Sau cuộc đối mặt kịch nghệ ngắn ngủi, hết thảy trở lại bình thường.
“Anh đến rồi.” Cố Du mở miệng trước tiên.
Hà Tích tự giác mất mặt trước mặt người ngoài, lặng lẽ quay đi lau nước mắt nước mũi, mới một lần nữa xoay lại, mặt khách sáo cong khóe môi mỉm cười.
“Hà Tích, Tiết Xán Đông.” Cố Du giới thiệu.
Hai người nhìn đối phương một cái, nhẹ gật đầu với nhau. Không xấu hổ, không tẻ ngắt.
“Huấn luyện chịu được không?” Tiết Xán Đông vừa cởi áo khoác xuống, vừa đi tới chỗ Cố Du, như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vừa rồi, còn giúp cô vuốt vuốt tóc.
“Không có vấn đề gì.” Cố Du nói đoạn, thoáng nhìn Hà Tích rầu rĩ không vui, hỏi anh ấy: “Anh ăn cơm chưa?”
“A?” Hà Tích sửng sốt một lát, mới ý thức cô đang nói chuyện với mình, “ờ… anh ăn rồi.”
Tiết Xán Đông nhướng mày, cảm thấy lòng có ngọn lửa nhỏ đột nhiên tinh nghịch nhảy một câu: Em ấy dạo này, vẫn chưa từng hỏi mày một câu ‘Ăn cơm chưa’ nào?
Liếc mắt nhìn Hà Tích đắm chìm trong cảm xúc không rõ, nhớ tới lúc trước mấy tin nhắn như bị điên kia của anh ấy, lại nghĩ tới khi Cố Du ngả bài, đối với cái chàng trúc mã này, thêm mấy phần quen biết.
“Tiểu Du nói hai người từ rất nhỏ đã quen.” Anh chủ động tìm đề tài, hỏi Hà Tích.
Hà Tích hoàn hồn, ‘Ừm’ một tiếng, không muốn đối thoại với tay này lắm, nhưng theo lễ phép, vẫn là trả lời: “Thanh mai trúc mã.”
Tiết Xán Đông cười, cảm nhận được ác ý của thằng nhóc này, lại không có lòng mà đi mồm mép cùng anh ta, bại tướng dưới tay, không đủ gây sợ.
“Tiểu Du giờ rốt cuộc là thế nào rồi? Vừa rồi tôi hỏi em ấy, em ấy cũng chỉ nói với tôi không sao không sao. Thế này mà giống như là không sao gì à?” Hà Tích nhịn không được oán Cố Du một hồi, lại đặt câu hỏi.
Tiết Xán Đông tỏ ra là đã hiểu, sau đó nói cẩn thận về bệnh tình và phương án trị liệu.
Hà Tích tiêu hóa thật lâu, mới chậm rãi ngoặt đầu về phía Cố Du, cơ hồ lại sắp nghẹn ngào, “Em thế này mà gọi không sao?! Đã bệnh tình nguy kịch nhiều lần rồi! Có phải em muốn chọc giận anh chết hay không?!”
Cố Du rất quen thuộc với kiểu tính tình này của anh ấy, cũng chỉ luôn tùy anh ấy trút bực, huống chi anh ấy cũng thật sự lo lắng cho mình.
Tiết Xán Đông mặc dù là lần đầu thấy kiểu quan tâm bạo tính như này, nhưng cũng lẳng lặng nhìn anh ấy biểu diễn.
Hà Tích oán đủ Cố Du rồi, lại quay đầu mặt về Tiết Xán Đông: “Tôi cũng không giấu, có mấy lời, tôi muốn nói rõ ràng với anh.”
“Anh nói đi.” Tiết Xán Đông gật đầu ra hiệu anh ấy tiếp tục.
Hà Tích đầu tiên là thở dài, sau đó lại thay đổi trông ngữ trọng tâm trường, nói: “Cố Tiểu Du là bạn tốt nhất của tôi, tôi rất thích em ấy, cũng rất muốn chăm em ấy, nhưng giờ anh đã chịu trách nhiệm này, thì phải làm thật tốt! Anh không được bắt nạt em ấy, hai người có chuyện gì xảy ra tôi thật sự không hiểu nhiều, nhưng… nếu giờ hai người quyết định bên nhau, tôi chỉ hi vọng anh có thể đối xử tốt với em ấy, quên những thứ không thoải mái trước kia, để em ấy cả một đời đều vui vẻ sung sướng.”
“Được.” Tiết Xán Đông gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc vô cùng.
Hà Tích quan sát anh một hồi lâu, giống như đang xác nhận chữ ‘Được’ đơn giản này, có thể tin cậy được hay không. Mãi sau, anh ấy đột nhiên lại thở dài, giống như đã xác nhận, lại giống như không cam tâm, quay đầu nhìn về phía Cố Du, vừa đau lòng vừa áy náy, đương nhiên còn kèm theo một thoáng tủi thân bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
“Em mau ổn lên nhé! Giờ xấu chết được!” miệng anh ấy mắng Cố Du, hốc mắt lại nhịn không được đỏ lần nữa.
