Sự tình diễn ra bất ngờ, thời điểm Diêm Dụ tắm xong, bước ra đã thấy Quận Hy Ca ngẩn người ở đó.
Anh xoa nhẹ mái tóc cô, động tác yêu thương quen thuộc.
Quận Hy Ca gỡ tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "Dụ, anh thích em từ bao giờ?"
"Thích từ bao giờ sao? Ừm, anh cũng không nhớ nữa..."
Diêm Dụ nghiêm túc ngẫm nghĩ nhưng không biết phải tìm cảm giác từ đâu. Đúng thật là rất khó xác định được thời gian cụ thể mà mình yêu cô, chỉ biết rằng ngay từ ban đầu, cô đã chiếm trọn tâm trí anh, khiến anh ngày nhớ đêm mong.
"Anh không được nói dối, em... đã nằm trong tầm ngắm của anh từ trước phải không?"
"Ai nói với em như vậy?"
Diêm Dụ chột dạ nhăn nhó, anh nhéo nhẹ má cô.
Thấy thế, Quận Hy Ca liền lái thẳng vào vấn đề: "Lần anh vào nhà hỏi cưới em, rốt cuộc là vì em, hay là vì... chiếc bật lửa kia?"
"Đương nhiên là..."
Diêm Dụ đột nhiên khô khốc cổ họng, nhớ lại cảm giác tim đập thình thịch khi đối diện cô ở giữa phòng khách, anh bất giác nở nụ cười rộ.
Xoa bụng cô, anh nói: "Đương nhiên là vì em rồi. Trả lời câu hỏi hồi nãy, có lẽ anh thích em đã khá lâu."
Ánh mắt phảng phất sự ôn nhu như nắng đầu mùa, Diêm Dụ nâng tay cô lên hôn chụt, giọng điệu rơi vào một quãng xa xăm.
"Em quên rồi." Diêm Dụ rũ mắt, "Còn nhớ câu nói ấy không, thực ra anh nói vậy chính là muốn hỏi, em đã quên hay chưa đêm mưa ấy đôi ta gặp nhau? Anh tưởng rằng em biết anh thả chiếc bật lửa vào túi em, vì trả thù nên mới cố ý đem đi. Mà trong ấn tượng của anh, em làm vậy là để anh lưu tâm đến em nhiều hơn..."
Diêm Dụ giữ lại một nửa trong lòng, chỉ cho cô biết một nửa những lời muốn mà thôi.
Quận Hy Ca mở to mắt, cô thì cứ nghĩ câu đó của anh có nghĩa là đang nói về chiếc bật lửa! Hóa ra hai người đã hiểu lầm ý nhau.
Trên môi Quận Hy Ca treo nụ cười xán lạn, cô cụng đầu vào trán anh, khẽ khàng: "Em yêu anh..."
Luồn tay vào mái tóc suôn mượt của cô, Diêm Dụ nghĩ về quá khứ, cảm thấy bản thân quả thật đã từng điên cuồng chỉ vì người con gái này. Nhưng sự điên cuồng này cũng rất đáng, bởi vì tình yêu của anh đã được đáp lại.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi.
Quận Hy Ca khát nước, toan mở miệng bảo anh thì lời ra khỏi lại biến thành tiếng kêu đau: "A!"
Đột nhiên, cơ thể cô có chút quái lạ. Thấy vậy, Diêm Dụ bối rối nhìn cô một lượt: "Hy Ca, em đau chỗ nào?"
"Bụng..."
Đầu Quận Hy Ca chẳng mấy chốc mà đầy mồ hôi, ngũ quan cũng nhăn hết lại. Diêm Dụ phát hoảng, chân tay thừa thãi không biết để đâu, anh to gan phỏng đoán: "Lẽ nào... lẽ nào là sắp sinh rồi?"
Quận Hy Ca giương mắt trừng anh, bụng cứ quặn lên từng đợt. Bởi vì lần đầu làm cha, làm mẹ cho nên hai người không biết xử lý ra sao.
Diêm Dụ hít sâu trấn tĩnh bản thân, anh ôm Quận Hy Ca lên, vội vàng chạy ra ngoài. Trong quá trình di chuyển đến bệnh viện, cô đã bị vỡ nước ối.
