Chị Cố cũng bị cô em đột nhiên đến thăm này làm ‘Bất ngờ’ không nhẹ.
Cô ưu nhã đứng dậy, cười đến bất ngờ lại mỹ lệ, nói với hai người ngoài cửa: “Hai người biết nhau à?”
Hà Tích cũng muốn hỏi như vậy, anh ấy hoàn toàn không nghĩ ra, không rõ hai người kia sao có gặp nhau, “Cô ấy là đàn em của anh, các em sao lại biết nhau?”
Tiết Kiều Cẩn hình như quen cửa đổi giày, không coi mình là người ngoài chút nào, cười hì hì trả lời: “Chị Cố là chị dâu tương lai của em đấy! Hai người lại sao quen nhau thế?”
“Bạn tốt cùng quê.” Cố Du cười cười, lời ít mà ý nhiều tổng kết quan hệ của hai người.
Tiết Kiều Cẩn gật gật đầu, đi về bàn ăn, nhìn Cố Du, ngó đồ ăn, quay đầu nói với Hà Tích: “Em cũng vẫn chưa ăn cơm đây…”
“Em– “
“Cùng ăn đi.” Cố Du thay anh ấy trả lời.
Tiết Kiều Cẩn tự động làm lơ Hà Tích vẻ mặt không tình nguyện, lập tức vui tươi hớn hở chạy vào phòng bếp, rửa tay lại cầm thêm một bộ đồ ăn, động tác nhanh vô cùng.
Cô ta đã nói sao lần đầu nhìn thấy Cố Du đã cảm thấy quen mắt, ra là tấm screensaver bảo bối trong máy vi tính Hà Tích kia chính là chị ấy! Mặc dù ảnh chụp vừa cũ lại mơ hồ, nhưng nhìn kỹ, vẫn thực sự là chị ấy không sai. Tình địch mất hết bao khổ cực vẫn không tìm được, vậy mà tự động hiến thân. Chuyện tốt tự nhiên chui tới cửa thế này, cô ta sẽ không lãng phí.
Thế là, vốn tâm sự hai người, nháy mắt biến thành liên hoan ba người.
“Chị, chị và Hà Tích rất thân ạ? Vậy làm sao mới có thể khiến anh ấy thích em đây?” Tiết Kiều Cẩn mang vẻ mặt chân thành nhìn Cố Du, thốt ra vô cùng trực tiếp.
“Khụ khụ khụ –” Hà Tích đang buồn bực bị câu này khiến sặc suýt thì đau sốc hông. Vốn đang chấn kinh vì câu ‘Chị dâu tương lai’ của Tiết Kiều Cẩn không dứt ra được, lần này thì hay rồi, triệt để hoàn hồn.
Cố Du nhìn hai người kia, nhẹ nhàng cười nói: “Cái này em phải hỏi anh ấy chứ.”
Tiết Kiều Cẩn vốn dáng dấp đáng yêu, mắt khẽ cong, quả thực vô hại, lúc này thay đổi bộ dáng than thở, ngược lại là thêm chút đáng yêu, cô ta thở dài: “Ôi… em theo đuổi anh ấy lâu lắm rồi ý. Mà cứ nói không thích em! Em có chỗ nào không tốt đâu?”
Cố Du nhướng lông mày, nhìn về phía Hà Tích, biểu cảm kia rất rõ ràng, đúng vậy đấy, người ta có chỗ nào không tốt đâu?
Hà Tích bị nhìn mà mình mẩy khó chịu cực kì, vốn đã đau lòng chết được, giờ còn bị người trong lòng ngược đãi như vậy, anh ấy vừa tức vừa buồn, cúi mặt, lại lườm Tiết Kiều Cẩn: “Ăn cơm của em đi!”
Tiết Kiều Cẩn bè miệng, tủi thân muốn khóc nói đến là đến, tố cáo với Cố Du: “Chị, chị nhìn anh ấy xem!”
Hà Tích vặn lông mày trừng cô ấy, tức giận cầm lấy đũa gắp rau ăn.
Cố Du cười, cô gái này thật sự là không đơn giản, mấy phút là biến cô từ một đối tượng vô cùng có khả năng uy hiếp, thành người cân đối giữa hai người, thậm chí càng có khuynh hướng về phe cô ta. Dù Cố Du cảm thấy kiến thức mình rộng rãi, cũng nhìn cô ta với con mắt khác.
“Hà Tích học máy tính, Kiều Cẩn em học nghệ thuật, sao lại biết vậy?” Cô tìm chủ đề an toàn.
Mắt Tiết Kiều Cẩn tròn căng đầu tiên là nhìn Hà Tích, mới cười nói với Cố Du: “Anh ấy lúc đó hình như là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, có thể là thời gian rất nhiều, chơi khắp nơi, chúng em quen ở một triển lãm nghệ thuật. Lúc đó anh ấy lạnh lắm đấy, tất cả mọi người nói cười với em, mà bản mặt anh ấy, cứ như em thiếu tiền anh ấy ý!”
Tiết Kiều Cẩn nói đoạn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Hà Tích đã có oán trách lại tràn ngập yêu thương.
Hà Tích coi mình không tồn tại, tiếp tục cúi đầu ăn rau.
Cố Du nhìn thấy, cười nói: “Em thích anh ấy như thế à?”
Tiết Kiều Cẩn trừng to mắt, sẵng giọng: “Không có đâu! Em đâu phải biến thái cuồng, thích bị ngược…. Là sau đó… Anh ấy đã cứu em một lần, em mới phát hiện con người anh ấy thật ra mặt lạnh tim nóng, đẹp trai không cần nói!”
