Bách Thanh là người đầu tiên xông tới.
Một tay anh đỡ lấy Tô Sầm Sầm ôm vào trong ngực mình, tay còn lại vỗ vỗ gương mặt nóng hổi của cô. Giọng nói anh chứa đựng sự nôn nóng mà chính bản thân anh cũng không ý thức được: "Tô Sầm Sầm, Tô Sầm Sầm!"
Tô Sầm Sầm bị anh gọi hai tiếng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, không hiểu sao Tô Sầm Sầm lại thấy hơi do dự.
Cảm xúc đó trong mắt anh, Tô Sầm Sầm chưa từng được nhìn thấy.
"Sao cậu lại..." Tô Sầm Sầm yếu ớt nói, ánh mắt cô mờ mịt nhìn chằm chằm Bách Thanh, thậm chí trong mắt hiện cả bóng chồng.
Tô Sầm Sầm giãy giụa hai cái, nhưng bị Bách Thanh nhẹ nhàng ghì lại, bàn tay nam sinh với những khớp xương rõ ràng đặt trên vai cô, anh khom lưng cúi người bế ngang cô lên.
Trên người thiếu niên có mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt, Tô Sầm Sầm thoải mái dựa vào trong lòng anh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút an toàn.
Phía bên kia, nhân viên bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, nhanh chóng tiến lên đưa tay sờ lên trán Tô Sầm Sầm.
Có vẻ hơi nóng.
"Liệu có phải bị cảm nắng rồi không?"
Bách Thanh nhíu chặt mày, đi tới nói với nhân viên: "Em đưa cậu ấy tới phòng y tế."
Nói xong, anh nhanh chóng xoay người rời đi, để lại sau lưng một đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, chuyên viên trang điểm vừa trêu chọc đạo diễn vừa lẩm bẩm: "Thế này mà còn không được gọi là đôi tình nhân nhỏ à?"
- --
May mắn là phòng y tế cách nơi này không quá xa.
Bác sĩ ở bên trong thấy bọn họ tiến vào, vừa liếc mắt một cái đã đoán được tình hình của Tô Sầm Sầm.
"Bị cảm nắng đúng không?" Cô ấy đứng lên từ phía sau bàn làm việc: "Đưa vào bên trong đi."
Thời tiết dần nóng lên, thường xuyên có vài bạn học bị cảm nắng phải tới đây.
Bác sĩ vừa xem tình trạng Tô Sầm Sầm vừa nói: "Mấy cô bé bây giờ không biết giữ gìn thân thể gì cả."
Cô ấy quay đầu nhìn Bách Thanh: "Lại là bị cảm nắng vì chạy bộ đúng không?"
Nói xong, bác sĩ mở điều hoà, đi tới bồn nước nhúng ướt khăn.
Cô ấy lau mặt cho Tô Sầm Sầm, quay đầu hỏi Bách Thanh: "Bạn trai à?"
Trong giọng nói của cô ấy mang theo chút chế nhạo, lại hơi có phần khao khát: "Chậc, hồi cô học cấp ba không có tí thời gian nào để yêu đương, cả ngày chỉ biết học tập, vừa buồn chán vừa nhạt nhẽo."
"Vẫn là như các em mới tốt, tuổi trẻ thật có sức sống mà."
Bách Thanh: "..."
Anh mím môi, mắt thấy người bác sĩ này sắp kéo đề tài tới việc kết hôn sinh con liền nhanh chóng đổi chủ đề: "Cô ơi, cậu ấy có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ trách móc liếc xéo anh một cái: "Không có chuyện gì lớn, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi."
Tiếp đó, dường như cô ấy lại nghĩ tới cái gì, ném khăn lông vào bồn nước: "Cô còn tí việc chưa xử lý xong, em lau cho con bé hộ cô đi."
"Lau mặt này, cổ này, mấy nơi linh tinh để hạ nhiệt độ là được."
Cô ấy đứng dậy, thấy Bách Thanh làm theo lời mình thì vui mừng gật gật đầu: "Phải nói là yêu đương cũng không hề dễ dàng, vẫn nên để bọn nó có chút không gian riêng tư."
Bác sĩ tự mình đi ra ngoài, để lại Bách Thanh ở đó cầm khăn lau không được mà không lau cũng không được.
Do dự vài giây, anh vẫn quyết định lau.
Khăn lông rất mềm mại, sau khi thấm nước thì mát lạnh, sờ vào cực kỳ thoải mái.
Động tác tay Bách Thanh không ngừng, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về khuôn mặt Tô Sầm Sầm.
Gương mặt cô vẫn còn hồng hồng như trước, dù được lau qua bằng khăn ướt nhưng vẫn lộ ra màu đỏ hồng không bình thường, đôi môi lại tái nhợt, cả người mang vẻ bệnh tật ốm yếu, làm người khác nhìn vào dễ thấy thương cảm.