Chứng kiến vợ bị con giày vò, anh chỉ biết xoa bụng, nắm tay cô an ủi, truyền sức mạnh cho cô, liên miệng thúc giục tài xế đi nhanh hơn. Xem ra Quận Hy Ca đã sinh sớm hơn, bác sĩ nói còn vài ngày nữa mới đến ngày dự sinh, vốn hôm nay anh định đưa cô đến viện chờ thì thế nào đứa bé trong bụng đã đòi ra trước...
Ông cụ Diêm tận mắt thấy anh ôm Quận Hy Ca đi liền biết cô sắp hạ sinh, vì thế, ông không chậm trễ theo sau, lại gọi điện cho nhà bên kia biết.
Nghe xong, Tĩnh Tuyết chuẩn bị đồ đạc cùng với nước ấm, vải xô, cả nhà lục tục kéo đến bệnh viện, vẻ mặt ai nấy đều nôn nóng, căng thẳng.
Bệnh viện đã được dặn trước nên khi Quận Hy Ca đến lập tức được chuyển vào phòng. Diêm Dụ đợi ở ngoài mà như nung như đốt, toàn thân lạnh ngắt, đẫm mồ hôi. Anh ôm đầu, tròng mắt đỏ ửng khiến cho những người xung quanh càng thêm lo lắng.
Thời điểm tiếng khóc chào đời của em bé vang lên thì đã là ba tiếng sau. Cửa phòng mở, Diêm Dụ chỉ kịp nhìn qua cục thịt bé bỏng của mình một giây rồi đã nhanh chóng xông vào bên trong.
Y tá đang vệ sinh cho Quận Hy Ca, cô nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, dường như không còn sức sống. Diêm Dụ sà tới cạnh cô, anh đưa tay sờ lên vầng trán dính đầy những sợi tóc con của cô, tới tấp nói: "Vợ à, anh đây, anh đây..."
Giờ phút này, Quận Hy Ca vừa mệt vừa đau. Đứa bé kia ở trong bụng cô mãi mới chịu ra, hành hạ cô tới sắp ngất. Cảm giác này, cô tuyệt đối không muốn nếm trải lần hai, đời này, cô cũng chỉ sinh một lần thôi!
Bác sĩ đỡ đẻ trao đứa bé cho Tĩnh Tuyết rồi lên tiếng chúc mừng: "Là một bé gái vô cùng khỏe mạnh. Sản phụ cũng không có vấn đề gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, bồi bổ là được."
Tĩnh Tuyết bồng cháu gái trên tay, cười sắp không nhìn thấy mắt đâu: "Xinh quá, nên gọi con là gì nhỉ?"
Quận Lĩnh cũng bày ra vẻ mặt hiền hòa, ngồi một bên trò chuyện với ông cụ Diêm. Ngay cả An Cửu và Cố Trình đang đi hưởng tuần trăng mật cũng tới chung vui, không gian đầm ấm, đầy ắp tiếng cười.
Nhìn đứa bé hồng hồng với khuôn miệng nhỏ nhắn, Quận Hy Ca gượng sức vươn tay sờ sờ. Cô nhoẻn miệng: "Hạt Mưa của mẹ!"
Diêm Dụ đang lau mồ hôi cho cô, nghe vậy liền liếc nhìn qua con gái. Khuôn mặt đó giống Quận Hy Ca y như đúc, có lẽ chỉ có duy nhất đôi lông mày kia là từa tựa anh.
Trong mắt người đàn ông ngập tràn nét cười hạnh phúc, vậy là anh đã làm cha rồi. Mới ngày nào đứa bé còn ở trong bụng Quận Hy Ca phá bĩnh, chớp mắt cái đã nằm trong nôi, thích thú uống sữa, cười toe với mọi người.
Quận Hy Ca càng gọi càng thuận miệng hơn, Diêm Dụ nghe cũng quen, chốc chốc lại gọi yêu một tiếng: "Hạt Mưa của ba!"
Đang mưa thì đứa bé muốn ra ngoài, gọi Hạt Mưa cũng được đó chứ.