Giọng nói mang theo ma lực từng chút, từng chút vỗ về những con sóng dữ đang trào dâng trong tâm hồn cô gái.
Một phút chầm chậm qua đi, hai người vẫn cứ nhìn nhau, không tiếng động mà giằng co, mâu thuẫn. Thấy Quận Hy Ca không còn tỏ ra kháng cự nữa, Diêm Dụ liền âm thầm thở phào, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Anh rất sợ tiểu ác ma này giận, nếu mà cô giận thật rồi, chỉ e sẽ rất khó dỗ.
"Nào, anh đỡ em dậy..."
Diêm Dụ nén đau bế cô lên, đúng lúc này, Quận Hy Ca bỗng nhiên mở miệng: "Lúc nãy rõ ràng là anh khi dễ em, anh còn dám chối không?"
Yết hầu nhấp nhô hai cái, Diêm Dụ cười khan đáp: "Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không thế nữa."
Diêm Dụ thực sự hoài nghi bản thân đã rước về một vị tổ tông chứ không phải một người vợ. Quận Hy Ca nào có dáng vẻ hiền lương thục đức, dịu dàng uyển chuyển chứ? Cô lúc nào cũng cứng nhắc, lạnh lùng, ít nói. Mường tượng đến cảnh mỗi ngày phải quỳ bàn phím, anh lại không kiềm được run rẩy...
Có điều, chẳng phải chính dáng vẻ này của cô mới là con át chủ bài khiến anh xiêu lòng và gục ngã sao? Anh yêu cô cũng bởi vì cô không giống những người phụ nữ khác. Cho nên, thực ra mỗi ngày phải quỳ bàn phím cũng không tệ như anh nghĩ.
Khóe môi Diêm Dụ ẩn hiện nụ cười gian tà, sau này... anh vẫn sẽ tiếp tục khi dễ cô!
Quận Hy Ca không hề hay biết ý nghĩ xấu xa trong lòng Diêm Dụ, hiện tại, cô chỉ quan tâm rằng anh rất nghe lời cô. Điều đó cho thấy lời nói của cô cũng có trọng lượng, có thể là nó không được lâu, nhưng chí ít thì vài năm sau tình yêu của bọn họ vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ như thuở ban đầu...
Cô đã hạ quyết tâm vào cuộc hôn nhân này, vì vậy, bằng mọi giá cô phải khiến nó hạnh phúc. Và bản thân cô chưa bao giờ đặt quá nhiều niềm tin vào Diêm Dụ, rằng anh sẽ mãi mãi yêu cô hay mãi mãi chung thủy với cô. Con người ấy à, ai mà chẳng biết thề non hẹn biển, hứa xa hứa gần. Nhưng liệu lời thề đó có thể đi cùng với tháng năm không, không ai biết trước được, cũng chẳng thể dự đoán. Ngày hôm nay tươi đẹp nhưng chắc gì ngày mai đã tươi đẹp? Tương lai... vô cùng vô tận lắm!
Trong lúc Quận Hy Ca còn đang mải mê suy nghĩ thì Diêm Dụ đã thả cô vào bồn tắm lớn rồi nhanh nhẹn xả nước nóng. Bàn tay thô ráp thuần thục cởi bỏ từng lớp quần áo trên người cô, đến khi không còn lại gì anh mới hài lòng mỉm cười, phía sau lưng đã ướt đẫm vì căng thẳng.
Ánh mắt Diêm Dụ rà soát người cô một lượt. Làn da trắng sáng, mềm mịn, bộ ngực vểnh cao ngạo nghễ, vùng bụng rải rác dấu hôn, tất thảy đều là chiến tích do anh để lại. Tiếc một điều, đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể ăn cô vào bụng.
Một cọng cỏ non mềm như vậy phô bày ngay trước mắt, đã thế còn mang theo sắc thái mị hoặc khó cưỡng. Cứ thử nghĩ mà xem, lực hấp dẫn quả thật rất lớn!
Diêm Dụ không tự chủ được mà vuốt ve cơ thể cô, anh buột miệng thốt lên: "Hy Ca."
Thanh âm cực kì dễ nghe, mơ hồ chứa đựng cám dỗ.
Quận Hy Ca đưa mắt nhìn anh, lông mày đẹp nhíu thành một đường. Thấy anh có vẻ không an phận, cô bèn híp hai con ngươi, đoạn hung dữ mở miệng: "Bỏ tay ra cho em!"
"Không bỏ."
Diêm Dụ cười hì hì sấn tới, bàn tay vẫn không ngừng chà sát cơ thể cô, thiếu chút nữa là ngã vào bồn tắm. Anh hắng giọng, mặt không đổi sắc đem sữa tắm xoa khắp người cô, mỗi nơi đi qua còn cố ý nắn nắn vài cái.
Nhìn bộ dạng lưu manh còn tỏ ra đứng đắn này của anh, Quận Hy Ca nghiến ê cả răng. Nếu không phải cô đi đứng bất tiện, chắc chắn anh sẽ không có cơ hội làm bậy.
Đợi Quận Hy Ca tắm xong thì đã là chuyện của một tiếng sau. Diêm Dụ rũ khăn lau người giúp cô, xong xuôi, anh bế cô đặt gọn lên giường. Tranh thủ vùi đầu vào cổ cô hít sâu một cái, người đàn ông lộ ra nụ cười thèm đánh: "Thật thơm!"
