Xong việc, Diêm Dụ liền dùng khăn tắm bọc cô vào trong, anh bọc từ trên xuống dưới, kín mít như đi thị tẩm. Ánh mắt người đàn ông ẩn chứa sủng nịch, vẻ động tình dường như vẫn chưa kịp tan, trên cổ để lộ mấy dấu hồng nhạt cực kì đáng nghi.
Anh bế ngang cô lên, Quận Hy Ca nghĩ anh làm vậy thật chẳng khác nào gián tiếp nói cho người khác biết, rằng bọn họ vừa mới ở trong này cùng nhau làm chuyện xấu xa. Nghĩ là nghĩ như vậy, có điều cô cũng chẳng nói ra. Thôi thì cứ mặc kệ anh!
"Bảo bối thật lợi hại, về sau sẽ có khen thưởng."
Diêm Dụ cười típ mắt hôn lên chóp mũi cô, giọng nói mang theo thành kính và yêu chiều. Hôm nay đã ủy khuất cô, sau này anh sẽ tận lực bù đắp.
"Ồ..." Quận Hy Ca nhàn nhạt gật đầu, cô úp mặt vào ngực anh, mắt khép hờ: "Khen thưởng như thế nào?"
"Ừm... tạm thời anh chưa nghĩ ra."
Quận Hy Ca cười sâu xa: "Vậy phần thưởng này phải để cho em quyết định." Chựng lại một lúc, cô đột nhiên mở mắt nhìn anh, chuyển chủ đề: "Em là người thứ mấy?"
Sống lưng Diêm Dụ lạnh toát trong nháy mắt, hàng chân mày rậm đen khẽ cau. Ý của cô là gì? Chẳng lẽ cô muốn hỏi, cô là người phụ nữ thứ mấy của anh?
Trán Diêm Dụ nổi đầy gân xanh, sau một hồi im lặng, anh thầm thở dài, ngữ điệu trầm ấm, êm tai: "Nói thật với em, từ trước đến nay anh chưa từng qua lại với bất kì người phụ nữ nào cả. Em... là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được tiếp xúc với thân thể của anh!"
Một cây cải già khọm 30 tuổi đầu vẫn còn là trai tân, nói không ngoa nhưng Diêm Dụ chính là kiểu người liều chết thủ thân như ngọc. Ăn chay bao nhiêu năm mà anh cũng có thể chịu được, không biết sức chịu đựng của anh lớn hay là còn có lý do nào khác. Nhưng dù sao thì sự trong trắng của anh cũng đã rơi vào tay cô rồi, người phụ nữ này là của anh, chỉ có thể là của anh mà thôi!
Khóe môi Diêm Dụ dâng lên nụ cười tự đắc, tâm tình hết sức sảng khoái.
Quận Hy Ca có vẻ không tin cho lắm, cô hung dữ liếc anh một cái, môi nhỏ mím lại đầy suy tư. Có quỷ mới tin lời anh nói, rõ ràng anh đang nói dối để lấy lòng cô...
Bắt gặp tia thất vọng lóe lên trong mắt cô, thâm tâm Diêm Dụ vô cùng bất lực. Anh khẳng định lại một lần nữa, chắc nịch: "Anh lừa em làm gì? Những tin đồn mà em biết, hết thảy đều là giả, chỉ có tình yêu anh dành cho em mới là thật."
"Tin anh một lần, nếu như anh nói dối..." Quận Hy Ca nheo mắt, ý cười lạnh lẽo thấu xương, "Thì đừng trách em vô tình!"
Diêm Dụ nuốt khan một ngụm nước bọt.
...
Về phòng, hai người thống nhất gọi đồ dùng bữa trưa. Quận Hy Ca ăn không nhiều lắm, bụng dạ có vẻ không tốt, chốc chốc lại đưa tay xoa nhẹ một cái.
Diêm Dụ tinh ý phát hiện ra, bàn tay to lớn mang theo hơi ấm đặt lên bụng cô, khẽ khàng hỏi: "Khó chịu à?"
"Một chút." Quận Hy Ca gật gù, cô véo tay anh, đoạn trừng mắt: "Tất cả là tại anh, sáng ngày bóc cho em nhiều tôm như vậy."
