Trên tay viên cảnh sát trẻ là một túi bột màu trắng, giọng của anh ta rất to, những người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy.
Quận Lĩnh chau chặt mày, cánh môi ông mấp máy: "Hy Ca không phải người như vậy..."
Tĩnh Tuyết cũng ngạc nhiên không kém, trong mắt bà lộ ra sự khó tin, mặt tái mét, phải bám vào cánh tay Quận Lĩnh mới miễn cưỡng đứng vững được.
"Số ma túy này được phát hiện trong phòng ngủ của Quận tiểu thư, vì vậy, tôi có đủ bằng chứng kết tội cô, yêu cầu cô theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai."
Cảnh sát Thiệu đanh mặt nhìn Quận Hy Ca vẫn đang ngồi yên trong xe, khi nói bộ râu của ông ta hơi vểnh lên.
Quận Nhĩ Trúc nhếch lên nụ cười đắc ý, cô ta cho cảnh sát Thiệu một ánh nhìn ám muội, thâm tâm vô cùng hả hê.
Cảnh sát Thiệu vui đến suýt giãy nảy lên, ông ta liếc nhìn Quận Nhĩ Trúc vài giây, song không hề quên nhiệm vụ chính. Ông ta chắp hai tay sau lưng, đoạn hắng giọng thúc giục: "Quận tiểu thư, mời cô lập tức xuống xe!"
Ánh mắt Quận Hy Ca lóe lên tia sắc bén, cô lạnh lùng nhìn Quận Nhĩ Trúc, cười khẩy: "Được thôi..."
Cô quay mặt nhìn chằm chằm Diêm Dụ, tỏ ý muốn nhờ đến sự trợ giúp của anh.
Diêm Dụ nửa cười nửa không, anh bình thản đối mắt với cô, vẫn duy trì tư thế khoanh hai tay trước ngực.
"Anh..." Môi Quận Hy Ca mím thành một đường mảnh, "Bế tôi xuống được không?"
"Hy Ca, cuối cùng em cũng chịu nhớ tới tôi."
Diêm Dụ sâu xa nói. Bấy giờ, thân hình người đàn ông mới hơi cử động. Nét cười trên gương mặt anh rất sâu, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa sự thích thú không che đậy. Tận tai nghe Quận Hy Ca mở miệng xin giúp đỡ, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng đáy tim anh lại không báo trước mà trào dâng một loại cảm xúc khác lạ...
Diêm Dụ đưa tay lên miệng ho khẽ nhằm xua tan sự bất thường này. Anh mở cửa bước xuống, vòng qua đầu xe rồi bế bổng cô lên.
Quận Hy Ca lần nữa lọt thỏm trong lòng anh, cô nhìn thẳng về phía trước, không nặng không nhẹ hỏi: "Nếu tôi không bị tàn phế, có lẽ tôi cũng không cần nhớ tới anh đâu nhỉ?"
Bước chân của Diêm Dụ thoáng khựng lại, anh cúi đầu nhìn qua má đào non mịn của cô, không hiểu vì lý do gì mà bỗng cảm thấy đau xót. Rốt cuộc anh đau xót cho số phận của cô... hay là cho chính bản thân anh đây?
Không giải thích được...
Diêm Dụ trầm mặc nửa giây, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Gả cho tôi em uất ức lắm à?"
"Uất ức?!" Quận Hy Ca cười lạnh, đôi mắt tĩnh và sâu, "Có gì phải uất ức? Được sinh ra trong một gia đình khá giả, có cha thương mẹ yêu, lại may mắn lấy được một người chồng cao quý như anh, tôi rất hạnh phúc."
"Vậy sao, nhưng theo tôi thấy thì không phải..."
"Đủ rồi." Quận Hy Ca ngắt lời anh, mặt vẫn không đổi sắc. Cô thực sự không muốn phí phạm thời gian với Diêm Dụ chút nào.
Chân mày Diêm Dụ nhíu lại rồi giãn ra, anh cong môi, có điều trong đôi con ngươi linh hoạt kia dường như đã tối đi mấy phần, trông vô cùng âm u.
