để hắn cho rằng như vậy sẽ tốt hơn. Thế nên Tiểu Nguyệt chỉ yên lặng nhìn hắn, vừa không giải thích, cũng không thừa nhận, cứ như vậy, Vân Tử Xung lửa giận một lần nữa tụ lại, tiến lên một bước bắt lấy cánh tay của nàng, mạnh mẽ lay động vài cái hét to: "Vì sao ngươi không phản đối, vì sao lại không giải thích, vì sao, vì sao chứ......"
Về sau, cơ hồ đã không còn thanh âm nào, chỉ có tiếng thì thào “vì sao” không ngừng đứt quãng theo khóe môi hắn. Tiểu Nguyệt chợt cảm thấy trong lòng từng đợt đau đớn, giống như một đao rỉ sét, tâm của nàng khổ sở tựa như bị lăng trì, Tiểu Nguyệt cắn chặt môi không nói một lời. Tay Vân Tử Xung dần dần buông nàng ra, buông thõng xuống, giống như du hồn đã không còn sinh mệnh, xoay người đi ra ngoài, bóng dáng có chút bất ổn lay động, như ngọn đèn dầu trước gió đặt ngoài hành lang, lúc sáng lúc tối. Hắn khi đến cực thong thả, nhưng lại từng bước từng bước đi ra ngoài, thân thể Tiểu Nguyệt không tự chủ được bước về trước một bước, muốn đỡ hắn, nhưng bước chân vừa mới nâng, lại lẳng lặng thu về, Vân Tử Xung bước tới cửa điện, dừng bước, đứng đó một lúc lâu, cúi đầu nói: "Hoá ra bảy năm ta nắm giữ chỉ là trăng trong nước, là công dã tràng. Ngươi có thể lựa chọn gả cho người khác, nhưng tuyệt đối đừng hy vọng xa vời ta có thể đến chúc mừng, ta vĩnh viễn sẽ không chúc phúc cho ngươi"
Nói xong giống như trong nháy mắt lại đầy năng lượng, sải bước thong thả ra ngoài. Tiểu Nguyệt dường như vừa xong một trận đánh tiêu hao hết thể lực, thân thể vừa nghiêng xuống, an vị ở giường êm trước cửa sổ, cảm giác toàn thân đều mệt mỏi vô cùng. Giờ khắc này Tiểu Nguyệt thật sự hiểu rõ, chính mình thật tâm thích Vân Tử Xung, vừa rồi thậm chí nàng thật sự nghĩ tới dứt bỏ tất cả, cùng hắn phiêu du khắp nơi, về sau thiên sơn vạn thủy đều đặt dưới chân, nhưng bản thân lại rất lý trí, không có dũng khí phá tan toàn bộ rào cản, có lẽ chính mình không thích hợp yêu, tình yêu không thể thiếu dũng khí liều lĩnh cùng tình cảm mãnh liệt, Tiểu Nguyệt lại thật sự thiếu.
Tiểu Nguyệt lắc đầu cười khổ, bỗng dưng cảm giác trước người có một bóng đen bao phủ, không khỏi ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt nóng bỏng và kích động của Vân Tử Liệt, một cảm xúc mãnh liệt có thể đốt cháy mọi thứ đang dâng tràn trong ánh mắt mỹ lệ của y. Vân Tử Liệt khẽ vươn tay, đem nàng gắt gao ôm trong lòng, môi lại gần bên tai Tiểu Nguyệt, cúi đầu thì thào: "Ngươi biết không, ta hiện tại hạnh phúc và may mắn biết bao nhiêu. Nếu ngươi lựa chọn lưu lại, ta nghĩ rằng ngươi có chút thích ta, đúng không? Đúng không?"
