Bởi vì Quận Hy Ca rất ít khi lên mạng, cho nên hiện tại cô vẫn không biết chút gì về những thông tin nóng hổi đang được lan truyền rầm rộ kia. Nội trong vòng một ngày, Âu Dương gia đã bị oanh tạc tới mức gà bay chó sủa.
Âu Dương Phương bị đánh đến nỗi phải bó bột nằm trong bệnh viện, mặt tím tái, quai hàm trẹo, xương sườn gãy, quấn băng giống y một cái xác ướp Ai Cập. Cha mẹ hắn ngất lên ngất xuống vài lần, vừa phải đối mặt với áp lực dư luận, lại vừa phải nghĩ cách rũ sạch mọi quan hệ với người phụ nữ kia. Có điều, cô ta cứ như một con đỉa đói khát máu, sống chết bám lấy bọn họ, đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng còn dám mạnh miệng tuyên bố mình là vợ sắp cưới của Âu Dương Phương...
Nếu bọn họ mà ra mặt phủ nhận, chỉ e mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn. Thế là dưới quyết định nóng vội, cha mẹ Âu Dương Phương lập tức làm thủ tục đăng kí kết hôn cho hắn, đính chính với truyền thông rằng đây chỉ là hiểu lầm. Lúc này mới miễn cưỡng cứu vãn được tình hình...
Giờ phút này, trái ngược hẳn với tình cảnh chật vật của Âu Dương Phương, Quận Hy Ca đang ngồi một mình giữa vườn hoa rộng, thư thái đọc sách và lắng nghe tiếng chim kêu.
Ông cụ Diêm đã rời nhà từ sáng, có lẽ tối nay không trở về, còn An Cửu cũng đang bận rộn với công việc riêng.
Trời xẩm tối, một chiều hoàng hôn êm ả, thanh bình.
Hôm nay Diêm Dụ tan làm sớm, sau khi thay giày xong, anh liền gấp gáp ném chìa khóa lên ghế, đôi chân thon dài phi thẳng lên lầu, dáo dác tìm kiếm bóng hình ai đó.
Anh mở cửa sổ nhìn ra bầu trời phơn phớt hồng, dịch xuống dưới một chút, hình ảnh mĩ miều ngay tức khắc đập vào mắt. Quận Hy Ca cúi đầu, những sợi tóc mai nhẹ nhàng rủ xuống như cành liễu xanh, từng làn từng làn bay xuôi theo gió, vài lọn còn sót lại vắt ngang qua bờ vai gầy, khéo léo tôn lên những đường nét gọn gàng mà trầm ổn trên gương mặt thanh tú đẹp không tì vết.
Diêm Dụ ngây người trong giây lát, anh bỗng nhếch môi cười thầm, đoạn xoay người vào nhà tắm tắm táp, kiểm tra lại toàn thân một lượt, anh mới yên tâm bước xuống dưới lầu.
Tiếng bước chân đạp cỏ khẽ khàng lọt vào tai Quận Hy Ca, còn chưa đợi cô kịp quay đầu, một cánh tay vững chãi mang theo hơi thở của người đàn ông đã ùa tới như vũ bão, chuẩn xác vây trọn lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
Diêm Dụ từ đằng sau tì cằm lên đỉnh đầu cô gái, bàn tay anh bắt đầu được nước lấn tới, càng ngày càng siết chặt hơn. Chóp mũi anh lần xuống dái tai cô, định bụng hôn nhanh một cái, lại không ngờ rằng bị cô vô tình dùng cùi chỏ thúc vào bụng.
"A! Quận Hy Ca, em quá đáng!"
Diêm Dụ vừa kêu than vừa lùi ra một khoảng an toàn, tay xoa xoa bụng, trong mắt tràn ngập ủy khuất.
Vẻ mặt Quận Hy Ca lạnh tanh, cô gấp cuốn sách lại, cười nhạt vặn hỏi: "Không phải anh mới là người quá đáng ư?"
Chưa được sự cho phép của cô mà đã ôm ấp cô, người đàn ông này quả thực là dễ dãi đến vô liêm sỉ. Đối với những người phụ nữ khác, chẳng lẽ anh cũng sẽ làm như vậy? Sau đó, anh lại tiếp tục dùng chính bàn tay vương mùi son phấn ấy chạm vào cô?
