Sáng hôm sau, tôi đến lớp thì thấy không khí đang vô cùng nhộn nhịp. Cả lớp đang bàn tán với nhau xôn xao, đưa điện thoại cho nhau xem cái gì đó, nhìn mặt rất căng. Hóa ra là đang xem cái video quay cảnh chúng tôi lúc chiến đấu vào đêm qua, phát tán nhanh thật. Chưa gì đã có cả triệu lượt xem, hàng nghìn bình luận. Một đứa lớp tôi xem xong rồi tỏ vẻ ngi ngờ:
“chắc là diễn với cắt ghép, chứ trên đời này làm gì có mấy cái thứ đấy”. Ngay lập tức có đứa phản đối luôn:
“tao nghi là thật đấy, mày không thấy công an với bộ đội niêm phong cái đoạn đường đấy rồi à, nếu là diễn thì có cần cả quân đội tham gia vào không”.
“đời ai biết được chữ ngờ, có khi thật đấy”
“tao cũng nghĩ là thật”
“mà mày ơi, nếu là thật thì liệu mình có sao không nhỉ”.
Bla…bla…
Tôi ngồi một chỗ rồi nghe chúng nó chém gió mà thấy buồn cười, sực nhớ về chuyện tối qua, tôi vội vàng quay sang hỏi L với H:
“đã giải thích ổn thỏa chưa ?”.
L với H đáp:
“nôm na ra thì tạm hiểu, nhưng chả biết là có tin bọn tao không ý chứ, giờ mặt đang kiểu hư cấu”.
Một lúc sau, Ly với Thu đã đến lớp. Nhìn chúng tôi với một ánh mắt hơi lạ thường, đến ngồi vào chỗ và chả nói năng gì. H quay sang hỏi thăm:
“ăn sáng chưa Ly ?”.
Ly không đáp nó, L cũng giống hệt thế khi hỏi Thu. Thấy tình hình hơi căng thẳng, Linh bảo L với H ra chỗ khác. Dù sao thì con gái với nhau nó cũng dễ nói chuyện hơn mà, tôi kéo L và H ra chỗ khác.
“tao thấy có người bảo tên của bốn người mặc áo giáp kia là Bộ Tứ Huyền Thoại chúng mày ạ”.
Nghe thấy thế, tôi liền xà vào chỗ chúng bạn chém gió cùng:
“tao thấy bảo đẹp trai lắm, ga lăng nữa”.
“mày đang hót cái cờ lờ gờ tờ gì thế D”.
“tao nghe nói, cái người mặc áo giáp màu vàng kia đã cứu một đứa bé đấy”.
“nói thế thì họ chắc là bên tốt rồi nhỉ, khỏi lo rồi”.
Bla…bla…
Cả lớp tôi chém gió về vấn đề đấy nguyên cả một sáng, từ giờ học cho đến ra chơi. Sơ sơ thì cũng tầm chục đứa vào sổ đầu bài vì mất trật tự nhiều lần, cuối giờ học lúc về, tôi hỏi Linh:
“thế tình hình dư lào rồi Linh ?”.
Linh cười đáp:
“tốt rồi, không phải lo”.
Tôi cười lớn:
“cậu lại cứu hai thằng cờ hó kia một bàn thua trông thấy rồi đấy”.
Đi đến đoạn đường hôm qua, nơi mà xảy ra trận chiến. Tôi thấy khá nhiều công an, cảnh sát và mấy ông bác đeo kính trông rất chi thức nữa. Dân cư quanh đó thì cũng được đưa đi di tản hết cả rồi, giờ còn lại nguyên quân đội ở đấy thôi. Linh nhìn qua cái khu đó rồi quay lại bảo tôi:
“mấy con quái vật kia nếu mà xếp theo cấp bậc chữ cái, thì mấy cái con cờ hó tám chân là F-, còn con nửa người nửa dơi là F”.
Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi:
“thế tức là còn EDCBAS trừ trừ cộng cộng nữa à ?”.
Linh mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu, tôi cũng chả thể nghĩ nổi một cô gái như thiên thần thế này lại là một chiến binh hùng mạnh trên chiến trường.
