Khoảng nửa tiếng sau.
Diêm Dụ đẩy cửa phòng tắm bước ra, người đàn ông để trần thân trên, bên hông tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm nhạt màu. Những giọt nước trong suốt như pha lê chảy dọc theo bắp tay rắn rỏi cùng với vùng bụng săn chắc, lồng ngực anh lên xuống đều đặn, eo nhỏ, vai rộng, chính là hình thang ngược tiêu chuẩn. Dáng dấp này... quả thực có thể điên đảo chúng sinh.
Mái tóc ướt nhẹp đã được chủ nhân vuốt ngược ra sau, tuy trông có chút lộn xộn nhưng lại phảng phất một tư vị hoang dã khó tả.
Diêm Dụ mở tủ quần áo, bên trong treo đầy các loại comple và sơ mi sang trọng. Lướt qua một lượt, bàn tay anh dừng lại trên chiếc sơ mi màu đen, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung.
Trên môi Diêm Dụ phác họa độ cong không đứng đắn, anh lấy chiếc sơ mi xuống, chậm rãi cất bước về phía cô.
Lúc này, Quận Hy Ca vẫn đang ngủ say, khí sắc đã tốt hơn hẳn.
Diêm Dụ quan sát bộ váy cưới trên người cô, thoáng trầm ngâm. Anh cẩn thận lật người cô lại, tránh bị đè vào ống dây truyền dịch, bắt đầu lần mò khóa váy sau lưng cô.
Vì đây là bộ váy cưới do anh đích thân đặt người thiết kế riêng, cho nên, anh biết ngoài cái khóa này ra vẫn còn một cái khóa khác giấu kín bên eo.
Diêm Dụ vất vả lắm mới mở xong hai cái khóa, anh nuốt nước bọt, đương lúc định kéo ra thì Quận Hy Ca bỗng nhiên tỉnh lại. Ánh mắt cô gái phủ một tầng nước mỏng, hơi mơ màng, tấm lưng trần để lộ, cảm giác man mát, là lạ.
Quận Hy Ca nhíu mày, cô nghi hoặc nghiêng đầu, lập tức liền bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Diêm Dụ.
Mắt đối mắt, Diêm Dụ nhếch miệng, lặng lẽ tiếp tục công việc đang dang dở. Anh khéo léo tách hai mép váy cưới ra, tuột xuống. Quận Hy Ca bị động tác của anh làm cho giật mình, trong mắt cô lóe lên tia hốt hoảng, vội vàng giữ chặt lấy, sau đó quát ầm lên: "Đồ khốn, anh còn không mau dừng tay!"
Diêm Dụ giống như người điếc, không quan tâm cô nói gì, anh dứt khoát kéo thẳng chiếc váy vừa dày vừa nặng xuống, cả quá trình không quá 3 giây.
Thâm tâm Quận Hy Ca đan xen giữa nhục nhã và sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp trừng anh đầy đay nghiến. Qua một lát, cô cố lấy lại bình tĩnh, chép miệng cười mỉa mai: "Khẩu vị của Diêm thiếu cũng thật nặng, ngay cả một người tật nguyền như tôi mà cũng không tha. Tôi tự hỏi rằng rốt cuộc đã bao lâu anh chưa động vào đàn bà?"
Ánh mắt Diêm Dụ phát ra tia sáng lạnh, anh áp thân thể đến gần, nở nụ cười ngả ngớn, những ngón tay không an phận mà vuốt ve làn da mịn màng của cô.
"Em nói đúng, đã rất lâu rồi tôi chưa động vào đàn bà..."
Tính đến nay cũng đã tròn 30 năm.
Quận Hy Ca không dám thở mạnh, toàn thân vô thức run rẩy theo từng cử chỉ đùa bỡn của anh.
Một loạt hành động ngang nhiên này khiến máu nóng xông vọt lên tận đại não, cô tức tối nghiến hai hàm răng, bất chợt vung tay phải lên.
