Quận Hy Ca đã tự dặn lòng là không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh, kể cả là chuyện tình yêu. Thế nhưng, cô lại không thể ngăn nổi hành động của mình, giống như có một thứ gì đó đang thôi thúc cô làm vậy.
Tầng cao nhất Tập đoàn Diêm thị, hai mắt Diêm Dụ gần như sắp phun ra lửa. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh Lâm Hoa lôi kéo mình, bỗng dưng cảm thấy kinh tởm. Anh sợ Quận Hy Ca sẽ xem được tin này, sau đó hiểu lầm về anh.
Diêm Dụ vô cùng băn khoăn, anh vừa muốn cô nhìn thấy lại vừa muốn cô không nhìn thấy. Nếu anh thực sự đánh cược đúng, Quận Hy Ca thích anh thì mọi chuyện còn có hy vọng. Bằng không, mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể xa càng thêm xa mà thôi...
Điện thoại trên bàn rung rung hai cái, Diêm Dụ không nhanh không chậm bắt máy, người gọi tới là Đoàn Mộc Liêm. Hắn nói: "Này, cậu lại làm cái gì rồi hả? Lần này thuê ai đây, đúng là chỉ giỏi đóng kịch..."
Diêm Dụ chép miệng, nhàn nhạt đáp: "Cậu đoán xem? Lần này không phải chủ ý của tôi."
Đoàn Mộc Liêm trố mắt: "Không phải của cậu? Chẳng lẽ... có người nhắm vào cậu, muốn làm cho danh tiếng cậu xấu hơn?"
"Mắt cậu đui mù hay gì?! Không nhìn ra người phụ nữ trong tấm ảnh đó là Lâm Hoa hả? Chính là cái người mà cậu giới thiệu cho tôi, tài năng, xinh đẹp, khéo léo ấy. Chỉ được cái nói phét! Hy Ca nhà tôi mà giận tôi thì tôi bóp chết cậu!"
Diêm Dụ vừa nói vừa nhìn bức ảnh để bàn, trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu góc nghiêng còn nhuộm màu nắng của Quận Hy Ca. Đương nhiên là cô không cho anh chụp, anh chỉ có thể chụp lén, cho nên dù muốn lấy mặt chính diện thì cũng không được. Có điều, cô gái của anh rất đẹp, nhìn góc nào cũng thấy đẹp, ngắm cô như vậy anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Đoàn Mộc Liêm tức đến thở không ra hơi, một cấp dưới đi ngang qua nghe được, len lén cười, bị hắn đá cho một phát, kêu oe óe. Hắn đập bàn gào lên giận dữ: "Mẹ kiếp, cậu đang khinh thường tôi là cẩu độc thân phải không? Hôm nào tôi phải đấm chết cậu, đấm chết cậu, tên khốn này..."
"Được, tôi đợi cậu, xem cậu có cái gan ấy không?" Diêm Dụ thấp giọng cười, đoạn tuyệt tình cúp máy.
"Thật là..." Đoàn Mộc Liêm ném điện thoại sang một bên, vòng tay sau gáy, thở dài. Số anh ta đúng là đen đủi, mấy năm trước có người yêu nhưng đã chia tay, cũng không biết bây giờ cô ấy thế nào, sống có tốt không.
"Cục trưởng!"
Một tiếng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng dang dở, Đoàn Mộc Liêm giật mình, tự cấu bản thân, đang yên đang lành hắn lại nhớ về cô gái bạc bẽo, xấu tính kia làm gì?
Hắn nhìn người vừa gọi mình, khẽ gật đầu, biểu thị để sau hãy nói. Đoạn, hắn nhanh chóng nhấn gọi cho ba, rồi nói liến thoắng một lèo: "Ba xem việc mà Lâm Hoa làm đấy, động đến Diêm Dụ thì con chẳng thể cứu nổi. Nếu ba còn sắp đặt lung tung, chưa nói đến Diêm Dụ, con sẽ là người đầu tiên phản đối, ba cứ xem xét đi!"