Thanh âm tuy vui sướng kịch liệt, nhưng là hàm chứa yếu ớt không che dấu được, Tiểu Nguyệt không khỏi cười khổ, xem chính mình đã làm gì kìa, đến Vân Tử Liệt cũng tưởng thật. Nhưng y là người cường thế bá đạo, ngẫu nhiên lộ chút yếu ớt, lại làm Tiểu Nguyệt có một loại thương tiếc cùng chua xót không tự chủ được, không nghe thấy Tiểu Nguyệt trả lời, hiển nhiên Vân Tử Liệt rất không hài lòng, buông hai tay ra nâng chặt đôi má Tiểu Nguyệt lên, ánh mắt thẳng tắp,. Đối diện với y trong gang tấc, trong mắt y là sự chấp nhất và kiên trì không đạt được đáp án thề không bỏ qua, Tiểu Nguyệt hơi có chút rung động, trong lòng âm thầm thở dài, chính mình đã lựa chọn không phải sao, đã kiên quyết vô tình cự tuyệt Tử Xung như vậy, còn để ý và kiên trì gì nữa, chẳng còn gì cả. Ít nhất hy vọng trước mắt của Vân Tử Liệt, nàng vẫn có thể thỏa mãn, vì thế hơi hơi nhắm mắt lại, kiễng gót chân, chậm rãi đưa môi mình lên.
Vân Tử Liệt cơ hồ khó có thể hình dung tâm tình của mình giờ phút này, mừng như điên, khoái hoạt cũng không đủ để hình dung, phải nói là viên mãn. Giờ khắc này, Vân Tử Liệt cảm thấy được cuộc sống của chính mình thật sự viên mãn không còn chút khuyết điểm, chỉ cần có nàng, chỉ cần có thể vĩnh viễn đem Tiểu Nguyệt ôm vào ngực, như thế chính mình thật sự bắt đầu cảm tạ ông trời đã ưu ái y. Làn môi đụng nhau, một trận ấm áp, cái hôn này ấm áp lại triền miên, thanh thanh đạm đạm nhưng lại rung động lòng người.
Chí ít khiến cho linh hồn Vân Tử Liệt yên ổn, dây dưa hôn mút thật lâu, Vân Tử Liệt mới buông nàng ra, Tiểu Nguyệt đã có chút hô hấp dồn dập, đôi má đỏ hồng. Vân Tử Liệt ngắm nàng thật lâu, dùng lực đem Tiểu Nguyệt ôm ở trong ngực, cúi đầu mà ôn nhu nói: "Muộn rồi, ngươi nên nghỉ ngơi, ngày mai là cử hành hôn lễ, những cái này lễ tiết cực kỳ rườm rà, nhưng mong ngươi sẽ vì ta mà nhẫn nại. Bởi vì ta không thể đợi được muốn để cho toàn bộ Nghiêu Quốc biết ngươi là Chiêu vương phi của ta, tối nay là đêm cuối cùng ngươi sống một mình, ngày mai ngươi hoàn toàn thuộc về ta "
Dứt lời đem Tiểu Nguyệt ôm vào tẩm điện, tại trên giường rộng rãi mềm mại, nhẹ nhàng đặt xuống, kéo mền tơ, tại trên trán nàng khẽ hôn, ngăn cách màu đỏ màn lụa, Tiểu Nguyệt dường như có thể cảm nhận được cước bộ y rời đi nhẹ nhàng như thế nào, Tiểu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, ít nhất Vân Tử Liệt cảm thấy hài lòng, sự lựa chọn này vẫn có chút giá trị.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tàng Nguyệt cung đã một trận náo nhiệt, cung nhân người qua lại liên tục, chuẩn bị hôm nay đại hôn. Điện thờ phụ phía đông ở Tàn Nguyệt Cung hoá ra là cải biến từ Quan Hà cung, kiến trúc trên cơ bản không thay đổi, giữa đại điện là một cái ao được xây bằng cẩm thạch, bên trong trồng hoa sen trắng đầy hồ, giống hoa quý, kiều diễm tươi đẹp, bên cạnh là bàn trang điểm rộng rãi. Tiểu Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, trên người màu đỏ giá y xa hoa mà phức tạp, bận bao nhiêu lớp Tiểu Nguyệt đã không rảnh để bận tâm, chỉ cảm thấy toàn thân nặng ghê gớm. Trong gương ảnh ngược xuất hiện một bóng người, nhưng lại mỹ lệ quá mức, tầng tầng sâu cạn lớp váy không đồng nhất sắc đỏ buông dài trên mặt đất, ở sau người kéo thật sự dài, chính trang nơi này thật sự cùng Hán triều có rất nhiều chỗ tương đồng, vô luận là Kim Phượng đang giương cánh mà bay trước ngực hay là cổ áo rộng rãi tay áo quấn quanh, đều xa hoa khiến người thán phục, tất cả lễ phục đều là sự kết hợp giữa màu đỏ và màu vàng, tức bá đạo lại tôn quý.