Nghĩ đến đây, Quận Hy Ca cảm thấy khó lòng mà chấp nhận được, thậm chí vô cùng ghê tởm. Ánh mắt cô mang theo tia tức giận rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ thì sẽ rất khó phát hiện.
Diêm Dụ là người nhạy bén, anh hiển nhiên là đã nhận thấy cảm xúc của cô, nhưng lại không hiểu vì sao mà cô tức giận? Là vì vừa rồi anh đã ôm cô, hay còn có một lý do nào khác?
Trên mặt Diêm Dụ xẹt qua vẻ băn khoăn, đắn đo hồi lâu mà vẫn không biết mở lời ra sao. Anh không muốn bản thân mất điểm trong mắt cô nữa, có khi chưa tán được người thì đã dọa cho người ta bỏ chạy.
"Lạch cạch..."
Quận Hy Ca thấy Diêm Dụ cứ đứng thẫn thờ mãi không nói gì, một tia hy vọng mong manh cuối cùng cũng tan vỡ rồi hóa thành bọt biển, chỉ còn lại một sự thất vọng khôn tả. Cô lạnh lùng đẩy xe vượt qua người anh, buông một câu chứa đầy gai nhọn:
"Diêm Dụ, anh nên nhớ chúng ta chỉ là đang diễn kịch, cũng chưa chính thức đăng kí kết hôn. Vì vậy, xét trên phương diện nào đó, cả anh lẫn tôi đều đang ở trong trạng thái độc thân, không ai ảnh hưởng đến ai."
Cô ngừng lại, ngữ điệu dường như nghiêm túc hơn mấy phần: "Nếu như anh hiểu lời tôi nói, chắc cũng đã biết sau này mình nên làm gì."
Giữa tiếng lá cây xào xạc, Diêm Dụ trơ mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, thâm tâm người đàn ông chết lặng, có chút chua xót cùng đau lòng. Cô đang ngầm cảnh cáo anh không được làm ra bất kì một hành động hay cử chỉ nào vượt quá khuôn phép, chẳng hạn như cái ôm thân mật ban nãy... Đó là do anh chủ động, chưa có thông qua sự đồng ý của cô.
"Mẹ kiếp! Em cũng đâu phải là pháp luật, sao lại bắt tôi tuân theo chứ?"
Diêm Dụ vò đầu bứt tai, anh lẩm bẩm, sắc mặt xám xịt. Bây giờ, lòng dạ anh hết sức ngứa ngáy, chỉ hận không có một chỗ để xả ra cho thoải mái.
Mỗi lần trông thấy cô, anh lại vô thức muốn được gần gũi. Anh không khống chế được suy nghĩ và hành động của mình, gần như tứ chi đã nhanh hơn não bộ... Điều này khiến anh cảm thấy đau đầu không thôi.
"Đùng... đoàng..."
Một lằn chớp đột nhiên rạch ngang qua bầu trời, kèm theo đó tiếng sấm nổ rền vang. Mây đen lũ lượt kéo tới từng đợt, chẳng mấy chốc đã che khuất những tia sáng mặt trời.
Diêm Dụ ngửa cổ hít sâu, nhanh chóng cất bước vào trong.
Một khoảng thời gian rất lâu sau, Diêm Dụ mới thấy hối hận về câu nói vội vàng của mình. Bởi lẽ lúc ấy, Quận Hy Ca chính là pháp luật của anh, mà luật pháp của anh cũng chỉ có duy nhất cô mà thôi...
...
Sau ngày hôm đó, Diêm Dụ rõ ràng đã tiết chế hơn rất nhiều. Không biết có phải là do anh cố ý tránh mặt cô không mà lại thường xuyên làm đến tận khuya rồi mới về nhà.
Có những lúc anh sẽ ngẫu nhiên chòng ghẹo cô vài câu, nhưng cũng có những lúc anh chẳng thèm nói với cô nửa lời, hoàn toàn lơ đẹp cô.
Tính tình Diêm Dụ biến hóa khôn lường, Quận Hy Ca không tài nào nắm bắt được, mặc dù cô đã để ý rất kĩ rồi.
Mối quan hệ của bọn họ rơi vào thế bí, một lời không thể diễn tả. Thân không ra thân mà lạ chẳng ra lạ, Quận Hy Ca bị Diêm Dụ chọc cho phát hỏa, cảm tưởng như có ai đó đang bóp nghẹt lấy trái tim cô.