Dứt lời, anh thầm nghĩ rằng lần sau mình sẽ lưu lại một ấn ký nhỏ trên đó, chẳng hạn như là một dấu cà chua bé bé xinh xinh đánh dấu chủ quyền...
Ý tưởng này thật tuyệt!
"..."
Hai má Quận Hy Ca hơi đỏ, cô lườm nguýt anh, hai tay nắm chặt khăn tắm: "Mau lấy quần áo cho em."
Diêm Dụ lục lọi tủ đồ, tầm nhìn khựng lại vài giây trên chiếc váy cổ vuông viền ren màu xanh, không chần chừ liền tháo nó ra. Anh xoay người đưa nó cho cô, nói: "Em tự mặc đi, anh tắm đây."
Nói rồi, Diêm Dụ xoa đầu cô hệt như xoa đầu cún con, còn nghiêm túc dặn dò thêm: "Đừng nhớ anh quá nhé!"
Kế tiếp liền chạy mất hút...
Quận Hy Ca cầm chiếc váy lên ngắm nghía, sắc mặt tức khắc đen sì. Nhẹ giọng mắng một câu: "Ấu trĩ!"
Diêm Dụ chọn váy cổ rộng như vậy, rõ ràng là anh cố ý. Mặc nó kiểu gì cũng để lộ mấy vết hôn trên vai, cô mím môi, định đổi sang chiếc khác, thế nhưng nhìn lên mới thấy anh đã khóa tủ lại rồi.
Giờ phút này, Quận Hy Ca cảm thấy vừa vui vừa tức. Cách hành xử của anh không khác gì một đứa trẻ con năm tuổi, chỉ cần để mắt đến cái gì là sẽ thẳng tay đánh dấu nó, sau đó vui vui vẻ vẻ nói cho người khác biết nó là của mình, đừng hòng ai tới tranh giành với anh...
Trông anh lớn như vậy thôi, chứ thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ.
Quận Hy Ca lắc đầu, trên môi treo một nụ cười bất đắc dĩ.
Độ 6 rưỡi, mọi người đổ xô đi ăn tối. Bên cạnh khu suối nước nóng cùng với khách sạn tiện ích, Ngân Sơn còn có cả cánh đồng hoa hướng dương bát ngát, khu vui chơi đa dạng và chuỗi nhà hàng hai sao Michelin. Có thể cho nhân viên nghỉ dưỡng ở một nơi đắt đỏ như vậy, đủ để thấy tài lực của Tập đoàn Diêm thị giàu mạnh cỡ nào.
Hầu hết các bàn đều đã chật chỗ, những người đến sau đều phải xếp hàng chờ đợi, không một ai dám xô lấn, chen đẩy.
Quận Hy Ca ngồi ở góc bàn trong cùng cạnh cửa sổ, cô nghiêng đầu nhìn ra cảnh sắc lấp lánh bên ngoài, khóe miệng thường trực nụ cười rất nhẹ. Một tay chống lên cằm, vẻ mặt suy tư nghĩ ngợi mà không phát hiện ra Diêm Dụ đang đứng bên cạnh.
Anh nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống bàn, đoạn kéo ghế ra ngồi xuống. Động tác này thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn si mê của phái nữ trong công ty, ai cũng mong mình là người được ngồi ăn tối với Tổng giám đốc.
Gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, Diêm Dụ dịu giọng hỏi: "Nghĩ gì đấy?"
Quận Hy Ca thu lại tầm mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt, cô đáp ngắn gọn: "Không có gì."
"Mau ăn khi còn nóng..." Diêm Dụ cũng không truy hỏi thêm, anh đẩy đĩa mỳ spaghetti bò bằm về phía cô, dùng nĩa cuộn cuộn lại, tươi cười nói: "Há miệng ra nào."
Quận Hy Ca chau mày, không hiểu anh lại định giở trò gì. Diêm Dụ không vui thúc giục: "Bảo bối, mọi người đang nhìn đấy."
"Có gì đáng nhìn chứ?" Quận Hy Ca lầm bầm, vừa quay đầu đã thấy vô số ánh mắt đang tập trung trên người cô. Đặc biệt là những phái nữ, có lẽ họ chỉ hận không thể nhào tới thay cô ăn sạch miếng mỳ.
Nhàn nhạt cụp mắt, Quận Hy Ca do dự một hồi, cuối cùng cũng chịu há miệng. Diêm Dụ thuận thế đút cho cô, lại dùng chiếc nĩa ấy cuộn mỳ cho vào miệng mình. Anh một miếng, cô một miếng, trong mắt người ngoài mới thật tình tứ làm sao.
"Đưa nĩa khác cho em!" Quận Hy Ca không nhịn nổi nữa, cô hạ thấp giọng nói. Ăn như vậy thật giống như đang trao đổi nước miếng, vô cùng kì quái.
"Không đưa."
"Lúc nãy anh đã hứa gì? Anh hứa không khi dễ em mà." Quận Hy Ca giận dỗi, không khỏi có chút cao giọng.
Diêm Dụ cười híp mắt, ánh mắt anh vô tư: "Anh chỉ nói là không khi dễ em chứ có nói lúc nào cũng không khi dễ em đâu?"
Mà hành động này của anh bị tính là khi dễ à? Anh nghĩ mức độ sâu sắc nhất của khi dễ... phải là ở trên giường chứ nhỉ?