Cung nhân nâng minh châu mũ Kim Phượng, mỹ lệ đến cực hạn, Chu Nhược đem mũ Kim Phượng cẩn thận đặt trên đầu Tiểu Nguyệt xuyên thấu qua gương đồng Chu Nhược biểu tình phức tạp khôn kể, cho Tiểu Nguyệt chỉnh lại rèm che phía trước mũ phượng, Chu Nhược ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nói: "Tuy ta có chút oán ngươi, nhưng nhìn thấy biểu ca có thể thoải mái vui vẻ như vậy, ta lại không biết nên cảm tạ ngươi không. Từ nhỏ đến lớn, ta theo biểu ca lớn lên, y rất ít lộ ra tươi cười thiệt tình, có lẽ trải qua quá nhiều sinh tử, có lẽ là cừu hận khiến cho biểu ca dần mất đi tình nghĩa mà một người nam nhân nên có., Ta và phụ thân vẫn cho rằng biểu ca cả đời này sẽ không đối với bất kỳ nữ nhân nào trả giá thiệt tình, hoặc yêu bất kỳ ai. Thế nhưng ngươi xuất hiện phá tan toàn bộ, ngày hôm qua thấy biểu ca thật sự vui vẻ tận trong lòng, như một nam nhân bình thường, đối với hôn lễ cũng khẩn trương và chờ đợi, ta cực kỳ vui mừng, nhưng lúc cuối cùng này, ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi xác định sẽ gả cho biểu ca chứ? Tuy hiện tại y rất vui vẻ, nhưng ta cực kỳ hiểu y, y kiêu ngạo hơn bất kỳ ai, nếu ngươi không phải thiệt tình thích y, ta mong ngươi về sau đừng biến mình thành một bi kịch khiến người tiếc nuối. Biểu ca cường thế và kiêu ngạo sẽ không thể nào mơ hồ không rõ, đừng tiếp tục kéo dài, ngươi hiểu không"
Con ngươi Tiểu Nguyệt chớp lóe, từ trong gương gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hơi lộ ra một tia cười khổ: "Ngươi cho rằng, lấy tính cách của y, nếu ta đổi ý, y sẽ cho phép sao? "
Chu Nhược trầm mặc, đại điện trong nháy mắt yên tĩnh, quá nửa ngày, hai cung nhân tiến vào nói: "Giờ lành đã đến, mời Vương Phi khởi giá"
Kỷ Tiểu Nguyệt xoay người, hai cái cung nhân vội vàng lại đỡ nàng, Tiểu Nguyệt đi trước hai bước rồi dừng lại, chần chờ nói: "Đây là lựa chọn của ta, cho dù tương lai có hậu quả gì, ta sẽ một mình gánh, ngươi không cần lo lắng, ta nghĩ ngươi hiện tại nên lo lắng cho chính mình"
Nói xong cất bước bước ra đại điện, đại điện ngoại đình có cỗ xe cửu phượng lưu y, mỹ lệ như chiếc xe bí đỏ trong mộng ảo, cũng không biết đến mười hai giờ, liệu mình cũng sẽ như cô bé lọ lem biến trở về hai bàn tay trắng không. Dưới sự nâng hạ của cung nhân, Tiểu Nguyệt đi lên xe, xe dọc theo đường cung chậm rãi đi trước, tựa như Chiêu vương hồi cung ngày đó, tất cả cửa đến Càn Nguyên điện lần lượt mở ra. Hôm nay thời tiết thật hiếm có, ánh mặt trời không hề chói mắt, xuyên qua từng tầng mây chiếu trên đường, trên lan can, đem toàn bộ cảnh đẹp trang trí mỹ lệ tựa như trong mơ.
