Khi Diêm Dụ đến nơi thì người đã biến mất rồi. Lầu vọng nguyệt bàn ghế ngổn ngang, dưới đất rải đầy vết máu, còn gã đàn ông kia không biết đã bị người nào đưa đi.
"Chết tiệt!"
Diêm Dụ bực bội chửi thề, sắc mặt cực kì khó coi. Vốn định đánh ngất hắn ta rồi xử lý sau, vậy mà bây giờ ngay cả hơi người cũng không có. Rõ ràng lúc ấy anh ra tay rất nặng, xương lồng ngực của đối phương chắc hẳn đã bị đạp gãy, có lý nào lại dư sức mà bỏ trốn được?
Cho nên, anh suy đoán chỉ có một khả năng...
Vừa nghĩ đến đây, Diêm Dụ liền vô thức nhìn khắp bốn phía. Bóng đêm tĩnh lặng trùm lên tấm lưng chững chạc của anh, hình ảnh đẹp đẽ mà bí ẩn lọt vào tầm mắt người phụ nữ.
Qua một lúc, thấy anh đã rời đi, bà mới từ phía sau núi giả bước ra. Liếc nhìn gã đàn ông với bộ dạng thê thảm dưới chân, đế giày nhọn hoắt không chút nương tình đạp vào mặt hắn.
"Vô dụng!"
Triệu Lan Ngọc khinh bỉ vứt chiếc giày đi, đoạn phủi phủi tay áo. Đôi chân trần giẫm trên cỏ xanh, bà nhàn nhạt ra lệnh cho hai tên vệ sĩ: "Đưa hắn ra nước ngoài."
"Vâng."
Chiếc váy lụa trên thân sang trọng, mái tóc dày được bới lên cao, khó có thể nhận ra bà đã ngoài 50 tuổi. Tác phong kiêu ngạo mà không đánh mất vẻ ưu nhã, quyền quý, quan trọng là gương mặt kia... dường như còn có mấy phần hao hao Diêm Dụ.
Bà thong dong bước đi, hai tay chắp gọn sau lưng. Thở dài, bà thấp giọng nhả ra một câu: "Con trai à con trai, sao lại mắc lừa người phụ nữ đó?"
"Ting!"
Điện thoại đột nhiên kêu lên, Triệu Lan Ngọc mở ra, bất ngờ khi thấy một cuộc gọi nhỡ từ tên Quận Nhĩ Trúc. Sau một thoáng chần chờ, bà liền nhấn nút gọi lại, nhưng chỉ nhận được thông báo thuê bao cùng với tiếng tút vang vọng.
Nếu cô ta đã không nghe thì bà cũng sẽ không gọi tiếp. Nhớ lại, vài ngày trước tình cờ gặp ở trung tâm thương mại, hai người đã có cuộc trò chuyện ngắn.
Không biết tại sao Quận Nhĩ Trúc lại biết bà là mẹ ruột của Diêm Dụ, thế nhưng vừa gặp cô ta đã thẳng thắn bày tỏ với bà rằng bản thân vô cùng căm ghét Quận Hy Ca. Đối với nhân tình thế thái, bà đã sớm bỏ mặc. Có điều, đối tượng mà cô ta nhắc tới bà chẳng thể nào làm ngơ, ngược lại còn để tâm là đằng khác.
Quận Hy Ca là người vợ đích thân Diêm Dụ lựa chọn, cũng đã thông qua cửa ải của ông cụ, vì vậy, bà không khỏi tò mò về cô ta. Người phụ nữ này có gì mà một người mắt cao hơn đầu như con trai bà lại chú ý?
Hóa ra cũng chẳng có gì, đơn giản chỉ là một bác sĩ đã giải nghệ, không những thế mà hai chân còn tàn tật vì tai nạn, ngày qua tháng lại luôn gắn liền với chiếc xe lăn. Ngoài chút sắc đẹp trời ban ra, Triệu Lan Ngọc thấy Quận Hy Ca chính là kiểu người vô năng, ăn rồi lại ngủ. Người như vậy xứng với con trai bà sao?
Không, không xứng một chút nào!
Bà nghĩ Quận Hy Ca lấy Diêm Dụ không biết chừng cũng chỉ vì tiền tài địa vị của Diêm gia mà thôi, chứ tình yêu thì được bao nhiêu?
