Vừa rồi tên thuộc hạ kia gọi con gái Tư Sinh là Quận tiểu thư, ông ta rất không vui. Lẽ ra phải gọi là Tư Nhĩ Trúc, thế nhưng tên thuộc hạ đó lại lỡ miệng. Có điều đây cũng không phải vấn đề gì lớn, bởi cho dù là sớm hay muộn, ông ta cũng sẽ thay tên đổi họ giúp cô.
Quận Nhĩ Trúc cảm thấy vô cùng lạ lẫm với cái danh xưng này, cô ta thừ người ngồi trong căn phòng rộng, đờ đẫn hồi lâu mới mấp máy môi hỏi: "Ông... thực sự là ba của tôi?"
Tư Sinh mỉm cười nói vào điện thoại: "Ba đã cho con xem xét nghiệm huyết thống rồi, còn có thể là giả được sao?"
Sở dĩ lần trước ông ta bứt tóc của Quận Nhĩ Trúc là vì muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con, đồng thời chứng thực cho nghi ngờ của ông ta. Quả nhiên, hai người có quan hệ máu mủ ruột rà, mà Quận Nhĩ Trúc lại chính là đứa con của người phụ nữ ông ta yêu nhất khi xưa. Hóa ra trước khi đi theo người đàn ông kia, bà ấy đã lặng lẽ sinh cho ông một đứa con...
Ánh mắt Tư Sinh lóe lên tia phức tạp, sự thù hận chợt hiện lên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, môi cong cong: "Con gái, đồ ba mang tới có đủ dùng không? Nếu cần bổ sung thêm thứ gì, con cứ nói với Sang là được."
Giờ phút này, Quận Nhĩ Trúc hoàn toàn không nghe lọt những lời Tư Sinh nói, cô ta đứng phắt dậy khỏi giường, đột nhiên hét vào điện thoại: "Vậy mẹ tôi ở đâu?! Bà ấy đang ở đâu?"
"Chết rồi." Tư Sinh cười lạnh mà giọng điệu nhẹ như không khí. "Con có biết vì sao lại chết không?"
Tiếng cười man rợ truyền tới bên tai, Quận Nhĩ Trúc rùng mình một cái, sống lưng có chút rét lạnh. Cô ta lấy hết dũng khí, miễn cưỡng che giấu sự sợ hãi này.
"Vì sao?"
Quận Nhĩ Trúc cũng rất thắc mắc về cái chết của bà, bởi cô ta đã vô tình phát hiện một bức ảnh... đầy máu! Người phụ nữ đó có gương mặt giống hệt cô ta, khiến cô ta không thể không hoài nghi đây chính là người mẹ đã bỏ rơi mình. Nhưng bộ dạng của bà lại quá đáng sợ, hai mắt trừng trừng như thể muốn hút cô ta vào trong, sàn nhà và váy đều bị thứ chất lỏng đỏ tươi phủ kín.
Mang theo sự hoang mang này, cô ta đã dò hỏi Tư Sinh, nào ngờ lại nhận được đáp án không mong muốn. Mẹ cô ta chết rồi ư? Nhưng còn bức ảnh này thì sao? Chẳng lẽ đó là sự lý giải duy nhất về cái chết của bà?
Những câu hỏi liên tục bật ra trong đầu khiến cô ta rối rắm không thôi.
Từng giây từng phút trôi qua, Quận Nhĩ Trúc nơm nớp chờ đợi câu trả lời mà mồ hôi túa ra như tắm.
Sự im lặng này kéo dài khoảng một phút thì dừng lại. Thanh âm đều đều mơ hồ ẩn chứa sự điên cuồng vang lên: "Bà ấy bị giết."
Cơ hồ ngay lập tức, Quận Nhĩ Trúc liền bụm chặt miệng, bàn tay run run đánh rơi chiếc điện thoại. Cô ta ngồi thụp xuống đất, cổ họng nghẹn đắng.
"Sao... làm sao có thể như vậy?"
Rõ ràng Quận Nhĩ Trúc không tin, nhưng khi nhìn vào bức ảnh nằm chỏng chơ trong góc, mặt cô ta đã tái hẳn đi.