Báo hại cô no muốn nổ bụng, bây giờ thì hay rồi, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến...
Diêm Dụ bày ra bộ mặt hối lỗi, anh đứng dậy lấy thuốc tiêu hóa trong tủ ra, lại rót một cốc nước ấm, sau đó cẩn thận đưa cho cô.
Lúc ấy anh cũng không có nghĩ nhiều, đây quả thật là sai sót của anh, phải rút kinh nghiệm mới được.
Anh thở hắt ra một hơi, tự gõ vào trán mình. Sao anh lại quên mất Quận Hy Ca chính là kiểu người không thích lãng phí? Nhưng... cô cũng không hề nói với anh rằng cô no rồi, điều này làm anh hơi buồn. Dường như cô vẫn chưa thực sự mở lòng với anh.
Diêm Dụ không khỏi suy nghĩ lung tung, anh bao giờ cũng lo xa hơn người khác.
Tình yêu có thể bắt đầu từ những cái nhỏ nhất, đương nhiên, nó cũng có thể tan vỡ vì những cái nhỏ nhất, chẳng hạn như vấn đề cơm, áo, gạo, tiền, lời ăn tiếng nói hằng ngày,... Điều này phụ thuộc vào cách cư xử của mỗi người. Diêm Dụ đã qua cái tuổi tình yêu ngây thơ, không vụ lợi, tâm hồn cũng đã sớm chai sạn. Tuy nhiên, anh thấy lớn tuổi không đồng nghĩa với việc không biết yêu đương. Chẳng phải các cụ thường nói "Gừng càng già càng cay" sao? Cho nên, nhất định sẽ có ngày anh khiến người phụ nữ này toàn tâm, toàn ý yêu anh, trong mắt cũng chỉ có anh! Và anh hy vọng, cô sẽ sẵn sàng chia sẻ tâm tư của mình với anh, chứ không phải như lúc này...
Diêm Dụ biết mình ích kỷ, thế nhưng liệu có mấy ai lại không ích kỷ khi yêu? Vả lại, tình yêu vốn là thứ không thể san sẻ, chung đụng. Yêu càng sâu thì sự chiếm hữu càng lớn.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Câu nói của Quận Hy Ca cắt đứt suy nghĩ miên man của anh.
Diêm Dụ đón lấy cốc nước trống từ tay cô, khéo léo đỡ cô nằm xuống giường, tươi cười nói: "Nghĩ về em chứ còn nghĩ gì?"
Người ta thì não nề vì tiền, còn anh thì não nề vì cô! Nhiều khi anh tự hỏi, tại sao bỗng dưng anh lại va vào tình yêu kia chứ? Va đến phát ngốc luôn rồi!
"Nghĩ vừa thôi, nếu không về già anh sẽ mắc bệnh đãng trí." Quận Hy Ca vẻ mặt nghiêm túc.
"Đãng trí thì đã có em nuôi mà."
Quận Hy Ca sờ nhẹ lên vết thương trên mặt anh, ánh mắt có chút ảm đạm: "Anh biết đãng trí là gì không? Là sẽ quên mất bản thân đã từng yêu ai, thương ai, đã từng đau lòng vì ai... là sẽ quên mất sự tồn tại của những người quan trọng..."
"Sẽ không." Diêm Dụ vừa nói vừa đắp chăn cho cô. "Mà cho dù có quên đi chăng nữa, anh cũng nhất quyết bám lấy em, ai bảo em xinh đẹp như vậy? Lúc đó, em đừng có ghét bỏ anh rồi chê anh phiền phức nhé?"
Quận Hy Ca không nói nữa, nhẹ nhàng khép mi mắt. Ở một góc độ người đàn ông không nhìn thấy, nụ cười hạnh phúc thoáng dâng trào.
Bởi vì cơ thể có chút mệt mỏi, cho nên toàn bộ thời gian còn lại trong ngày, Quận Hy Ca đều dùng để ngủ.
Diêm Dụ kẹp lấy chân cô, cánh tay vắt ngang eo không nới lỏng, ngay cả khi ngủ, anh cũng tranh thủ chiếm tiện nghi, bàn tay còn không ngừng sờ loạn.