Diêm Dụ vẫn nhớ bài học bị cô đánh lén lần trước, anh kịp thời chặn lấy tay cô, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
"Buông... buông tôi ra!"
Quận Hy Ca đỏ mắt, cô cật lực giãy giụa mạnh, muốn thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông. Chiếc váy cưới vốn đã lỏng lẻo, nay lại càng có xu hướng trượt xuống sâu hơn, gần như sắp để lộ nơi tư mật được bao bọc bởi chiếc quần lót bằng ren.
Bầu ngực đẫy đà rung rung, cực kì có tính khêu gợi và sát thương. Ánh mắt Diêm Dụ phút chốc sẫm màu lại, cổ họng khô khốc như bị đốt cháy, không nghĩ ngợi nhiều, anh giật ống dây truyền dịch ra, bế cô vào phòng tắm.
"A, anh định làm gì?!"
Quận Hy Ca vừa hỏi vừa đấm liên tiếp vào cánh tay anh, mặc dù biết là không có tác dụng nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Rất có thể Diêm Dụ sẽ lợi dụng cơ hội này mà khi dễ cô, bằng mọi giá cô phải ngăn anh ta lại.
Mặc kệ Quận Hy Ca có càn quấy thế nào, Diêm Dụ vẫn không hề bị ảnh hưởng. Anh từ tốn thả cô vào bồn tắm, lột sạch chiếc váy cưới vẫn còn dính trên người cô. Trong nháy mắt, cả cơ thể cô gái chỉ còn sót lại mỗi bộ nội y quyến rũ.
Làn da trắng nõn như ngọc chẳng mấy chốc liền bị nhiễm thượng sắc hồng mê người. Hai chân thon dài như củ ngó sen đang khép hờ, giữa hai đầu gối xuất hiện những vết sẹo nhỏ, trải dài xuống tận bắp đùi.
"Tôi tắm cho em."
Diêm Dụ nhàn nhạt nói, có điều, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô, bên trong hàm chứa dục vọng đen tối nhất.
Anh xả nước đầy bồn, phòng tắm kín, hơi nước bốc lên mờ mịt. Giữa không gian chật hẹp, cảnh xuân đẹp đẽ của người con gái thoắt ẩn thoắt hiện càng làm tăng thêm vẻ dụ hoặc và bí ẩn, kích thích người đàn ông phạm tội.
Ngửa cổ nhìn Diêm Dụ, Quận Hy Ca cảm thấy bất lực cùng phẫn nộ, cô thử động đậy nhưng hoàn toàn vô dụng. Chân của cô không có cảm giác, cũng không hoạt động được, suốt nửa năm nay cô chỉ có thể phụ thuộc vào người khác...
Giờ phút này, tâm trạng của Quận Hy Ca nặng nề bao nhiêu thì Diêm Dụ lại hưng phấn bấy nhiêu. Từng tế bào trong người anh đều đang ngo ngoe, rục rịch, yết hầu anh khó khăn lộn vài vòng, nơi nào đó trướng đến phát đau.
Diêm Dụ cười tà tứ, anh đưa người về phía trước, chống hai tay lên thành bồn tắm.
"Hy Ca, em ngại?"
Quận Hy Ca cười lạnh, đáy mắt toát lên vẻ ác ý, "Người nên ngại là anh."
Dứt lời, cô bất ngờ ấn bả vai Diêm Dụ xuống, giận dữ bóp lấy cổ anh. Cô gằn rành mạch từng tiếng: "Anh cứ thử chạm vào một sợi tóc của tôi xem, tôi... nhất định sẽ tự tay giết chết anh!"
Diêm Dụ có vẻ sững sờ, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ các dây thần kinh trên cổ anh cứng đờ. Tuy vậy, Quận Hy Ca vẫn không tỏ ra nhân nhượng, càng bóp càng chặt hơn.
"Em muốn mưu sát chồng mình đến như vậy à?"
