Trực thăng bay dần lên cao, khi người của Tư Sinh đến nơi thì chỉ thấy mỗi một cái chấm nhỏ ở trên bầu trời.
Không còn cách nào khác, Tư Sinh đành hậm hực trơ mắt đứng nhìn kẻ địch của mình đi xa. Ông ta điên tiết trút giận sang tên thuộc hạ bên cạnh, tên đó lãnh trọn một cú đấm mạnh, khuôn mặt nhanh chóng trở nên sưng đỏ.
"Vô dụng! Tôi đi có một chút mà các người cũng không bắt được cậu ta! Rốt cuộc sáu tháng qua các người đã làm gì?"
Ông ta vừa thở vừa gào lên phẫn nộ, thân là Bộ trưởng, ông ta không thể vắng mặt quá nhiều, nên cũng không tiện theo dõi nhất cử nhất động của Diêm Dụ. Trái lại, ông ta còn phải thường xuyên bay đi bay về giữa các vùng và quốc gia, dẫn đến không có được sự chuẩn bị chu toàn nhất, thất bại vô số lần. Đây là sự sỉ nhục mà ông ta không chấp nhận được!
Mặc dù đã lấy được khoản tiền trên trăm triệu nhân dân tệ từ tay Diêm Dụ, thế nhưng ngần ấy vẫn chưa đủ thỏa mãn lòng tham của Tư Sinh. Cái mà ông ta thực sự cần là thứ khác chứ không phải những thứ tầm phào này!
Vừa nghĩ đến đây, Tư Sinh liền quay ra phân phó: "Huy động quân đội không quân vây bắt bọn chúng lại ngay, tuyệt đối không để bọn chúng tùy ý làm càn!"
Bây giờ, Tư Sinh đã mất đi lý trí cùng sự tỉnh táo, sáng suốt của một lãnh đạo, cho nên, ông ta chỉ biết hành sự theo bản năng, cảm tính.
Đám tùy tùng nghe vậy liền cau mày lại căng thẳng, tên vừa bị đánh tiến lên một bước, cắn chặt răng khuyên nhủ: "Bộ trưởng, chúng ta không thể làm như vậy được! Thành phố nhất định sẽ rối loạn!"
"Rối loạn đã có tôi lo! Đi, đi ngay! Báo cho quân đoàn trực thuộc gần nhất!"
Mặt mũi Tư Sinh đỏ gay tưởng chừng như sắp phát hỏa, trong mắt hàm chứa sự không cam tâm. Lẽ nào ông ta lại có thể thua một tên nhóc được sao? Hừ, không đời nào!
Tư Sinh lôi bộ đàm ra, tên vừa rồi không nhìn được nữa, hắn ta gân cổ hét lớn: "Bộ trưởng, một quyết định lớn như này thì phải được họp thông qua, bằng không chúng ta không thể làm gì. Nếu ngài bất chấp huy động không quân thì sẽ phải gánh chịu một hậu quả rất lớn. Chiếc ghế của ngài đang bị đe dọa, ngài cần bình tĩnh lại!"
Mọi người xung quanh gần như nín thở khi nghe hắn nói, chỉ sợ Tư Sinh giận quá mất khôn mà dùng phát súng tiễn hắn thăng thiên.
Bị cấp dưới dạy bảo, Tư Sinh tức tối không thôi. Song, chức vị cao quý không cho ông ta được phép mất uy một phút nào hết. Hít sâu một hơi, ông ta dằn xuống sự nóng nảy trong lòng, trầm giọng nói: "Cậu đã bị giáng chức, còn những người khác, hãy lấy người này làm gương."
Nói rồi, tên thuộc hạ kia bị bỏ tại đây. Hắn ta nhìn đoàn người đông đúc hộ tống Tư Sinh rời khỏi, thong thả cười lạnh một tiếng.
Giữ được mạng sống trước loại người này, âu cũng là phúc đức hắn ta khổ sổ tu hành mấy đời mới có!
Tháo găng tay ra, người đàn ông cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn, cảnh giác đánh giá tứ phía rồi mau chóng tìm đường chạy trốn.
Giờ này, trực thăng đã mở cửa tống khứ toàn bộ đống tiền bên trong xuống dưới. Như câu nói của Đoàn Mộc Liêm, hôm nay Đế Đô đón một cơn mưa ngập mùi giàu có, người người nhà nhà chen chúc, đổ xô ra giữa lòng đường, lòng phố tranh nhau nhặt tiền.
Hầu như tất cả hoạt động đều bị nhấn nút tạm dừng, lúc này, trong mắt mọi người chỉ có đồng tiền mà thôi. Những người công nhân ở công trường bỏ mặc đống xi măng, gạch đá ngổn ngang mà lao vào như điên đếm tiền. Những nhân viên văn phòng từ trên tầng cao chạy xuống mong vớt vát được một chút, còn những người lao công lại dùng chính thùng rác của mình mà đựng... Người vội vàng, kẻ bình thản, nhưng chung quy lại thì đều khó lòng kháng cự trước cám dỗ này!