Quận Nhĩ Trúc vội vã vồ lấy điện thoại muốn hỏi hung thủ là ai, tuy nhiên, Tư Sinh đã cúp máy lúc nào không hay. Cô ta thất vọng nhìn màn hình đen sì, lồm cồm bò dậy rồi bước ra cửa.
Sang cùng với một tên khác đang canh chừng ở bên ngoài, vừa thấy cô ta bọn họ liền giơ tay chặn lại.
"Tôi đói rồi."
Quận Nhĩ Trúc biết bản thân không thể cứng đối cứng nên đã lựa chọn một phương thức khác. Dù sao cha của cô ta cũng là một người có tiền có quyền, cuộc sống thế này cũng không được coi là tệ, chỉ là cô ta ghét bị giam lỏng.
Nhưng... nếu so với cuộc sống hèn mọn trước kia thì cô ta thà bị Tư Sinh kiểm soát còn hơn. Chí ít thì ông ta có thể đáp ứng tất cả nhu cầu vật chất, tinh thần của cô, khiến cô ta có được mọi thứ mà không cần dùng đến thân thể.
Từ lúc bị giam lỏng đến nay thì cũng đã được một tháng. Quận Nhĩ Trúc không biết Quận Hy Ca đang sống như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không sướng hơn cô ta. Trong ngôi nhà này, cô ta như một công chúa được cung phụng, Quận Hy Ca còn lâu mới có cái diễm phúc ấy. Vừa nghĩ đến đây, Quận Nhĩ Trúc liền vui tươi hơn hẳn, những băn khoăn, đau lòng trước đó cũng bay biến sạch.
...
Chuỗi ngày không có Diêm Dụ quả là vô cùng nhàm chán, mới có một tuần xa anh vậy mà ai đó đã nhớ anh rồi...
Trên bàn ăn, Quận Hy Ca dùng bữa mà lòng buồn thiu, ngay cả món ăn mình yêu thích nhất cũng không thèm động. Có thể là cô đã ăn quen đồ anh nấu nên mới nhạt mồm nhạt miệng như thế. Tự viện một lý do thoái thác cho mình, cô nghiêng đầu nhìn ra gốc cây ngân hạnh sừng sững ngoài vườn.
Tĩnh Tuyết thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của con gái thì cười trêu: "Hy Ca, cơm mẹ nấu mấy chục năm cũng không ngon bằng cơm chồng con nấu?"
Câu nói của bà chọc trúng tim đen của Quận Hy Ca, cô hắng giọng, nhìn bà nói: "Không có, cơm mẹ nấu rất ngon."
"Ngon, nhưng vẫn không bằng chồng con chứ gì..." Tĩnh Tuyết bĩu môi vờ giận dỗi, dáng vẻ này khiến Quận Hy Ca bất đắc dĩ đỡ trán.
Cô nở nụ cười mềm mại, thành thành thật thật nói: "Đúng là không bằng chồng con."
"Bênh chồng răm rắp, con mới gả qua bao lâu chứ?"
Bầu không khí giữa hai mẹ con hết sức tự nhiên, bữa sáng cô quạnh cũng vì thế mà trở nên vui nhộn hơn nhiều. Trong nhà ngoài người làm cùng với vệ sĩ thì không có ai, An Cửu đã ra ngoài từ sớm làm chút việc riêng, thuận tiện mua hộ cô chút đồ.
Sực nhớ đến cái gì, Quận Hy Ca bỗng mở miệng: "Ba có liên lạc với mẹ lần nào chưa?"
Tĩnh Tuyết lắc đầu, bà thở dài ưu tư, "Mẹ đợi mãi mà không thấy gì. Lần này, ba con đi tận một tháng, cũng không biết công ty bị làm sao nữa?"
Mi tâm Quận Hy Ca hơi nhíu: "Đi một tháng?"
Dạo trước, đợt công tác lâu nhất của ba cũng chỉ có nửa tháng, sao lần này lại lâu như vậy? Hơn nữa, trước khi đi biểu hiện của ông còn rất lạ. Quận Hy Ca lo lắng, phải chăng ông đang có điều giấu cô?
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng ồn ào, Quận Hy Ca nhìn một chút, nhíu mày. Mới sáng sớm ra mà Diêm Lãnh đã ghé thăm.