Cố Du cũng đỏ mắt, nhớ tới từng chuyện giữa hai người từ nhỏ đến lớn, nhớ tới anh ấy che chở và bao dung mình, khó tránh khỏi xúc động. Cô đối với anh ấy, trong lòng luôn còn một phần áy náy thật sâu. Trả không nổi, cũng không thể giữ.
“Rồi!” Hà Tích vừa lau mặt, tạm thời chặt đứt cảm xúc, ấp úng nói: “Ngày mai anh lại thăm em.”
Hôm nay thời cơ không ổn, lời muốn nói còn chưa kịp mở miệng, đã bị họ Tiết ngắt, đành phải hôm khác lại đến, một bụng lời nói anh ấy muốn hỏi, muốn nói. Huống chi giờ thảm đến thế này, không thấy cô khỏe mạnh khỏi hẳn, anh ấy làm sao cũng không yên tâm.
Tiết Xán Đông đứng dậy đưa người ra ngoài cửa.
Trước khi chia tay, Hà Tích chủ động duỗi tay ra hữu nghị, thấp giọng nói: “Chăm Tiểu Du cho tốt.”
Tiết Xán Đông nắm chặt lại, nghiêm túc cam kết: “Nhất định rồi.”
Hà Tích nhẹ gật đầu, lại nhìn phòng bệnh một cái, sau đó mới nện bước nhanh chân đi về phía cửa chính.
Tiết Xán Đông quay người về phòng bệnh, Cố Du ngồi mép giường, đang lẳng lặng nhìn anh.
Anh cười cười với cô, “Có mệt không em?”
“Vẫn ổn. Anh thì sao?” Anh đêm qua cũng không ngủ ngon, sáng sớm lại phải đi xử lý chuyện làm ăn.
Ý cười của Tiết Xán Đông càng sâu, rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, nhẹ giọng đáp một chữ, “Mệt lắm.”
“Vậy mau nghỉ ngơi đi.” Cố Du đau lòng, nhớ tới nay trời còn sớm, đột nhiên hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”
Tiết Xán Đông cười mà không nói, chậm rãi tới gần cô, đi tới bên giường ngồi song song cô, đối với việc cô hỏi mình ăn cơm chưa, rất là hài lòng. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, vuốt ve lưng cô. Nghe mùi thơm sữa tắm hoa hồng cô thích dùng, cả thể xác tinh thần buông lỏng.
“Anh về ngủ đi, chỗ này nghỉ ngơi không tốt.” Mặc dù phòng bệnh là một phòng, có chỗ cho anh nghỉ ngơi, nhưng là sao cũng sẽ không quá dễ chịu.
Tiết Xán Đông lắc đầu, nói câu lời tâm tình, “Có thoải mái, cũng kém nơi có thể ôm em thế này.”
Cố Du yên lặng, trái tim bất giác nhảy loạn. Bỗng nhiên hai giây sau, cô mới đưa tay ôm lại anh. Nghe mùi anh quen thuộc, mũi đột nhiên cay, nước mắt lặng yên chảy xuống. Cô đã từng cho là đời này không còn có cơ hội được anh ôm như thế. Tưởng niệm nở hoa trong lòng, dù ôm nhau, cũng vẫn nhớ.
“Về sau đừng để người đàn ông khác dựa vào em gần như vậy nữa.” Ôm ôm, anh bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Cố Du khẽ giật mình, vậy mà có hơi muốn cười. Anh sao lại để ý Hà Tích chứ? Lúc trước cô hỏi anh, anh cũng nói rõ sẽ không ghen, tin tưởng cô. Lúc này, cô thành thế này, anh còn để ý chuyện này.
“Hà Tích như… người anh trai không lớn được.”
“Em không có anh trai anh triếc gì sất. Cho dù có, cũng không thể nhào vào ngực em như thế.”
“… Ừ.”
Cố Du thấp giọng cười, vừa khóc lại cười, rất giống kẻ điên.
Tiết Xán Đông cảm nhận được cô run rẩy, thoáng buông cánh tay ra, cúi đầu nhìn cô, “Làm sao lại khóc rồi? Muốn nhìn anh thất tín như vậy à?” Đêm qua mới cam đoan sau này sẽ không để cô khóc, kết quả từ lúc đó lại càng khóc càng tợn.
Cố Du lắc đầu không nói lời nào, nhìn anh từng chút từng chút hôn nước mắt của mình, cả người chậm rãi sống lại, tim còn nở mọc ra một đóa hoa mỹ lệ.
Hai người gương vỡ lại lành, anh một câu em một câu chữa lành tình cảm.