Càn Nguyên điện là chính điện của Chiêu vương cung, khí thế hùng dũng mà trang nghiêm, bậc thềm cao cao nghe nói có chín mươi chín bậc, hai bên đều là rào chắn bằng cẩm thạch, từng khỏa đều khắc đầu rồng. Xe Tiểu Nguyệt vừa đến, hai bên đã đứng đầy văn võ bá quan, lễ quan ở một bên bưng một quyển tấu dài chờ đợi, cung nhân đem Tiểu Nguyệt đỡ xuống, dưới chân Tiểu Nguyệt vẫn có thảm đỏ kéo dài đến tầng tầng bậc thềm ngọc, trông giống như không có tận cùng.
Lễ quan một phen lời dạo đầu cát tường xong, cung nhân hai bên đồng thời tránh ra, Tiểu Nguyệt biết bậc thềm ngọc này chỉ có thể chính mình từng bước một đi lên, Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn lên trên, có thể rõ ràng thấy mái hiên chín rồng của Càn Nguyên điện, uy vũ mà hung dữ. Tiểu Nguyệt âm thầm thở hắt ra, nâng bước đi lên trên, từng bước một đi cực kỳ chậm, nhưng cực kỳ ổn định, Tiểu Nguyệt đi qua nơi nào, văn võ bá quan hai bên đều quỳ xuống hành đại lễ. Qua không biết bao lâu, rốt cục thấy được tận cùng, bên ngoài Càn Nguyên điện, Vân Tử Liệt hôm nay cũng mặc toàn thân đỏ thẫm, vạt áo thêu một con Bàn Long màu vàng, trên đầu kim quan, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu lên Tiểu Nguyệt khiến nàng không tự chủ được giơ ống tay áo rộng rãi lên che mắt.
Rất nhanh đỉnh đầu có chiếc dù minh hoàng che, Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái mới nhìn rõ, Vân Tử Liệt không biết khi nào đã chạy tới bên cạnh, hướng nàng vươn ra tay phải, ánh mắt sáng quắc làm Tiểu Nguyệt không dám đối diện. Do dự một chút, Tiểu Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng đặt vào tay Vân Tử Liệt, Vân Tử Liệt mỉm cười, cầm thật chặt, dẫn nàng từng bước một đi lên đài cao của tiền điện. Từ trên xuống dưới nhìn lại, Tiểu Nguyệt bất giác có chút hoa mắt chóng mặt, vội vàng âm thầm bình tĩnh, đại hôn Nghiêu Quốc so với tưởng tượng của Tiểu Nguyệt thì đơn giản hơn nhiều, phần lớn đều do người khác làm, cần Tiểu Nguyệt làm, chỉ là bái thiên địa mỗi hướng kính một ly rượu mà thôi.
Tử Nguyệt sắc mặt phức tạp nâng lên cốc ngọc, Vân Tử Liệt cầm lấy đưa cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt tiếp nhận, dùng tay dính rượu hướng lên không trung và mặt đất vung lên vài giọt, chính mình đưa vào miệng uống một hơi cạn sạch. Không sâu cay như tưởng tượng, ngược lại trong veo ẩn chứa nhàn nhạt mùi rượu, đang muốn đem cốc ngọc trả lại, lúc này dước bậc thềm ngọc chợt nổi lên một trận tiếng ồn ào không nhỏ, Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn lại, cho dù cách xa nhau, Tiểu Nguyệt vẫn rõ ràng thấy sắc mặt Tử Xung tiều tụy và thảm bại, cùng ánh mắt cuồng loạn.
Tiểu Nguyệt sửng sốt, thấy rõ hơn một chút, nhất thời cảm giác lòng đau như cắt, đầu càng mê mang dữ dội, hết thảy nháy mắt phía trước trở nên mờ mờ ảo ảo, giống như ngăn cách một tầng sa mỏng tinh tế. Dưới chân có chút chịu không được mà mềm nhũn, dùng hết khí lực nghĩ muốn chống đỡ, lại không thể như nguyện, thân thể vừa nghiêng, cảm giác Phật châu ở cổ tay đột nhiên rơi xuống, mà thân thể Tiểu Nguyệt cũng ngã xuống theo những hạt châu, ngã xuống đài cao, ý thức cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng kinh ngạc: "Nhìn bầu trời kìa, vậy mà xuất hiện trăng lưỡi liềm, nhật nguyệt cùng sáng, thật kỳ quái"
_________________