Trong phòng Quận Nhĩ Trúc, cô ta suýt nữa phát điên mà phá nát căn phòng. Sau khi nghe phòng bên vọng lại cuộc đối thoại đầy mờ ám giữa Diêm Dụ và Quận Hy Ca, cô ta phải kìm chế lắm mới không hét thành tiếng.
Quận Hy Ca, rốt cuộc đức hạnh của cô ở đâu mà có thể hưởng hết những thứ tốt đẹp này?
Cô ta... dù đã cặp qua với biết bao loại đàn ông khác nhau, nhưng vẫn chưa lần nào được trân trọng hay đối xử dịu dàng như vậy. Cô ta thấy Quận Hy Ca mới thật may mắn làm sao, ngay từ mối tình đầu đã chọn cho mình được người đàn ông tốt nhất, hoàn mỹ nhất.
Dẫu cho Diêm Dụ có ăn chơi, có đào hoa, có phóng túng, nhưng suy cho cùng, trên pháp luật, anh ta cũng chỉ có một người vợ duy nhất là Quận Hy Ca. Cho nên, mọi hạnh phúc về mặt thể xác lẫn tinh thần, chẳng phải Quận Hy Ca sẽ là người đầu tiên được lợi sao? Sống trong hào môn, vô lo vô nghĩ... Nếu là cô ta, chỉ cần như vậy là đã mãn nguyện lắm rồi.
Bây giờ, Quận Nhĩ Trúc thực sự có chút hối hận vì ban đầu đã không toàn tâm toàn ý giành giật người đàn ông này với Quận Hy Ca, để cho anh trở thành một đóa hoa đã có chủ, mà người chủ này... thật đáng chết, lại không phải là cô ta.
Lần trước không hại được Quận Hy Ca, cô ta vô cùng phẫn hận. Con tốt thí mà cô ta sắp đặt đã bị tống giam vào tù, Thiệu Mẫn thì mất việc oan, may sao, những việc này cô ta đã có dự liệu từ trước, cho nên mới có thể thành công thoát được một kiếp, không bị đối phương nắm thóp.
"Quận Hy Ca ơi Quận Hy Ca, ván cờ lần này... để xem ai trong chúng ta mới là người chiến thắng?"
Tròng mắt Quận Nhĩ Trúc vằn lên những tơ máu đáng sợ, cô ta đột nhiên nở nụ cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập dã tâm. Cô ta đứng trước gương, từ tốn ngắm nhìn cơ thể chi chít dấu hôn của mình, bàn tay men theo đường cong khẽ vuốt ve.
Sao cô ta lại không sớm nghĩ ra điều này chứ? Cô ta có sắc đẹp, có sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đây chính là thứ vũ khí tối thượng mà cô ta có. Vì vậy, nó không nên bị lãng phí, và đêm nay, có thể nó sẽ giúp cô ta một bước lên mây, từ đó ngẩng cao đầu với Quận Hy Ca.
Nghĩ đến đây, Quận Nhĩ Trúc không khỏi mỉm cười, trong đầu vạch sẵn một kế hoạch, cô ta cởi bỏ quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Mùi mì tôm nấu với trứng gà len lỏi khắp căn biệt thự, Quận Hy Ca nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, dường như có chút thất thần.
Diêm Dụ rất tự nhiên, không cần ai phải chỉ bảo, anh cũng tự biết mò xuống dưới bếp mà kiếm nguyên liệu nấu ăn. Chỉ là... động tác kia, sao lại vụng về thế nhỉ?
Đập trứng bị vỡ mất hai quả, lấy gia vị thì bị đổ ra ngoài. Nhưng không hiểu sao, Quận Hy Ca lại thở phào, cô thầm nghĩ, chỉ cần anh không làm cháy bếp nhà cô là được.
Rất nhanh, ba bát mì nóng hổi đã được ra lò. Dưới tài năng bếp núc "điêu luyện" của Diêm Dụ, hương vị của bát mì cũng coi như tạm chấp nhận được, có điều, anh nêm nếm hơi quá tay, ngoài vị mặn ra, Quận Hy Ca vẫn chỉ thấy mặn mà thôi.
"Thế nào?! Anh nấu rất ngon có đúng không?"
Diêm Dụ hỏi cô, giọng điệu mười phần mong chờ. Muốn chinh phục đàn ông thì phải đi qua dạ dày, điều này đối với phụ nữ, chắc hẳn là cũng tương tự...
Mang theo suy nghĩ này, Diêm Dụ nhìn cô không chớp mắt. Quận Hy Ca thấy vậy bèn nhếch mày, lát sau thong thả mở miệng: "Muốn biết hả? Anh có thể tự thử."
Con người Diêm Dụ, cảm nhận đầu tiên chính là tự tin đến mức thái quá. Anh không biết nấu ăn mà còn ra vẻ cái gì? Nhiều lúc, Quận Hy Ca thật muốn đánh đòn anh!