Cố Du cười khẽ một tiếng, cười liếc nhìn Hà Tích. Anh ấy cúi đầu, bị mặt mũi tràn đầy yêu thương và sự tỏ tình thẳng thắn của Tiết Kiều Cẩn, khiến cực kì không thoải mái. Cơ bắp cũng cứng nhắc.
Mà Tiết Kiều Cẩn cứ như là hiểu rõ anh ấy vô cùng, còn đặc biệt quan tâm duỗi tay ngọc định xoa bóp tay thay anh.
“Này!” Hà Tích giật bắn ra một cái giống bị điện, đầu tiên là trừng cô ấy, lại trừng ngược lại Cố Du.
Tiết Kiều Cẩn thu tay nhỏ như không có gì, chỉnh băng tóc của mình, cười hỏi Cố Du: “Chị, chị với anh em bao giờ kết hôn thế? Anh ấy đã dẫn chị gặp ông nội của em, cũng nhanh thôi nhỉ?”
“Bọn chị còn –” Cố Du vừa định đáp cô ấy.
Chỉ nghe Hà Tích một bên ‘Cạch’ một tiếng ném đũa lên trên mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy, bưng mâm đồ ăn lên ồm ồm vứt xuống câu “Nguội rồi!” rồi chui phòng bếp làm nóng món ăn.
Nhà này của Hà Tích không tính nhỏ, nhưng dù cho thế, các cô vẫn nghe thấy anh đinh đinh keng keng đủ kiểu trong phòng bếp.
Hai cô nương trên bàn ăn, hai mặt nhìn nhau.
“Chị ơi…” Tiết Kiều Cẩn nhỏ giọng tới gần cô, giống như là bị hù dọa vậy, hốc mắt đã hơi đỏ.
“Ừm?”
“Người Hà Tích luôn thích… Là chị ạ?” Cô ấy nháy mắt, đáng thương hỏi.
Cố Du lẳng lặng nhìn cô ta, thần sắc có chút phức tạp.
Tiết Kiều Cẩn mang theo lo âu nhẹ giọng hỏi: “Chị thích anh em, không thích Hà Tích, đúng không?”
Cố Du cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô ấy, đáp án không cần nói cũng biết.
Tiết Kiều Cẩn gật gật đầu, giống như là yên tâm vậy, cười xấu hổ với cô, thấp giọng nói: “Thế… em đi dỗ anh ấy.”
Cố Du ừ một tiếng, nhìn cô ta đi như bay y con chim nhỏ vào phòng bếp.
Phòng bếp rất nhanh lại truyền đến tiếng nói nhỏ, cô không nghe rõ hai người đang nói cái gì, tâm tình lúc này cũng có chút phức tạp. Quanh đi quẩn lại, vậy mà là người đã sớm quen biết. Vốn đã không đơn giản, giờ… Càng thêm rắc rối phức tạp.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu lại đau.
Cố Du cũng không biết Tiết Kiều Cẩn dùng bản lĩnh gì, không bao lâu, Hà Tích thật sự lại ngoan ngoãn ngồi về bàn ăn. Ba người như không có việc gì lại ăn cơm, Tiết Kiều Cẩn đảm nhiệm người xây dựng chủ đề.
“Anh chưa gặp anh em nhỉ, lần sau bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?” Cô cười đề nghị Hà Tích, xong lại nhìn Cố Du.
Cố Du cười mà không nói.
Hà Tích lại mở miệng, “Được.”
“Vậy quyết định như vậy nhé!” Tiết Kiều Cẩn cao hứng cực kì, đảo mắt nhìn về phía Cố Du, làm nũng nói: “Chị, chị và em quyết định thời gian được không? Anh ấy luôn không coi trọng lời em nói.”
“… Chị thử xem, gần đây anh ấy tương đối bận rộn.” Cố Du chỉ có thể nói như vậy.
“Ừm, anh ấy nhất định nghe chị!” Tiết Kiều Cẩn cười đến ngọt cực kì, trông như vạn sự đã giải quyết nên rất vui vẻ.
Hà Tích thì luôn bất động thanh sắc quan sát Cố Du. Thấy cô cười đến gượng gạo, trong lòng anh ấy hơi ghen tị. Nhân vật lớn gì vậy? Khiến bản thân quan trọng như vậy! Tiết Kiều Cẩn xuất thân thế nào anh biết, thời gian trước cũng thường xuyên cô ấy nói tới ‘Anh em anh em’ thế này. Chỉ là không ngờ tới, lại có nghiệt duyên với người anh kia thế này!
Ăn cơm xong, Cố Du xin được cáo lui trước. Ráng đỡ bệnh ngồi xe về, khoảnh khắc cô vào cửa sức khỏe đã đạt tới cực hạn.
Nhưng mà chân trước cô vừa mới bước vào, lập tức bị bầu không khí cả phòng làm cứng lại. Tất cả nhân viên công tác đều ở đại sảnh, mọi người đều thấp đầu, nghiễm nhiên như phạm sai lầm. Mà ở trung tâm căn phóng, là người trước đó cô cho rằng đã ra ngoài làm việc.
Tiết Xán Đông đứng trước tường lò sưởi, sắc mặt không đẹp bao nhiêu cho cam, vừa nhìn thấy cô vào cửa, thần sắc càng phức tạp, trong ánh mắt còn mang theo một thoáng không đành.
Cố Du cẩn thận tới gần anh, muốn hỏi anh thế là làm sao vậy, nhưng trong lòng có dự cảm bất tường mơ hồ, khiến cô chậm chạp không mở được miệng.
Tiết Xán Đông tiến đến nắm chặt tay của cô, dừng một lát, sau đó vô tình đánh vụn chút may mắn sau cùng trong lòng cô.
“Nữu Nữu đi rồi.”