Hà Tích bên kia rời bệnh viện, lại phờ phạc mà về nhà. Trong lòng của anh ấy mà cứ buồn khổ, là thích làm đồ ăn. Mỗi món đều là món chính, rườm rà cực. Bận rộn một phen trong phòng bếp, đối mặt với một bàn đồ ăn này, một mình ăn uống.
Hai bình rượu đỏ vào bụng, anh khóc, ngẫm lại mình, ngẫm lại Cố Du, suy nghĩ lại bố và mẹ một chút, quả thực đau khổ đến không thể đau khổ hơn. Đến khi chuông cửa vang lớn, anh mới lau nước mũi, lảo đảo đi đến cạnh cửa, ‘Cành cạch’ một cái mở ra.
“Surprise!” Tiết Kiều Cẩn mặc áo trắng váy hồng quần tất hồng xuất hiện tại cửa ra vào, khuôn mặt tươi cười dập dềnh, ngọt ngào đáng yêu, chỉ tiếc nụ cười ngọt ngào không ở trên mặt được hai giây, liền lập tức biến thành kinh ngạc, “Anh làm sao thế?!”
Hà Tích thấy rõ là cô ta, lập tức quay đầu trở về phòng.
Tiết Kiều Cẩn vội cùng đi phía sau, kéo rương hành lý vào trong nhà, quen cửa quen nẻo thay dép lê, vây quanh anh ấy, “Anh uống nhiều rồi à?!”
“Anh khóc á?!”
“Oa! Nhiều món ăn thế á?! Em vừa xuống máy bay liền tới tìm anh, ngay cả cơm cũng chưa ăn, chết đói rồi!” Cô ta nhanh chóng chạy vào phòng bếp, cầm bát đũa tự động ngồi vào vị trí. Ăn hai miếng ốc khô trong món Phật nhảy tường xong, lần nữa đặt câu hỏi: “Anh khóc cái gì thế? Xảy ra chuyện sao? Anh đừng làm em sợ mà!”
Hà Tích sớm quen cách hỏi của cô ta, từ đầu đến cuối không trả lời, nhưng lại cũng không khóc, cắm đầu uống rượu, miệng thầm thầm thì thì.
“Không được uống!” Cô ta đưa tay giằng bình rượu, trừng hai mắt anh ấy, “Thật là! Đàn ông uống rượu tiêu sầu là ngu nhất, có chuyện gì cứ nói ra là tốt mà! Anh nói cho em nghe, em nhất định bảo mật cho anh. Lẩm bẩm là rất không tốt đâu đấy!”
Hà Tích đã sớm uống say, nghe thấy cô ta nói như vậy, đầu tiên là ha ha cười hai lần, sau đó châm chọc nói: “Cô thì hiểu cái gì?”
Tiết Kiều Cẩn giơ chân: “Làm sao mà em không hiểu! Nước hoa mới của em bán được cũng rất tốt nữa đấy! Giờ dù sao cũng coi như nửa người thành công á! Sau này anh không được nói chuyện với em như vậy!”
Hà Tích liếc cô ta một cái, thấy khuôn mặt cô ta hồng hào, đôi mắt đẹp không vướng bụi, trang phục kỳ dị cũng có thể mặc rất đẹp, ngẫm lại giờ cũng không có ai thân cận có thể trò chuyện được, thế là anh ấy ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, máy hát cứ như vậy mở ra.
Hai người nói đến nửa đêm, Hà Tích nói hết lời, nôn rỗng dạ dày xong, cắm đầu lên trên bàn ngủ khò khò. Cùng lúc đó, anh ấy cũng hoàn toàn không còn bất luận bí mật gì.
Mà Tiết Kiều Cẩn ngồi ở bên cạnh anh, này lại quả thực tỉnh táo vô cùng, chẳng những tỉnh táo, còn rất rung động, ngây thật lâu mới hợp tất cả chuyện lại được.
Mãi sau, cô ta bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Trách không được mà!
Mặc dù qua sinh nhật ông nội cô ta bèn về New York, không thường xuyên về, nhưng nghĩ lại cũng quả thực kỳ quái, nhiều lần gia đình liên hoan, luôn không thấy Cố Du, không chỉ có không thấy Cố Du, ngay cả anh của cô ta cũng không có xuất hiện.
Thì ra là ly hôn! Mà lại là do nguyên nhân như vậy!
Thật sự là đáng sợ quá! Một người trông quá là thiện lương, vậy mà một bụng âm mưu quỷ kế, tâm cơ thật là nặng mà! Cô ta lợi hại hơn mấy người đàn bà xấu xa trong phim truyền hình nhiều!
Thật sự là khủng bố chết đi được! Uổng cho nhà họ đối với cô ta tốt như vậy! Ông nội bác cả bác gái thích cô ta như vậy! Quả thực quá không có lương tâm mà! Lòng dạ đen tối!
Cô ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy bị thương tổn, cuối cùng cả người đàn ông cô ta yêu cũng không để ý tới, thở gấp kéo lấy vali ra cửa, đi suốt đêm về nhà lớn nhà họ Tiết.