"Đồ yếu ớt..." Giọng nói rất nhỏ nhưng lại không che giấu được sự quan tâm trong đó.
Trong tình cảnh này, bỗng nhiên Bách Thanh lại nhớ tới Tô Sầm Sầm khi còn nhỏ.
Lúc đó Vu Hoàn chưa dọn vào nhà họ Tô, Tô Sầm Sầm vẫn ở nhà cũ. Chuyện mà cô thích làm nhất mỗi ngày chính là chạy theo sau lưng anh.
Đôi khi cô không cẩn thận bị ngã, sẽ đổ hết tội lỗi lên người anh, rõ ràng chẳng có vết thương nào nhưng lại cứ yếu ớt đòi anh cõng.
Thời gian đó, Bách Thanh thật sự yêu thương cô em gái này.
Cũng bởi vì nguyên nhân đó, cho dù sau này tính tình Tô Sầm Sầm thay đổi rất nhiều, làm nhiều chuyện khiến người khác chán ghét, anh cũng chỉ cố gắng tránh được thì tránh, không muốn đối mặt trực tiếp gây bất hoà với cô.
Nhưng hiện tại, dường như đã không còn giống thế nữa...
Từ ngày kỷ niệm thành lập trường đó Bách Thanh đã phát hiện ra, Tô Sầm Sầm thay đổi rồi.
Sự buồn phiền bao phủ giữa chân mày cô đã biến mất, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều không khác gì cô khi còn nhỏ.
Mới đầu Bách Thanh còn có thể tiếp tục coi cô như em gái, nhưng thời gian trôi qua, anh lại càng cảm thấy...
Cảm tình của bản thân không còn giống trước nữa.
Cảm xúc của anh dễ dàng bị Tô Sầm Sầm tác động tới, cái nắm tay lơ đãng, ảnh chụp tư thế ái muội, còn có... những bức thư tình vô ý phát hiện được.
Cô đối với anh mà nói, không chỉ là em gái.
- --
Khi Tô Sầm Sầm tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc mình ngất xỉu.
Người đưa cô tới phòng y tế... là Bách Thanh ư?
[Đúng vậy đó ký chủ.] Hệ thống vui sướng lên tiếng: [Đây chính là thời cơ hoàn hảo để làm nhiệm vụ.]
Tô Sầm Sầm cầm ly nước trên bàn hung hăng uống một ngụm lớn, hai giây sau mới không thể nhịn được nữa chửi bậy: "Biệt danh của mi là Chu Bái Bì* sao?"
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo. Vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động, "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Cô tỉnh lại còn chưa được một phút đã bị thúc giục làm nhiệm vụ. Hệ thống này đúng là nhà tư bản hàng thật giá thật.
Tô Sầm Sầm chán muốn chết nằm lên giường lại, thầm nghĩ, thôi thì hôm nay trộm lười một chút vậy.
Lúc này, bên ngoài vang lên vài tiếng động.
Tô Sầm Sầm nhắm mắt lại theo bản năng.
Nghĩ nghĩ, cô lại cảm thấy không đúng lắm, đang định mở mắt thì bên tai lại vang lên tiếng nói: "Vẫn chưa tỉnh sao?"
Giọng nói trầm khàn, rất thu hút người khác.
Bách Thanh?
Xuất phát từ tâm lý nào đó, Tô Sầm Sầm cảm thấy giả vờ ngủ vẫn tốt hơn.
Không còn thị giác, những giác quan khác trở nên cực kỳ nhạy bén.
Tô Sầm Sầm có thể nghe thấy âm thanh quần áo cọ xát vào nhau, tiếng gió thổi ra từ điều hoà, còn có... ánh mắt nóng bỏng rơi trên người cô.
Tấm chăn trên người bị xốc lên một góc, nam sinh cầm lấy tay cô, muốn nhét tay cô vào trong chăn.
Hệ thống nhân đó thúc giục cô: [Cơ hội tốt kìa ký chủ ơi, mau nắm mau nắm, qua thôn này sẽ không còn nhà trọ nào nữa*.]
*Bỏ lỡ cơ hội tốt sẽ không có cơ hội nào nữa.
Tô Sầm Sầm không thèm để ý tới hệ thống, nhưng hệ thống vẫn không ngừng nói.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tô Sầm Sầm đã bị hệ thống niệm kinh đến to đầu.
Rốt cuộc cô chịu không nổi nữa, bất chấp tất cả mạnh mẽ nắm tay lại.
Nửa phút sau, rốt cuộc hệ thống cũng hài lòng: [Nhiệm vụ yêu đương đã hoàn thành. Ký chủ thật là xịn quá đi!]
Cùng lúc đó, Bách Thanh đột nhiên cười ra tiếng: "Giả vờ ngủ hả?"