Nhắc đến Quận Nhĩ Trúc, ai nấy đều cảm thấy không vui. Thời gian qua, không biết cô ta đã đi đâu, làm gì mà chẳng thấy chút tăm hơi nào. Sự biến mất của cô ta cứ như giọt nước đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
Tĩnh Tuyết đau đáu một lòng, bà lo lắng cho cô ta, thế nhưng không biết được rằng hiện tại cô ta còn chẳng thèm nhớ tới bà, tới Quận Lĩnh hay là Quận gia nữa. Quận Nhĩ Trúc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, cô ta sung sướng thì những thứ khác đối với cô ta đều không quan trọng.
Quận Hy Ca thấy bà như vậy thì cũng không biết an ủi ra sao. Cô bảo bà đừng lo nghĩ nhiều, sau đó đẩy xe lăn lên phòng làm việc.
Dường như cô đã quên bẵng mất file ghi âm về lời thú tội của Quận Nhĩ Trúc. Sửa sang lại một chút, cô thử liên hệ với luật sư để bàn việc kiện cáo.
Sau một hồi thảo luận, luật sư nói bằng chứng này thuyết phục nhưng chưa đủ. Bởi lẽ đối phương sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ, phản bác lại rằng Quận Nhĩ Trúc vì bị đe dọa nên mới nói thế. Vì vậy, cô cần phải tìm thêm bằng chứng!
Nhưng bằng chứng ở đâu?
Quận Hy Ca suy nghĩ hồi lâu, đáy mắt vốn yên tĩnh liền lóe lên tia sáng lạnh. Cô nhớ lần trước ở nhà hàng, Diêm Dụ và Đoàn Mộc Liêm từng nhắc đến video ghi lại cận cảnh việc Quận Nhĩ Trúc gặp gỡ với kẻ chủ mưu làm hại cô. Chắc hẳn bây giờ, nó đang ở trong máy tính của anh...
Cô mở điện thoại ra, nhấn gọi cho Diêm Dụ hai, ba lần nhưng không được. Ngoài âm thanh tút tút vô vọng phát ra từ loa điện thoại, không gian im ắng chỉ có duy nhất tiếng thở nặng nề của cô.
Quận Hy Ca đột nhiên buồn bực, có chút giận ai kia vì không chủ động liên lạc với cô. Đưa tay vuốt vuốt thái dương, cô di chuyển xe lăn ra chỗ tủ đựng quần áo. Mọi thứ đã được anh sắp xếp lại, để ở một nơi phù hợp tầm với của cô.
Nhìn căn phòng rộng rãi mà không có bóng anh, Quận Hy Ca cảm thấy trống trải.
Những ngày sau đó, Quận Hy Ca một mình tập luyện cơ chân, đều đặn kết hợp với các phương pháp trị liệu Cố Trình chỉ định: xoa bóp, châm cứu, ngâm chân,... Vốn không tin tưởng bao nhiêu, vậy mà cô thấy nó thực sự có hiệu quả. Trong lúc tắm, cô mơ hồ cảm nhận được bắp chân nhoi nhói, đây... phải chăng là dấu hiệu tốt?
Trước mắt dâng lên một chút hy vọng, song Quận Hy Ca không nói với mẹ ngay. Cô đặc biệt nhờ An Cửu đưa mình đến bệnh viện X, thực hiện lần tái khám thứ tư.
Cố Trình chăm chú nhìn vào đôi chân trắng ngần rải rác vết sẹo của cô, tiếp theo lại nhìn vào bản báo cáo kiểm tra. Khẽ híp đôi mắt chim ưng lại, anh ta như đang có điều suy nghĩ.
Qua một lát, người đàn ông bình thản lên tiếng: "Chúc mừng, tình trạng của cô hồi phục nhanh hơn tôi tưởng!"
"Ý anh là..."
Khóe môi Quận Hy Ca lộ ra chút mừng rỡ, cô ngập ngừng muốn hỏi cho rõ.
Đối với sự hoài nghi của cô, Cố Trình xoay xoay bút, cười vui vẻ: "Cô có thể tập đứng dậy, nhưng nhất định phải có sự giám sát và trợ giúp của người khác."
Dừng lại một giây, anh ta nói bằng chất giọng nghiêm túc xen lẫn khắt khe: "Nếu như cô để đôi chân của mình chịu thêm một lần tổn thương nào nữa, tôi nghĩ cô biết rồi đấy. Cô... sẽ trở thành một kẻ tàn phế thật sự!"
Tàn phế?
Quận Hy Ca không bao giờ muốn nghe lại hai từ này nữa. Nó đã đeo bám cô quá lâu rồi!
Mất một phút bình ổn tâm trạng, Quận Hy Ca đóng rèm chỉnh trang quần áo. Cố Trình rốt cuộc cũng không kiềm nổi nữa, anh ta tò mò liếc An Cửu, vô thức ngồi thẳng lưng: "Này, cô tên là gì nhỉ?"