Đoàn Mộc Liêm vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, sở dĩ hắn giới thiệu Lâm Hoa, đơn giản chỉ là do sự nhờ vả của ba hắn. Ông thấy cô ta làm việc chăm chỉ, có lòng tốt muốn giúp cô ta, nào ngờ vừa mới thay đổi môi trường một cái, bản chất cáo già của Lâm Hoa đã lộ diện rõ.
...
Lâm Hoa đã bị Diêm Dụ giáng chức, anh không trực tiếp đuổi việc cô ta nhưng lại cho cô ta nếm vị một vố đau đớn.
Anh thông báo tuyển thư ký mới, trong đó có những tiêu chí: trung thực, khiêm tốn và đặc biệt là không được phép nảy sinh tình cảm hay quyến rũ anh. Những điều này có khác gì đang gián tiếp công khai cho mọi người biết, rằng Lâm Hoa đã dùng thủ đoạn đê hèn để câu dẫn anh, khiến anh giáng chức cô ta.
Lâm Hoa nhục nhã lắm, đi đến nơi nào cũng có những người dòm ngó, chỉ trỏ, cô ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hôm đó Diêm Dụ còn muốn cô ta mua áo cho anh? Đây chẳng phải dấu hiệu ám chỉ sự qua lại giữa hai người mà là do cô ta ảo tưởng?
Giờ thì tốt rồi, mất toi công việc lương cao, đến đi làm cũng không yên, suốt ngày bị đồn thổi linh tinh. Rõ ràng là muốn bắt ép cô ta nghỉ việc.
Tưởng rằng mọi chuyện cũng đã kết thúc, nhưng không, những bài báo về Diêm Dụ và Lâm Hoa, tất thảy đều bay biến sạch chỉ sau một đêm, thậm chí còn rộ lên tin Lâm Hoa đánh bạc nợ nần chồng chất.
Lâm Hoa run lẩy bẩy ôm điện thoại, trốn chui trốn nhủi trong nhà vệ sinh, nước mắt lưng tròng. Là ai, rốt cuộc là ai chứ? Đây là điều cô ta muốn cất giấu, chôn vùi nhất.
Tròng mắt cô ta đảo loạn, đột nhiên ngưng khóc hẳn, không biết thế nào lại nghĩ đến Quận Hy Ca. Bấy giờ, cô ta mới hồi tưởng lại âm sắc lạnh lẽo của cô khi ấy, rùng mình, lập tức sởn gai ốc.
Phải rồi, chính là người phụ nữ đó. Đây... là sự trừng trị cho sự cố chấp của cô ta ư?
Quận Hy Ca ra tay không mạnh, thực chất chỉ muốn cảnh cáo và làm rối loạn đời tư của Lâm Hoa, để cho cô ta khắc ghi bài học này vào đáy lòng.
Từ tấm bé, Quận Hy Ca ghét nhất là những ai đùa giỡn với mình, coi mình là trò đùa mà nhởn nhơ qua mặt. Trong khi cô ta đang nghiêm túc nói chuyện với họ thì họ lại lơ đãng, bỏ ngoài tai không quan tâm. Đối với một tâm hồn hiếu thắng như cô, thật sự rất dễ kích động mà làm ra một việc gì đó. Tuy nhiên, dù là việc gì thì cũng nằm trong giới hạn, khuôn phép của cô.
Tối đó, Diêm Dụ mang bộ mặt tươi cười về nhà, bị Quận Hy Ca trông thấy, không nhịn được lườm vài cái.
"Em giận anh à?"
Diêm Dụ chau mày nũng nịu, điệu bộ hoàn toàn không phù hợp với khí chất sang trọng trên thân. Giả sử anh mặc bộ đồ khủng long có khi còn chấp nhận được, chứ đằng này mặc áo sơ mi quần tây, hết nói nổi.
Quận Hy Ca im như hến, đuổi anh ra, lại nghe Diêm Dụ kêu lên: "Em... đã gỡ bài báo đó rồi?"
"Tôi không biết gì cả." Quận Hy Ca mặt không đổi sắc, Diêm Dụ tra hỏi hồi lâu mà không được kết quả gì, anh buồn xanh cả ruột.
Diêm Dụ bĩu môi xoay người về phía phòng tắm, thì thào: "Xem em cứng miệng được đến bao giờ..."