Tận sâu trong đáy lòng, Triệu Lan Ngọc luôn tâm tâm niệm niệm hôn nhân là nấm mồ tình yêu. Vì thế, bà cho rằng hai người con trai của mình độc thân là tốt nhất. Nhưng trời không chiều lòng người, nay thằng cả đã lấy vợ rồi, thằng hai chắc cũng nhanh thôi.
Mối quan hệ của Triệu Lan Ngọc với Diêm gia không tốt đẹp gì cho cam. Dù bà muốn ra mặt thì cũng không tiện, chỉ có thể mượn tay một số người mà thôi. Và lần này, bà muốn mượn tay của Quận Nhĩ Trúc...
"Cô có thể làm gì để chia rẽ bọn họ?"
Trong quán cà phê, Triệu Lan Ngọc lãnh đạm hỏi Quận Nhĩ Trúc.
"Thưa bác gái, bác hãy xem thứ này ạ!" Vừa nói Quận Nhĩ Trúc vừa đặt viên thuốc hình con nhộng lên bàn, trên môi treo một nụ cười thâm hiểm.
"Ồ, ý kiến này không tồi..."
Triệu Lan Ngọc cong môi, bà biết đây là thuốc kích dục. Một kẻ tàn tật mà trúng thuốc kích dục thì sẽ ra sao nhỉ? Bỗng dưng bà có chút mong chờ.
"Cô muốn tôi hạ thuốc Quận Hy Ca?"
Quận Nhĩ Trúc điềm nhiên gật đầu, còn làm ra vẻ thân mật nắm tay Triệu Lan Ngọc. Cô ta nhếch mép cười: "Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, mọi chuyện đành trông cậy hết vào bác rồi. Dù sao thì sau này chúng ta đều là người một nhà..."
Người một nhà?
Quận Nhĩ Trúc vĩnh viễn không có cửa. Sao bà có thể yên tâm khi để một người phụ nữ tâm cơ hiểm độc bên cạnh con trai mình?
Nghĩ là nghĩ như vậy, có điều Triệu Lan Ngọc cũng không bày tỏ ý kiến. Bà chỉ giữ nét mặt bình thản, ôn hòa của một bậc trưởng bối, sau đó lặng lẽ rút khỏi tay cô ta.
Trong lòng Quận Nhĩ Trúc cười thầm, bây giờ ai lợi dụng ai thì còn chưa biết được.
Kế hoạch cứ như vậy diễn ra, Triệu Lan Ngọc nhận được thông tin từ miệng thím Quyên, cho nên bà liền thu xếp công việc để đến tận suối nước nóng Ngân Sơn, mua chuộc gã nhân viên kia hạ thuốc. Bà cứ đinh ninh rằng mọi chuyện sẽ thành công, không trở ngại, vậy mà trong quá trình lại xảy ra sai sót. Gã đàn ông thành sự thì ít bại sự có thừa, lúc ấy chỉ cần xuống tay mạnh hơn một chút là đã có thể đem Quận Hy Ca đi...
Không thể hủy hoại được sự trong sạch của Quận Hy Ca đồng nghĩa với việc Triệu Lan Ngọc đã triệt để thất bại. Mà xưa nay bà vốn là người kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng chấp nhận chứ?
Ánh mắt bà lóe lên tia sáng lạnh, cúi đầu gửi một tin nhắn cho thím Quyên. Lần trước thím Quyên bị ông cụ nghi ngờ, Triệu Lan Ngọc còn phải cảnh cáo bà ta không được làm việc quá lộ liễu, vì vậy bà ta mới an phận đôi chút.
Tâm huyết bao nhiêu năm không thể đổ sông đổ bể như vậy được...
Triệu Lan Ngọc nhìn vào khoảng không tăm tối, thoáng nhớ lại cảnh tượng ban nãy. Việc Diêm Dụ ra tay tàn độc cho thấy rằng anh đang phẫn nộ khi người phụ nữ của mình bị một kẻ vô danh chà đạp, ức hiếp. Mức độ tình cảm này... đâu chỉ có sâu nặng thôi không? Rất có thể nó sẽ tiến tới mù quáng, u mê không lối thoát.
Giá như năm xưa, chồng của bà cũng đối xử tốt với bà như thế.
Mỉm cười chua chát, bóng lưng Triệu Lan Ngọc hòa lẫn vào đêm đen...