Anh hít vào một hơi, ngẩng đầu hỏi cảnh sát Thiệu: "Tại sao ông lại biết đó là phòng ngủ của Hy Ca?"
Cảnh sát Thiệu cứng mồm, ông ta có vẻ lúng túng, liếc liếc Quận Nhĩ Trúc.
Quận Lĩnh lúc này mới nhận ra vấn đề trọng yếu, ông nghiêm nghị nhìn cảnh sát Thiệu, tựa như muốn tìm ra câu trả lời từ trên người ông ta. Theo lý mà nói thì một người ngoài như vị cảnh sát đây sẽ chẳng thể nào biết được Quận gia có bao nhiêu căn phòng, hoặc chủ nhân của mỗi căn phòng là ai... Đằng này, ông ta lại dám khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng số ma túy đó được giấu trong phòng ngủ của Hy Ca, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Chẳng lẽ... người trong Quận gia đã tiết lộ điều gì ra ngoài?!
Thần sắc Quận Lĩnh xẹt qua tia ngờ vực rồi dần dần trầm hẳn xuống. Xem ra ông ta cần chấn chỉnh lại gia đình này.
Qua một lát, mồ hôi lạnh trên trán cảnh sát Thiệu đã túa ra như tắm. Tròng mắt ông ta xoay chuyển, cố gắng bày ra bộ mặt điềm tĩnh, đáp gọn gàng đâu vào đấy: "Trước đó tôi đã nói, có người bí mật báo cáo cô ấy mà."
Không biết là chột dạ hay gì, ông ta vội vã xua xua tay, sau đó chui tọt vào xe cảnh sát, hét lớn: "Mau lên, tôi không rảnh đôi co với các người!"
Quận Hy Ca ló đầu ra, nhẹ nhàng nói với ba mẹ: "Con không sao, ba mẹ đừng quá lo lắng ạ!"
Quận Lĩnh gật đầu, ông tin con gái mình vô tội. Còn Tĩnh Tuyết, bà thở dài, quay sang dặn dò Diêm Dụ: "Hãy chăm sóc tốt cho Hy Ca."
Diêm Dụ mỉm cười, "Vâng."
Diêm Lãnh đứng bên cạnh Diêm Dụ từ nãy đến giờ, anh ta cất giọng gọi: "Anh..."
Diêm Dụ cười cười nhìn hắn, anh hạ giọng: "Em về trước đi, nhớ đừng để cho ông cụ biết."
Diêm Lãnh đút hai tay vào túi quần, anh ta huýt một tiếng sáo, nhanh chóng cùng với vệ sĩ của Diêm gia rời đi. Khách khứa xung quanh ồn ào bàn tán, Quận Lĩnh đau đầu không thôi, bắt đầu cho người giải tán đám đông.
Xe hoa của Diêm Dụ đã khuất dạng sau bức tường rêu cao lớn. Quận Nhĩ Trúc đăm đăm nhìn vào hư không, vừa rồi cô ta thật muốn bịt miệng Thiệu Mẫn lại, thiếu chút nữa ông ta đã phá hỏng kế hoạch của cô... Đúng là nguy hiểm!
Quận Nhĩ Trúc quệt mồ hôi, cô ta giương mắt nhìn bốn phía, hoàn toàn không thấy tăm hơi An Cửu đâu. Cô ta chép miệng, cũng không nghĩ nhiều nữa, lần này coi như đắc thắng rồi. Tiếp theo, phải xem Diêm Dụ xử sự ra sao?
Trong đầu Quận Nhĩ Trúc lần lượt hiện lên hai khuôn mặt tuấn tú, ruột gan cô ta bất giác rộn rạo. Quả không hổ là dòng dõi nhà tài phiệt, sức hút và khí chất của Diêm Dụ với Diêm Lãnh đều xuất chúng, đây là điều không cần bàn cãi. Nếu như một trong hai là người đàn ông của cô ta...
"Nhĩ Trúc, dìu mẹ lên lầu." Tiếng nói của Tĩnh Tuyết bất ngờ đánh tan suy nghĩ viển vông của Quận Nhĩ Trúc.