Về đến nhà mình, tôi cũng thấy ông bà bố mẹ bán tán về chuyện video đó, giờ sâu trong tận đáy lòng mình, tôi muốn gào lên (con đấy, là con đấy, chính là con) nhưng không thể. Nói ra thì kiểu gì cũng bị nghĩ ngộ game rồi bla…bla…
Giờ trong đầu tôi đang có một suy nghĩ (tình hình căng như vậy mà trường không cho nghỉ học, tức là lãnh đạo không muốn làm lòng dân lo lắng).
Chiều ra quán net chơi cùng Linh, tôi cũng có vòng qua đó một tí. Bấy giờ quân đội càng lúc càng nhiều hơn, tôi còn nhìn thấy cả một người mang mác Thiếu Tướng nữa cơ. Từ bộ binh cho đến quân đặc chủng, rồi cả sư đoàn bọc thép. Căn bản là vì đây là trung tâm của thành phố, lại có tháp truyền hình nữa nên quân đội mới đến nhiều như vậy. Tôi có nghe được loáng thoáng vài câu:
“gọi người phụ nó đó đến đây gặp tôi”.
“bộ thông tin nhanh chóng tìm hiểu về bốn người mặc áo giáp đó đi”
“cố tìm hiểu xem lũ sinh vật lạ kia từ đâu tới”.
“nhanh lên nhanh lên”…
Tôi nhìn Linh cười:
“giờ nổi tiếng rồi đấy haha”.
Linh đập vào vai tôi một cái rồi đáp:
“nổi tiếng nó rắc rối lắm, tốt nhất là âm thầm hành động thôi”.
Nghe vậy tôi cũng mặc kệ đám quân đội kia luôn, vừa đi vừa nói chuyện với Linh. Về mối quán hệ của chúng tôi, nó phức tạp lắm. Tôi cũng biết là Linh có tình cảm với mình rồi, nhưng tôi không đủ dũng khí để nói ra câu “làm bạn gái tớ nhé”.
Và một lý do nữa…
Tôi cũng đang gặp phải một đứa có thể gọi là tình địch…
Ngoài mấy thằng mười hai cứ giờ ra chơi là lại đến cửa lớp tôi xàm thì có một đứa chúng nó bảo là ngoại lệ. Thấy bảo nó tên là Trần Văn gì gì đấy, tóm lại là hotboy. Nhà giàu, đẹp trai, ga lăng, dạng kiểu lãng tử, là nam thần của bọn con gái trong trường. Bọn con gái còn đi săn ảnh của nó mới sợ chứ, rồi bán lại cho nhau tùy theo độ hot của tấm ảnh (có cái 100k chứ chả đùa).Nó chỉ cần vuốt nhẹ mái tóc cái là phải tầm cả chục đứa con gái hét lên, đứa con gái nào tiếp xúc với nó cũng phải đem lòng thương nhớ.
Nhưng mà cái gì chả có ngoại lệ, điển hình như Linh, Ly với Thu này, chả thèm quan tâm luôn. Đúng chuẩn best girl của lớp, mặc dù được nam thần của trường xin số, nhưng Linh của tôi vẫn viện ra đủ lý do để tránh né. (hạnh phúc qué)
Cơ mà cũng từ lúc đấy, Linh lại bị mấy cái con rảnh háng nó ghen ăn tức ở, thế mới khổ. Ngồi trong lớp bắt đầu xàm xàm
“có tí sắc bày đặt kiêu”.
“chảnh chó”.
Bla…bla…
Không bao gồm con gái cả lớp, lớp hai mươi bạn gái thì chỉ tầm ba bốn con nó xàm xàm thế thôi, nghe mà ngứa hết cả óc. May mà tôi đã rèn luyện bản thân tới cảnh giới không đánh nhau với kẻ liều, và không nói nhiều với óc cờ hó rồi.
Cái gì đến cũng sẽ đến…
Rồi một hôm nọ, thằng lãng tử kia như muốn Linh làm người yêu của nó lắm rồi. Nó chi tiền để thuê cả đám mười hai hộ nó, mỗi thằng cầm một bó hoa (mỗi bó cũng tầm 25k là ít). Còn nó thì cầm một con gấu bông to đùng cách mạng, chờ đến khi tan học, là nó sẽ gặp Linh để tỏ tình.
Tùng…Tùng…Tùng…
Tiếng trống tan học, bọn tôi cùng nhau ra lấy xe. Nhưng hôm nay có lẽ hơi khác một tí, cả trường tụ tập đông đủ như để hóng một chuyện gì đó. Cái đứa lãng tử đẹp trai, hotboy bỗng chạy ra chặn đường chúng tôi (chính xác hơn thì mỗi Linh thôi) và nói:
“Linh ơi, anh thích em từ cái nhìn lần đầu tiên rồi, làm bạn gái của anh nhé”.