Giọng của Diêm Dụ khàn đặc, khóe môi luôn thường trực nụ cười bất cần. Anh vuốt nhẹ lọn tóc bóng mượt trên vai cô, đôi mắt không nhìn thấu cảm xúc.
Quận Hy Ca không biết anh đang nghĩ gì, cô cảm thấy chênh vênh vô chừng, thất thần, bàn tay buông lỏng lúc nào không hay.
Thấy vậy, Diêm Dụ bèn đẩy nhẹ tay cô rồi chuẩn bị đứng lên. Chính vào lúc này, Quận Hy Ca lại bỗng sực tỉnh, ánh mắt cô buốt giá, không biết thế nào mà đã kéo rơi khăn tắm của anh.
"Soạt..." một tiếng, Quận Hy Ca triệt để ngơ ngác.
Khăn tắm không tiếng động va chạm với sàn nhà, trước mặt là cảnh tượng vô cùng nổi bật. Cái vật nam tính kia... đang ngạo nghễ dựng thẳng đứng.
Sự im lặng ngự trị, bầu không khí trở nên hết sức ngượng ngùng.
Quận Hy Ca lấy tay che kín khuôn mặt đỏ bừng, miệng lắp ba lắp bắp: "Anh... anh ra ngoài."
Diêm Dụ thong thả quấn lại khăn tắm, anh nhìn cô từ trên cao xuống, cười lưu manh, nói: "Em cố ý?"
"Không phải, tôi thực sự không cố ý." Quận Hy Ca nhắm chặt mắt, nghiêm túc giải thích, dường như đã quên mất tình cảnh hiện tại của bản thân.
"Đừng xấu hổ. Tôi nhìn của em, em nhìn của tôi, coi như chúng ta công bằng." Diêm Dụ cất giọng từ tính.
"Rõ ràng là anh có ý đồ xấu với tôi trước!"
Diêm Dụ nhướng mày, anh thản nhiên thừa nhận, "Ừ, đích thực là tôi có ý đồ xấu với em, nhưng... không phải em cũng vậy à?"
Quận Hy Ca ngậm một bụng tức, thẹn quá hóa giận, cô vơ vội một lọ tinh dầu trên kệ rồi ném vào người hắn.
"Diêm Dụ, anh vô sỉ!"
Còn lâu cô mới có loại suy nghĩ kia với anh ta.
Lọ tinh dầu bay vút qua, nện xuống vỡ toang. Cũng may Diêm Dụ nhanh tay lẹ mắt nên tránh thoát được, không có bị làm sao.
Anh nhìn cô, phiền não day mi tâm. Bản tính của người phụ nữ này vô cùng cứng đầu, có khi còn ưa chuộng bạo lực hơn cả anh, nào có chút dáng vẻ dịu dàng của một thiên kim thế gia chứ?
"Tôi gọi người hầu giúp em."
Diêm Dụ thở dài quay bước, trước khi đi còn cẩn thận thu dọn mảnh vỡ thủy tinh.
Sở dĩ lúc nãy Diêm Dụ đánh bạo cởi đồ của cô, đơn giản là vì anh thấy chất liệu của chiếc váy ấy rất dày, khi mặc lâu chắc hẳn sẽ bị bí bách, khó chịu. Anh có lòng tốt muốn giúp cô, nào ngờ lại khiến cô hiểu lầm. Kết quả là... anh đã giận quá mất khôn, không kiềm chế được bản thân, suýt nữa đã làm ra điều thất đức, vượt qua giới hạn cho phép của cô...
Diêm Dụ đứng trước gương, anh nhìn năm dấu ngón tay đỏ ửng in hằn trên cổ mình, khẽ lẩm bẩm: "Đúng là ác ma."
Anh cúi đầu, thấy cái thứ nằm giữa hai chân vẫn đang căng phồng, chỉ nói: "Cậu em, hôm nay không có cửa rồi."