Anh ta thấy cô gái này đưa Quận Hy Ca đến đây mấy lần mà vẫn chưa biết tên, cho nên mới thử hỏi thăm vài câu.
Trước câu hỏi bất ngờ của đối phương, An Cửu ngơ ngác chỉ vào mũi mình: "Tôi hả?"
"Không cô thì còn ai?" Cố Trình đáp lại một cách đầy cục súc.
An Cửu không phải dạng dễ bắt nạt, Cố Trình khó ở một thì cô khó ở mười. Bên cạnh Quận Hy Ca lâu, cô bị lây nhiễm không ít sự lạnh lùng ấy. Chẳng qua, để bảo vệ bản thân, cô luôn tỏ ra mềm mỏng nhằm đánh lừa thị giác người ngoài. Chứ thực chất, ngoại trừ Quận Hy Ca ra, chưa một ai là được cô mỉm cười đối xử dịu dàng.
Lần này, Cố Trình ăn nói cộc lốc với cô liền bị cô trực tiếp ngó lơ. An Cửu cúi đầu nhìn mũi giày của mình, mãi đến khi Quận Hy Ca mở miệng gọi tên thì mới chịu ngẩng mặt lên.
"Tiểu thư, cô xong rồi sao?"
Cố Trình biết tên An Cửu thông qua cách xưng hô của Quận Hy Ca, mặc dù rất muốn bật cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Anh ta sờ sờ mũi, khéo léo che giấu sự hứng thú đang nảy nở.
Trầm mặc một lúc, Cố Trình bỗng nhiên nói: "Lịch khám có chút thay đổi, một tháng cô cần đến đây bốn lần."
Quận Hy Ca nhíu mày: "Trước kia đều là hai lần."
"Như cô nói, trước kia là trước kia, còn bây giờ là bây giờ."
"Tôi biết rồi."
Quận Hy Ca gật đầu, chuẩn bị cùng An Cửu ra về.
Cố Trình định hỏi tại sao Diêm Dụ không đưa cô đến, nhưng sau cùng lại thôi. Anh ta thấy bản thân hôm nay nhiều chuyện quá rồi. Quả thật không giống anh ta chút nào!
Gió chiều thổi tung những sợi tóc dài của Quận Hy Ca. Cô ngồi trên xe lăn trước bãi đỗ xe, hai mắt nhìn thẳng, chờ đợi An Cửu lấy xe.
Mọi người đi qua theo bản năng đều sẽ nhìn cô, Quận Hy Ca quen rồi nên cũng mặc nhiên để họ chỉ trỏ.
Lúc này, một tốp phụ nữ lớn tuổi mải mê trò chuyện không nhìn đường đi, kết quả là va phải Quận Hy Ca rồi ngã xuống đường.
"Ui cha! Cái lưng của tôi!"
Người phụ nữ tóc xoăn la oai oái, bộ váy trên người dính đầy bụi bặm. Bà ta ho sặc sụa mấy hơi, được đám bạn của mình đỡ lên, dáng vẻ thoạt nhìn rất chật vật.
Quận Hy Ca mặt lạnh tránh xa bọn họ, không muốn rước thêm phiền phức. Vừa rồi, người phụ nữ kia suýt nữa động vào chân cô, cô không nói lý với họ coi như là đã nể tình. Nào ngờ, trên đời vẫn có những người mù quáng không biết điều, khăng khăng cho mình là đúng.
Người bị ngã kia sau khi được bạn đỡ dậy liền tức tối chỉ thẳng vào mặt cô, đanh đá há miệng chửi mắng: "Chân đã không lành lặn mà mắt cũng vậy hả?! Đụng trúng người ta còn không xin lỗi, mặt cứ câng câng ra đấy!"
"Tôi đụng trúng bà?"
Quận Hy Ca cười lạnh, đôi mắt vừa đen vừa sâu, phảng phất có chút thâm trầm.
"Chứ còn sao nữa?!" Người phụ nữ trợn mắt, bà ta bắt đầu giở thói ăn vạ, "Ôi, xương của tôi, lưng của tôi... Đau chết tôi mất!"
Ba người đi cùng bà ta thấy vậy thì cũng hùa theo, chưa phân biệt phải trái gì mà đã mắng cô, còn đòi cô phải bồi thường.
"Muốn tôi bồi thường sao? Tốt nhất là đừng có mơ!" Quận Hy Ca nhếch môi khinh bỉ.
"Cô... cô bắt nạt người già!" Sắc mặt người phụ nữ lúc trắng lúc xanh, có thể nói là đã bị sự cứng đầu của cô chọc giận.
Trái ngược với đám người lỗ mãng này, Quận Hy Ca vẫn nhàn nhã nghịch móng tay, nghĩ bụng An Cửu lấy xe thật là lâu.
Đột nhiên, cô vu vơ nói một câu tràn ngập trào phúng: "Bà mà cũng được coi là người già sao? Không, phải là cực kì già nua!"