Rồi lù lù cả một đám con trai cầm bó hoa tiến đến bên cạnh Linh, cả trường ồ lên một tiếng. Rồi chúng nó cùng hô to:
“đồng ý đi”.
“đồng ý đi”.
Mấy đứa ở ngoài hóng cũng hùa theo.
“đồng ý đi”.
“hôn đi, hôn đi”.
Linh lúc này thì mặt đỏ bừng lên vì ngại, không nói năng được câu gì luôn. Còn người tôi lúc này thì nóng ran hết cả lên, mặt bắt đầu nổi lên tí sát khí rồi. Thấy vậy thằng H vỗ vai an ủi:
“thôi không sao đâu D ạ, đời còn dài gái còn nhiều, không phải lo”.
Tôi hất tay nó ra rồi nói:
“mày đang xàm cái cờ lờ giờ tờ gì thế”.
Thằng L thì khác, nó nói với tôi một câu thôi:
“hãy làm theo những gì mà trái tim mày mách bảo, vứt lí chí sang một bên đi”.
Câu nói của thằng L như đã khai sáng được tâm hồn của tôi, lúc này tôi chợt nhận ra rằng. Tôi đã thích Linh thật rồi, không phải là thích nữa mà là thích lắm lắm quá quá thật rồi. Những cử chỉ chúng tôi đối với nhau, nó mách bảo cho tôi rằng Linh cũng thích tôi.
“đi nhờ tí”
Tôi lao vào giữa đám đông với một dũng khí khổng lồ, cầm tay Linh và nhìn mặt cái đứa lãng tử kia rồi nói:
“nó là người yêu của em anh ạ”.
Cái chứ người yêu được tôi nói to lên, cả trường nghe thấy. Rồi những tiếng hò hét vang lên:
“húuuuuuuuuuuuuuu”.
“ôi mai gót”.
Cả trường hò hên lên như đêm ba mươi tết, những tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên. Cảnh tượng giờ như một mớ hỗn độn, mấy thằng cầm hoa thì không biết phải làm gì tiếp theo. Còn chàng lãng tử thì mặt nghệt ra, đứng như trời trồng ở giữa sân,con gấu cầm trên tay rơi xuống đất. Đối với nó thì đây có lẽ là một cú sốc khá lớn, một người có thể nói là hoàn hảo như nó mà lại không tán đổ Linh, mà lại là tôi, chắc nó sốc lắm.
Tôi cầm tay Linh thật chặt, đi qua giữa đám đông. Linh chả nói gì, mặt chỉ đỏ bừng như trái gấc, vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống. Ngoài những lời bàn tán rồi phán xét của mọi người trong trường, thì lũ lớp tôi lại khác. Chúng nó đi theo hò reo cho chúng tôi, vừa đi vừa hò hét khen ngợi.
Tôi đèo Linh về, hôm nay H với L không đi cùng chúng tôi về nữa, chúng muốn để tôi một mình với Linh. Trên đường đi tôi với Linh chả ai nói năng câu gì, bây giờ nghĩ lại những chuyện ở trường, tôi không tin là mình đã làm được như vậy. Giờ chỉ sợ không biết trong đầu Linh đang nghĩ gì, tôi đưa cô ấy về nhà và cũng không muốn hỏi han gì thêm nữa. Giờ tôi biết Linh cần yên tĩnh một thời gian. Cả ngày hôm đó, tôi nằm im trong phòng mình suy nghĩ đến tận tối.
10h đêm hôm đó…
“alo Linh à, cậu có rảnh không lên ban công tớ có chuyện muốn” tôi gọi điện thoại cho Linh, cô ấy đồng ý và bảo tôi lên ban công luôn.
Một lát sau…
Tôi ngồi bên cạnh Linh, ngồi một lúc lâu không nói gì, tôi lên tiếng hỏi:
“Linh ơi, xin lỗi cậu về việc trưa nay nhé”.
Linh quay sang nhìn tôi rồi mỉm cười:
“không, không sao đâu, cậu đã cứu nguy tớ còn gì”.