Diêm Dụ rũ mắt nhìn vị bác sĩ đang sơ cứu vết thương cho mình, qua một lát liền dời sang Đoàn Mộc Liêm. Anh nở nụ cười thản nhiên, ngữ khí đều đều mang chút ngả ngớn: "Cậu thấy không? Đó chính là sức mạnh của đồng tiền. Cho dù cậu là ai, ở nơi đâu, một khi không có tiền thì cậu chẳng thể làm gì nên hồn."
"Tôi biết, cậu không cần phải giảng đạo lý cho tôi." Đoàn Mộc Liêm hờ hững đáp trả, nhìn vầng trán dính máu của anh mà không khỏi thắc mắc: "Tôi nói này, cậu để như vậy, về Quận Hy Ca có đánh chết cậu không?"
"Cô ấy nỡ sao?"
Diêm Dụ nhướng mày, bàn tay trái đã được băng bó chậm rãi cầm gạc lên thấm máu trên đầu.
Thấy vậy, Đoàn Mộc Liêm hừ lạnh nói: "Tay cậu chưa tàn phế hả? Để bác sĩ làm cho."
"Tôi không cần, nhà tôi có bác sĩ riêng."
Diêm Dụ cười đến rạng rỡ, trên khuôn mặt là sự đắc ý. Vết thương này không lớn bằng vết đạn bắn ở tay, vì vậy, anh sẽ để lại cho Quận Hy Ca.
Vị bác sĩ kia không tiện chen vào, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Diêm thiếu, vài phút nữa thuốc tê có thể sẽ hết tác dụng, tay cậu sẽ rất đau đấy!"
"Không sao, không sao." Diêm Dụ khoát tay, anh cầm bọc giấy gói trong túi áo ra, quăng cho Đoàn Mộc Liêm.
"Số cổ phiếu này cậu muốn xử lý thế nào cũng được, đầu tư, đổi ra tiền mặt tùy cậu lựa chọn."
"Sao lại đẩy vấn đề này qua cho tôi? Tự cậu đi mà lo liệu."
Đương lúc Đoàn Mộc Liêm định ném trả thì Diêm Dụ bỗng nói một câu đầy tính sát thương: "Giúp người thì giúp cho chót, tôi còn phải về nhà âu yếm với vợ."
"..."
Phận độc thân như hắn ta đáng nhẽ không nên nói nhiều!
Tuy Đoàn Mộc Liêm rất không tình nguyện, nhưng bạn tốt đã mở miệng nhờ vả, hắn ta có thể không giúp sao? Ra lệnh cho phi công chuẩn bị hạ cánh, người đàn ông nhàn nhã châm một điếu thuốc.
Diêm Dụ có chút thèm, anh chìa tay ra, Đoàn Mộc Liêm liền hiểu ý mà kẹp một điếu thuốc vào hai ngón tay anh.
Liếm liếm cánh môi khô khốc, Diêm Dụ tiếp tục nhìn Đoàn Mộc Liêm, ý bảo hắn ta châm lửa.
"Thật là..." Đoàn Mộc Liêm làu bàu.
Sau khi ngọn lửa bén vào đầu thuốc, Diêm Dụ thỏa mãn rít một hơi dài, sau đó thò đầu ra ô cửa nhỏ phả khói. Đã bao nhiêu lâu chìm trong lo sợ, cuối cùng anh cũng có thể thả lỏng.
Người đàn ông cười thầm, tâm tình cực kì sảng khoái. Anh lẩm bẩm, làn khói vấn vít trên khuôn mặt càng làm tăng thêm sự quyến rũ, mê hoặc: "Hy Ca, anh về rồi đây."
"Cậu có câm miệng lại không? Tôi nghe thấy hết đấy!"
Đoàn Mộc Liêm gầm gừ, vẻ mặt hắn đen thui. Tối ngày chỉ biết chọc hắn không có bạn gái, sớm ngày Diêm Dụ cũng bị nghiệp quật.
Nghĩ là nghĩ vậy, chứ thực ra hắn cũng chẳng có ác ý gì. Chỉ là, hắn ta vẫn rất tức nha!
Điện thoại Diêm Dụ đột nhiên kêu "ting", anh mở ra xem, cười nửa miệng. Gián điệp mà anh cài vào chỗ của Tư Sinh đã bị ông ta đuổi rồi, cũng may là còn giữ được tính mạng. Công lao của người đó khá lớn, không có anh ta thì chắc có lẽ hiện tại anh vẫn chưa thể về nước.
Sực nhớ ra điều gì, Diêm Dụ nhíu mày hỏi Đoàn Mộc Liêm: "Cậu gây sự như vậy có làm sao không?"
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết công cuộc rải tiền hai người vừa làm ra sẽ gây chấn động toàn dân như thế nào, chỉ e chuyện này sẽ kéo theo một số hệ lụy khó giải quyết. Nay Đoàn Mộc Liêm trực tiếp đem trực thăng lượn lờ giữa trời, nếu chẳng may bị coi là địch rồi tấn công thì xong.
"Yên tâm, mọi chuyện đã có ông già tôi lo. Cùng lắm thì... tôi ăn vài roi, ở trong trại giam vài ngày." Đoàn Mộc Liêm tỏ vẻ bất cần, điệu bộ như không hề có chuyện gì xảy ra.