Không phải chuyện gì cũng chỉ cần mỗi tấm lòng là đủ, ngược lại, nếu mạo hiểm làm những điều bản thân không biết, không thích, thì đây không chỉ là cực hình đối với người khác mà còn là cực hình đối với chính mình. Trên đời này, không phải ai cũng vì bạn hy sinh mà cảm kích hay biết ơn bạn...
Diêm Dụ muốn vì cô mà đích thân nấu một bữa ăn, nhưng sự thật anh lại không có năng khiếu về mảng này, dẫn đến việc anh nấu không ngon. Mà một người với lối tư duy cứng nhắc như Quận Hy Ca, không phải tự dưng lại cảm thấy tức giận trước hành động này.
Nhìn vẻ mặt của cô, Diêm Dụ cũng đã đoán trước phần nào kết quả. Anh nhai miếng mì mặn chát trong miệng, nội tâm hụt hẫng. Chẳng phải người ta thường nói con gái rất dễ rung động khi được ăn món do chính tay người đàn ông của cô ấy nấu sao? Vậy thái độ của Quận Hy Ca bây giờ là sao chứ?
Lẽ nào cô không cảm động một chút nào?
Diêm Dụ rũ mắt, không nói không rằng chọc ngoáy bát mì. Đột nhiên, anh nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ lọt vào bên tai: "Cảm ơn anh."
Trái tim Diêm Dụ mềm nhũn, cũng có chút khó tin. Anh trố mắt nhìn cô, bĩu môi, rõ ràng vừa rồi cô còn tỏ ý chê bai anh mà.
Câu nói tưởng chừng như rất nhỏ nhặt của Quận Hy Ca vậy mà lại khiến Diêm Dụ thỏa mãn phì cười, thậm chí còn mất ngủ cả một đêm.
Khoảng cách giữa hai người giống như đang được kéo gần, đúng vào lúc này, Quận Nhĩ Trúc từ đâu bất chợt xuất hiện.
Cô ta cất giọng ngọt ngào: "Anh rể, những món này đều là do anh nấu sao?"
Vừa nói cô ta vừa lại gần Diêm Dụ, ánh mắt nóng bỏng, cánh tay chạm nhẹ vào vai anh.
Diêm Dụ cau mày, anh nhấc ghế ngồi cách xa cô ta, không muốn để ý.
Quận Nhĩ Trúc che miệng cười, thấy còn thừa một bát mì nguyên vẹn, cô ta ỏn ẻn nói: "Anh nấu cho em sao? Ôi, anh thật tốt..."
"Không phải của cô." Diêm Dụ không nhịn được cắt ngang.
Nụ cười trên môi Quận Nhĩ Trúc cứng đờ, còn chưa kịp nói thêm thì đã bị một lực nhẹ đẩy ra.
"Là của tôi." An Cửu điềm nhiên đặt mông ngồi xuống ghế, không quên mỉm cười thân thiện với cô ta.
Quận Nhĩ Trúc bám vào bàn lấy lại điểm tựa, cô ta liếc qua Quận Hy Ca, cong môi hít sâu rồi lại đưa mắt nhìn Diêm Dụ.
Vết bầm tím trên má anh tức khắc đập vào mắt, cô ta làm ra vẻ thất kinh hô to: "Anh rể, anh bị làm sao vậy?!"
Diêm Dụ cảm thấy phiền chết đi được, đang tận hưởng không gian riêng với cô, bỗng dưng xuất hiện mụ đàn bà phá đám. Anh bực bội trừng Quận Nhĩ Trúc, muốn rời khỏi mà không được.
Quận Hy Ca vẫn đang ở đây.
Kế tiếp, biểu hiện của Quận Nhĩ Trúc còn khoa trương hơn: "Có phải chị Hy Ca đánh anh không?" Cô ta thở dài, sắc mặt não nề, "Chị ấy vẫn cứ luôn bốc đồng như vậy, làm việc không hề suy nghĩ. Nếu là em, em nhất định sẽ thương yêu anh, không nỡ làm anh bị thương..."
Dứt lời, Quận Nhĩ Trúc ôm bả vai tỏ vẻ yếu đuối, ánh mắt long lanh dán lấy Diêm Dụ.
"Lố bịch!"
Quận Hy Ca lầm bầm trong miệng, không muốn để tâm đến chút mánh khóe dơ bẩn của cô ta.
Cô nhìn qua Diêm Dụ, nếu như anh bị che mắt bởi thủ đoạn này, quả thực không xứng đáng để theo đuổi cô. Nói cái gì mà trái tim đau, trái tim buồn?
Khóe miệng Diêm Dụ giương cao tạo thành đường cong yêu nghiệt, ánh mắt anh gắt gao khóa lấy cô, lạnh nhạt thốt ra một câu khiến Quận Nhĩ Trúc điếng người: "Chuyện của vợ chồng tôi chưa đến lượt cô phải xen vào. Còn nữa... cô ấy đánh vì tôi cho phép, tôi thích bị ngược đãi, được chưa?"