Lúc này đây tôi cũng muốn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng nếu thất bại thì làm sao, lúc đó còn nhìn nổi mặt nhau nữa không. Trong đầu tôi giờ có một cuộc chiến đang diễn ra, một bên thì muốn nói, một bên thì không. Tôi lúng túng chả biết làm như nào, thì bỗng Linh lên tiếng:
“tớ… tớ cũng thích cậu D ạ”.
Linh nói xong câu đó, tôi chỉ muốn đập đầu mình vào tường để xem đây có phải là mơ không. Tôi lấy hết sự bình tĩnh của mình lại và đáp:
“tớ cũng thế”.
Linh nói tiếp:
“nhưng liệu chúng ta có yêu nhau không, hay chỉ đang dừng lại ở mức thích, nếu hôm nay tớ đồng ý làm người yêu cậu thì sẽ như thế nào ?”.
Tôi biết ý nghĩa sâu sa trong lời Linh nói, vì chúng tôi quen nhau đã lâu lắm đâu. Mà tôi cũng vậy, cũng mới biết thích một người thôi. Làm gì có kinh nghiệm mà tiến xa hơn, nên tôi quyết định sẽ dừng lại ở mức (cao hơn tình bạn và gần chạm tới tình yêu) tôi đáp:
“cậu không cần nghĩ nhiều đâu Linh ạ, cậu thích tớ là tớ vui lắm rồi. Còn yêu thì không cần đâu, tớ nghĩ chúng ta cứ như bây giờ là tốt”.
Linh gật đầu rồi nở nụ cười ấm áp quen thuộc đó, nụ cười đã làm cho trái tim sắt đá của một thằng nghiện game phải điêu đứng”.
Sau đêm nay, tôi đã xác định được mối quan hệ của mình với Linh là gì, và trong suy nghĩ của tôi (tình bạn lãng mạn hơn tình yêu là có thật). Ranh giới của tình bạn và tình yêu cũng mong manh thật, nếu tính theo toán học thì chắc chỉ cách nhau tầm 0,5mm mà thôi.
Tôi thích Linh, thích nụ cười tỏa nắng đó, thích từng cử chỉ nhỏ cho đến từng hành động. Chả biết lý do tại sao, thực sự là rất khó để diễn tả. Rồi tôi sung sướng đến phát điên cả lên khi biết Linh cũng thích mình, ngồi được một lúc lâu Linh hỏi tôi:
“thế Hoàng Kỳ Bóng Tối với Hoàng Kỳ Ánh Sáng đã sẵn sàng chưa ?”.
Tôi xòe hai bàn tay của mình ra, tay phải thì có biểu tượng của Hoàng Kỳ Ánh Sáng, tay trái thì Hoàng Kỳ Bóng Tối. Nhìn Linh rồi nói:
“Tớ thích cậu”.
Linh mặt lại đỏ bừng lên như trái gấc, mồm mỉm cười nhẹ rồi đập vào người tôi một cái thật nhé. Xong quay đầu đi đáp:
“thôi về đi ngủ đi, muộn lắm rồi đấy”.
Tôi cười rồi tạm biệt Linh:
“ngủ ngon nhé người tớ thích”.
Linh không đáp cũng không ngoảnh đầu lại nhìn tôi, chỉ cho hai tay lên đầu tạo thành hình trái tim rồi đi mất. Nhìn thấy thế tôi vui lắm, về nhà đăng stt lên facebook:
“Mối Tình Đầu”.
Nằm lên giường tôi bắt đầu suy nghĩ về Linh, mối tình đầu của tôi, một mối tình mà phát ra từ hai phía. Linh, người con gái đã làm trái tim của một thằng nghiện game như tôi phải rung động. Tôi chỉ mong đây là mối tình đầu và cũng là mối tình cuối cùng của mình, H với L đã có người để thương nhớ, và giờ là đến lượt tôi.
Rồi tôi mơ mộng đến một viễn cảnh khá là lãng mạn ở trong tương lai, một viễn cảnh mà tôi mong nó là sự thật. Đám cưới của tôi và Linh được tổ chức ở Lâu Đài Hoàng Kim với sự góp mặt của gia đình hai vên, cùng với sự góp mặt của Quân Đoàn Ánh Sáng và những mười sáu con rồng của mỗi sức mạnh nữa. Một đám cưới chắc chỉ có trong truyền thuyết.
“thôi ngủ đã, mệt lắm rồi”.