Anh khom người, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ung dung lặp lại: "Ôm một lát?"
Giọng nói của anh mang theo ý cười, khiến Tô Sầm Sầm nóng mặt.
Cô tùy tiện lôi ra một cái cớ: "Tớ, tớ chỉ muốn cảm ơn cậu một chút."
"Đúng vậy, chính là như thế." Tô Sầm Sầm tự tẩy não mình: "Dù sao thì mùa hè nóng thế này chạy bộ sẽ rất mệt, đúng, đúng không?"
Cô ngước mắt, đột nhiên không chút phòng bị bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Bách Thanh.
Giây tiếp theo, trong lúc Tô Sầm Sầm chưa kịp phản ứng thì cô đã bị người kéo vào trong lòng ngực.